Chương 84
Chuyện yêu đương của chú Phinks.(2)
Tina lần thứ sáu gặp lại Phinks, người đàn ông không lông mày, vẻ mặt thì hung dữ, rất quen thuộc, cô vẫy tay về phía hắn. Hôm nay, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai lớn, vành mũ kéo thật thấp. Mặc dù không đeo khẩu trang nhưng chiếc kính râm lớn vẫn che khuất gần hết khuôn mặt cô. Cô trông cứ như một tên trộm đang dáo dác nhìn quanh, xác định không có ai chú ý đến mình, cô nhanh chóng chạy đến bên Phinks kéo tay áo hắn, "Oyyy, Phinks, là tôi nè."
Mặc dù Phinks vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ, thoạt nhìn là biết không dễ gần, nhưng Tina lại rất thích hắn. Nguyên nhân không gì khác ngoài việc Phinks đối xử với cô rất lạnh lùng. Dĩ nhiên, không phải Tina là người tự tìm khổ đi thích một người đàn ông luôn tỏ ra lạnh nhạt với mình. Ngược lại, Tina cảm thấy mỗi khi ở bên Phinks, cô mới thực sự có thể thật sự thoải mái, được là chính mình.
Tina là một nhân vật công chúng. Cô không phải diễn viên, nghệ sĩ hay người mẫu nổi tiếng, mà là một ca sĩ, là một ca sĩ rất nổi tiếng. Giọng hát của Tina có một hương vị đặc biệt bẩm sinh, khiến người nghe cảm nhận được sự bình yên và tĩnh lặng. Dường như những bài hát cô hát ra đều có một ma lực nào đó có thể gợi lên cảm xúc của người nghe, khiến họ đắm chìm trong thế giới mà bài hát thể hiện. Chính vì vậy, cô được gán cho những danh hiệu như "tiếng hát của thiên thần" hay "giọng hát trời ban." Có trời mới biết được cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô cũng sẽ có những lúc lo lắng, bực bội và cũng muốn tìm một người bạn có thể lắng nghe những phiền muộn của cô như bao người bình thường khác.
Chính vì quá nổi tiếng mà cô đã luôn gặp rắc rối. Làm nhân vật công chúng không dễ dàng gì, vì vậy, lần đầu tiên gặp Phinks, thái độ của hắn đối xử với cô như một người qua đường thực sự khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, sau vài lần tình cờ gặp lại, một lần lại một lần hắn đều kiên nhẫn lắng nghe cô than vãn mà không hề trách móc, điều đó càng khiến cô cảm thấy— người này chỉ được cái vẻ mặt dữ dằn thôi, thực ra anh ấy rất dịu dàng và dễ gần.
Phinks, người được Tina gán cho cái mác dịu dàng và dễ gần, lúc này đang trợn mắt nhìn trời. Đây chắc chắn là nghiệt duyên, hắn không thể tin nổi ở thành phố này, chỉ trong chưa đầy một tháng, hắn tình cờ gặp người phụ nữ này tới những sáu lần. Đúng, là sáu lần! Trung bình cứ 2-5 ngày hắn lại gặp cô một lần. Nếu không phải vì đã xác nhận rằng những lần gặp gỡ giữa bọn họ thực sự là tình cờ chứ không phải được sắp đặt trước, hắn chắc hẳn sẽ nghi ngờ cô có mục đích tiếp cận mình.
"Gặp được anh ở đây thật tốt quá, này, cho anh đấy." Tina từ trong ba lô lấy ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong chứa đầy những chiếc bánh có mùi thơm rất hấp dẫn. Đối với người có suất thân từ Phố Sao Băng mà nói việc từ chối đồ ăn của người khác là việc làm ngu ngốc nhất trên đời, cho nên, Phinks không hề do dự mà nhận lấy. Và đúng như câu nói, tình yêu bắt đầu từ dạ dày, nhờ vào món ăn mà Tina làm có đủ lượng và hợp khẩu vị của Phinks, nên rất nhanh chóng, trong mắt Phinks Tina từ một người phụ nữ siêu cấp phiền phức được nâng cấp thành một người phụ nữ biết nấu ăn ngon.
Có thức ăn làm nền tảng cho mối quan hệ, Phinks cũng không biết từ lúc nào mà hắn và Tina ngày càng thân thiết. Thường thì sau khi cô lên thời gian và địa điểm, hắn sẽ không kiểm soát được mà đến rất đúng giờ, rồi ngồi đó vừa ăn những món mà Tina mang đến vừa nghe cô một mình lảm nhảm. Đôi khi sẽ là phàn nàn về một số chuyện, đôi khi lại là chia sẻ về những lo lắng của cô, hay cũng có lúc sẽ nói về những việc lặt vặt trong cuộc sống. Phinks thì không mấy bận tâm lắm, dù sao gần đây Lữ đoàn cũng không có hoạt động gì, với cả đồng đội của hắn, Feitan, vì lần trước đã chộp được rất nhiều máy chơi game, nên giờ vẫn đang ru rú trong khách sạn không chịu ra ngoài, ngay cả việc hắn ta khi nào ra ngoài cũng không để ý.
Trong công viên, Phinks lười biếng nằm nghiêng trên ghế dài, một tay gối đầu, tận hưởng làn gió mát. Vừa mới ăn no, giờ hắn có chút buồn ngủ, cộng với Tina bên cạnh lảm nhảm như thôi miên và tiếng lá cây xào xạc trong gió, Phinks bỗng có một suy nghĩ, rằng cuộc sống yên bình như thế này cũng không tồi.
Có lẽ cuộc sống bình yên này sinh ra là để bị phá vỡ, vài ngày sau trong một buổi chiều, Phinks và Tina lại hẹn gặp nhau như thường lệ. Lần gặp này khác hẳn những lần khác, mỗi khi gặp được Phinks, Tina thường rất vui vẻ, nhưng lần này cô lại đang chau mày ủ rũ.
"Này, có chuyện gì à?" Giọng hắn trầm xuống, Phinks không thích vẻ mặt ủ rũ như thể chết cha này của Tina đâu, càng bất mãn hơn là hôm nay cô không có mang đồ ăn đến cho hắn! Đây chắc chắn là một sự thiếu sót nghiêm trọng!
Tina thở dài, mặc dù biết có lẽ Phinks không giúp được gì, nhưng cô vẫn quyết định nói ra những phiềm muộn trong lòng. Thế giới này luôn tồn tại giai cấp đặc quyền, nói cho cùng chỉ vì một nhân vật quyền lực nào đó đã để mắt đến, muốn lợi dụng việc mời cô đến biểu diễn mà thực hiện âm mưu không đứng đắn. Cô tuy là người của công chúng, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, hoàn toàn không có khả năng đối phó với bọn họ, cho nên cô đang rất lo lắng, đi thì quá nguy hiểm, không đi thì sẽ đắc tội với người khác, cô không biết phải làm sao cho đúng bây giờ.
"Chậc, biết rồi." Ngồi cạnh Tina, Phinks duỗi tay đặt lên đầu cô, xoa xoa vài cái, đôi mắt lóe lên một tia sắc lạnh rồi với chất giọng lười biếng hắn nói. Bởi vậy, vào tối ngày hôm đó, tin tức nổi bật trong thành phố là một kẻ quyền lực nào đó đã bị giết vì xúc phạm một tổ chức tội phạm giấu tên nào đó, thủ đoạn của hung thủ đó vô cùng tàn và khéo léo, mỗi nạn nhân đều bị vặn gãy cổ mà chết, v.v.
Tất nhiên Tina hoàn toàn không biết là Phinks đã ra tay giết sạch những kẻ muốn làm hại cô, mặc dù có chút thương cảm về cái chết của những kẻ đó, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác cuối cùng cũng có thể an toàn. Đừng nói là cô quá máu lạnh, kỳ thực, bất kỳ ai ở trong tình cảnh ấy cũng đều sẽ có suy nghĩ rằng cuối cùng cũng được cứu. Tâm trạng tốt lên, vì vậy cô có thêm nhiều năng lượng làm ra những món ngon và hấp dẫn. Trưa hôm sau, Tina mang theo một giỏ lớn đồ ăn đến gặp Phinks, và bữa ăn diễn ra đặc biệt vui vẻ, Phinks vỗ vỗ chiếc bụng đã no căng tròn của mình nói: "Nói đi, còn đưa nào tới kiếm chuyện với cô nữa không?" Hắn vung tay lên, rất hào phóng, như thể chỉ cần cô nói ra một cái tên, hắn sẵng sàng giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.
"Tôi nghĩ... chắc là không có nữa đâu." Cắn một miếng bánh, Tina suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói, không phải cô xem thường Phinks, mà là nói với anh ấy thì có ích gì chứ, nhìn ngang nhìn dọc thế nào Phinks cũng chỉ là một công dân bình thường, mặc dù vẻ ngoài có phần hơi hung dữ, nhưng cô đâu thể bảo hắn đi dọa nạt người ta được. Như vậy, Tina rất cảm động trước sự quan tâm của Phinks.
Không, Tina, cô không biết rằng nếu nói với Phinks thì sẽ không đơn giản dừng lại ở việc dọa dẫm nữa đâu, hắn ta sẽ trực tiếp chấm dứt vấn đề bằng cách giải quyết người tạo vấn đề. Tất nhiên, Tina không hề biết rằng Phinks, hắn là tàn nhẫn vậy, thực ra là cô còn chưa hỏi hắn làm nghề gì nữa, "Phinks, bình thường anh làm công việc gì?"
"Hở, tôi á?" Một phút suy nghĩ về những việc mà mình thường làm, đánh nhau nè, tranh giành lãnh thổ nè, như vậy có tính là công việc không nhỉ? Nhưng mà, nếu nói về những năm gần đây, từ khi gia nhập Lữ đoàn, công việc thường xuyên làm nhất có lẽ là đi đánh đấm hộ hay bảo vệ gì đó. Là thành viên của đội đặc công thì đánh nhau là hiển nhiên rồi, đôi khi sẽ hộ tống bên cạnh bang chủ hoặc cùng những người không hay tham chiến làm một số công việc bảo vệ, nhưng những công việc như vậy thường không nhiều lắm.
Nghe Phinks nói vậy, Tina gật đầu hiểu hiểu, đánh giá Phinks từ đầu đến chân, "Vậy là anh là vệ sĩ." Loại công việc này mới giống với những việc mà Phinks sẽ làm, nếu hắn nói hắn làm công việc văn thư thì cô mới không tin.
"Ờ, cũng cũng." Từ một khía cạnh nào đó, đúng là hắn cũng có đi bảo vệ, cô nghĩ như vậy cũng không sai biệt, Phinks chắc chắn mình không phải gặp ai cũng nói 'Hello, ta là Nhện đây' được.
Vì vậy, trong khoảng thời gian Phinks lưu lại thành phố này, hai người họ thường xuyên qua lại gặp nhau, như vậy hai người cũng dần quen thuộc và tự nhiên cũng lưu lại thông tin liên lạc của nhau, thậm chí sau này khi Phinks sắp rời đi, hắn còn cố tình đánh tiếng với cô. Cũng vì đã có số điện thoại của Phinks, Tina sẽ luôn gọi cho hắn khi có thời gian, họ trò chuyện và nói về những chuyện linh tinh, và rồi không biết từ lúc nào, tin đồn về việc Phinks có một cô bạn tình cố định bắt đầu lan truyền trong Lữ đoàn.
Bạn tình cố định? Trời mới biết bọn họ còn chưa từng nắm tay nhau nữa là nói gì đến bạn tình! Phinks khinh thường đám Nhện lại tụ tập tám chuyện riêng tư của hắn, bọn người này chắc nhàm chán quá không có chuyện gì làm mới rảnh đi quan tâm đến chuyện của người khác, hơn nữa hắn cũng không có ý định xem Tina là bạn tình, mối quan hệ thuần túy chỉ để lên giường với nhau như vậy không phù hợp với hai người bọn họ. Không thèm để ý đến bọn người này, Phinks cứ thế đi vòng qua, bọn họ đang ở hiện trường một vụ án, ai bảo bang chủ nhắm đến bộ sưu tập của gia đình này rồi chứ.
Một chiếc vòng tay đá quý màu xanh bỗng hiện đập vào mắt, mặc dù không quý giá nhưng chiếc vòng này có vẻ sẽ rất hợp với Tina, hắn nghĩ nếu là đeo trên tay cô chắc chắn sẽ rất đẹp, nghĩ đến, Phinks cúi xuống nhặt nó lên.
"Ê, Phinks, cái này, làm quà cho bạn gái hử?" Miệng cười nhếch lên một cách đáng ngờ, Nobunaga lén chọt chọt vào hông của Phinks bằng tay cầm đao, làm một bộ biểu cảm 'anh hiểu mà'.
"Ồn ào quá." Phinks một tay vung tay đẩy Nobunaga đang lại gần, thật lòng cảm thấy cái đám này còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro