Chương 2
Rõ là một nơi rất xa lạ. Mọi thứ ở đây đều làm Flora ngạc nhiên cũng khiến cô cảm thấy bất an. Môi trường sống xa lạ, những đồ vật xa lạ và những ngôn ngữ xa lạ khiến cô khiến cô rất khó chịu, đứng yên tại chỗ xoay người nhìn, những gì nhìn thấy chỉ là những màu tóc lộn xộn màu sắc. Mọi thứ trên thế giới này hoàn toàn khác so với thế giới nơi ban đầu cô sống. Cô cũng chắc chắn rằng đây không phải thế giới Muggle, cho dù có là thế giới Muggle đi chăng nữa thì ở đó, ngôn ngữ của bọn họ vẫn thông nhau, nhưng ở đây thì.....
Xin hãy tha thứ cho cô vì không phải là một Ravenclaw hiếu học, nhưng... không biết liệu có Ravenclaw nào hiểu được cái thứ cổ ngữ này không nữa?
Ngơ ngác dọc theo con đường, theo dòng đám đông không có mục đích. Lúc tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã đến cầu vượt nối hai con phố. Dựa lại trên lan can của cây cầu, dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên ngực, hai tay tự nhiên vươn ra khỏi lan can rồi thả xuống.
"A... phải làm gì bây giờ đây?" Flora thấp giọng nỉ non. Cô mới có mười lăm, còn chưa tốt nghiệp trường Hogwarts, ngoài việc lên lớp, cô thường giam mình trong phòng điều chế độc dược. Hiện tại đột nhiên gặp phải tình huống như vậy, cô thực sự không biết nên làm thế nào. Ngước mắt nhìn phía trước, con đường bên dưới đầy những phương tiện liên tục nhấp nháy trước mặt, mặc dù nó chạy nhanh hơn những chiếc xe cô từng thấy trong thế giới Muggle và hình dánh cũng rất khác. Chúng khác nhau nhưng cô vẫn nhận ra vì nó có bốn bánh xe giống nhau.
Những tòa nhà cao tầng, giao thông tấp nập, ánh đèn rực rỡ... Nơi này dù cho thịnh vượng đến đâu nhưng cũng không phải thế giới của cô, bị đày ra khỏi thế giới của chính mình khiến cô cảm thấy thật lạc lõng, thườn thượt thở dài không biết làm sao đột nhiên lại nhớ đến chàng trai vừa gặp trong ngõ.
Không biết còn có thể gặp lại anh ta hay không, lần sau cô nhất định sẽ cảm ơn anh đàng hoàng, vừa rồi nếu không phải nhờ có anh ta cứu giúp, cô thực sự không dám đoán tiếp theo mình sẽ phải chịu những gì. Hy vọng sẽ có cơ hội được gặp lại anh ta...
Tuy nhiên, Flora lại không ngờ rằng mình sẽ gặp lại chàng trai tóc đen đó chỉ chưa đầy 24 giờ sau.
Một tiếng trước khi họ gặp lại, Flora chỉ với hai Galleon trong người, đã bất lực đã một ngày chưa ăn gì, giờ bụng cô đang cồn cào vì đói, bồn chồn bước vào một tiệm bánh, muốn mua thứ gì đó để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. Tuy nhiên, khi cô lấy ra một đồng vàng định thử thì nhân viên bán hàng nói rằng ở đây họ không nhận tiền vàng, chỉ nhận Jenny, nếu cần, cô có thể mang tiền vàng đến quầy đổi vật phẩm bên kia đường đổi chúng thành Jenny.
Tuy rằng không biết vì sao mình có thể hiểu được lời nói của đối phương, cũng như giao tiếp lại được, chính là... trong lòng đang âm thầm đổ lệ, làm sao cô có thể học ngôn ngữ ở đây mà không có giáo viên, cũng như nếu đọc không hiểu những gì được viết ở đây thì khả năng dịch thuật này có ích gì chứ?
Cảm ơn nhân viên bán hàng xong, Flora định đến quầy đổi tiền theo lời hướng dẫn của đối phương. Tuy nhiên, khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, cô liền bị cướp và bị bắt đi bởi một số tên bặm trợn với ý đồ không thể nào mà tốt được. Bị bao vây ở bên đường, một người trong số họ đang chơi đùa với con dao trên tay.
"Cô iêm, cho mượn chút tiền tiêu đi." Con dao ở trước mặt cứ khua qua khua lại, giống như nếu nói một tiếng "không", nó sẽ găm vào cô vậy.
"Tôi-tôi không có tiền..." tiền của cô cùng nơi này không giống, có cướp cũng chẳng ích gì.
"Không có tiền? Vậy đưa vàng đây." Vừa rồi bọn họ đã nhìn rõ mọi thứ trong cửa hàng, thứ trong tay cô ta chắc chắn là vàng, mặc dù bây giờ trông có hơi nhếch nhác nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất "Tôi là quý tộc nhà giàu" từ cô ta. Chắc là một tiểu thư quý tộc nào đó bỏ nhà đi.
Lợi dụng bọn côn đồ đang thả lỏng cảnh giác vì trông cô như một con mồi rất dễ bắt nạt, Flora bất ngờ ra tay, ngay lập tức đẩy người đàn ông đang chắn trước mặt ra rồi lao về phía trước nhanh nhất có thể.
Tên côn đồ không chút phòng bị bị đẩy ra tức giận ném mạnh nắm đấm vào tường, con nhóc chết tiệt đó, ông mà băt được mày thì ông cho mày đẹp mặt "Bắt nó lại!"
Bốn thằng đàn ông trưởng thành đang quyết liệt dí theo một thiếu nữ vị thành niên chạy trên đường. Tình huống này thường xuyên diễn ra cho nên cũng thu hút được một số người qua đường. Mặc dù vậy, nhưng không một ai ra tay giúp đỡ cô gái ấy, Flora cứ thế bất lực mà bỏ chạy như một con rồi không đầu.
Cứ vậy chạy vòng quanh những con ngõ nhỏ hẹp. Lúc ngang qua còn cố tình lật đổ những đồ vật đó để tạo chướng ngại vật cho những người đuổi theo.Nhưng dù có cố gắng đến đâu, sức lực của cô gái cũng không bao giờ mạnh bằng đàn ông trưởng thành, chạy được một lúc, cô đã bắt đầu thở dốc. Ngẫu nhiên rẽ vào trong một ngõ, Flora buồn bã phát hiện mình đã đi vào ngõ cụt.
"Chạy tiếp đi, để tao xem mày làm sao chạy !" Tên côn đồ đã đuổi kịp phía sau cười đắc thắng.
Nhịp tim của cô lúc này vang lên như trống bỏi, máu dâng trào lên tới đại não, cô không còn phân biệt được nhịp tim tăng nhanh là do chạy quá lâu hay vì quá sợ hãi.
Tay vô thức đưa vào nơi túi áo, nếu như có đũa phép.....
Con dao cứ được tung lên rồi bắt lại. Tên côn đồ nghịch dao đó vừa tiến đến đây vừa tung hứng với vẻ mặt ác ý, một lúc sau mới chịu dừng lại, cuối cùng hắn cầm chuôi dao giơ phải lên. Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo màu trắng trên ngọn đèn đường, thoáng thấy con dao sắp đâm về phía mình, Flora sợ hãi nhắm mắt lại, lúc này tất cả ma lực trong cơ thể tụ tập lại, dù không có đũa phép, cô vẫn hét lên.
"Apparition"(*Độn thổ)
Với một làn sương đen bùng lên, bóng hình thiếu nữ hoàn toàn biến mất khỏi con ngõ. Lúc Flora lẫn nữa mở mắt ra, xuất hiện trước mặt cô là con hẻm tối tăm ngày hôm qua, tuyệt vọng dùng Độn thổ, tất cả những gì có thể nghĩ đến là con hẻm hôm qua nơi cô gặp được chàng trai đó. Chắc chắn rồi, đây là nơi để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho cô sau khi đến thế giới này.
Ánh đèn thì mờ ảo, đồ vật xung quanh thì lộn lộn xộn nhưng khiến cô cảm thấy quen thuộc và thoải mái. Vừa thoát khỏi nguy hiểm, cô lập tức hạ vai xuống. Còn chưa đầy một ngày đã gặp người xấu những hai lần. Chẳng lẽ trên mặt cô có viết chữ "Rất dễ bặt nạt" sao? Đánh giá tình hình xung quanh, Flora biết đây không phải là nơi an toàn cô nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.
Quan sát chung quanh, cô phát hiện một vũng máu trên mặt đất, xét theo màu máu, chúng vẫn còn khá mới, vết máu nhỏ xuống giống như một đóa mận đỏ nở rộ kéo đến tận sâu trong ngõ, cuối cùng chìm trong bóng tối.
Dù biết mình không nên xen vào việc của người khác nhưng Flora không khỏi tò mò, theo hướng đi của vết máu vào trong hẻm tăm tối, đến phía sau một đống thùng, nơi thấp thoáng bòng người nhiễm màu đỏ tươi. Mái tóc đen ngắn, chiếc áo thể thao màu hoa oải hương nói cho Flora biết rằng đây chính là chàng trai mà cô luôn muốn tìm.
Chàng trai ngồi co một chân, lưng tựa vào tường, một tay ôm bụng, tay còn lại thản nhiên đặt xuống nền đất, máu từ bụng chảy ra đã nhuộm đỏ bộ quần áo thể thao màu tím rách nát của hắn. Nhìn máu vẫn còn từ bụng chảy ra, hắn ngẩng khuôn mặt tái nhợt nhìn về phía cô, rồi lại nhắm mắt lại.
Một người có thể đổ bao nhiêu máu? Với lượng máu đang chảy ra, có lẽ hắn sẽ sớm chết mất. Nghĩ đến việc hắn có thể sẽ chết cô không thể chịu nổi. Tình cờ Độn thổ đến đây chắc có lẽ đây là cơ hội ông trời đã ban cho cô để cảm ơn hắn.
Khoảnh khắc Flora xuất hiện, Illumi đã sớm phát giác nhưng không cử động chỉ vì đối phương dường như tạm thời không có ý định tấn công hắn. Sở dĩ ngồi đây trong bộ dạng nhếch nhác như vậy đơn giản là vì hắn vừa hoàn thành một nhiệm vụ, gặp phải một đối thủ khó nhằn, đồng thời thông tin về vụ ám sát này lại có chút sai sót, mục tiêu hóa ra cũng là Niệm nhân, điều này khiến hắn phải tốn rất nhiều công sức để tiêu diệt đối thủ và cũng phải trả giá đắt.
Hai chiếc xương sườn bị gãy, một vết thương ở bụng cung với một số vết đâm trên cơ thể. Lượng máu mất đã vượt quá mức mà cơ thể con người có thể chịu đựng được , điều tồi tệ nhất là những suy nghĩ còn sót lại trong cơ thể đã cản trở khả năng tự chữa lành của cơ thể. Hắn không ngã xuống ngay vì đang cố gắng chống đỡ bằng suy nghĩ, nhưng việc mất máu này vẫn khiến hắn yếu đi nên phải tạm thời ẩn náu ở đây để tránh sự truy lùng của lực lượng mục tiêu. Hiện tại hắn yếu đến mức ngay cả dấu vết chạy trốn cũng không thể xóa, nếu lúc này gặp phải người truy sát thì sẽ rất tệ.
Hắn có chút ký ức về cô gái trước mặt, nếu nhớ không lầm thì cô ta chính là người đã nhìn thấy toàn bộ quá trình khi hắn giết một mục tiêu ở đây ngày hôm qua. Vốn dĩ đã định giết người diệt khẩu, nhưng nghĩ đến việc giết cô vừa không có tiền công vừa phải làm việc miễn phí thì hắn liền không muốn làm nữa, dù sao giết hay không giết kẻ yếu đuối như này cũng không thành vấn đề.
Vậy mới nói, đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Vết thương nghiêm trọng của Illumi khiến Flora nhanh chóng chạy đến chỗ hắn ngồi xổm xuống. Cô lo lắng đưa bàn tay phải lên, cảm giác như muốn chạm vào hắn nhưng lại không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro