CHAP 2: Cửa tiệm kia có bác âm khí nặng.


Trúc nhìn chằm chằm vào linh hồn trước mặt. Đó là một người đàn ông với ánh mắt sắc bén, trên người vẫn còn phảng phất sát khí nhưng kỳ lạ thay, nó không làm cô thấy nguy hiểm. Ngược lại, linh hồn này giống như những chú liệt sĩ ở nghĩa trang làng cô - từng vấy máu, nhưng vì một mục đích lớn lao, vì người khác.

"Đi theo tôi," linh hồn ra hiệu bằng ánh mắt và cử chỉ.

Trúc nhún vai. Được thôi, dù gì cô cũng không sợ ma. Từ nhỏ đến lớn, vía cô nặng đến mức ma trong làng còn phải kính nể. Vả lại, linh hồn này có vẻ đang cần giúp đỡ. Cô tò mò bước theo, chân trần chạm nền đá lạnh lẽo của con hẻm tối.

Linh hồn dẫn Trúc qua vài ngã rẽ, cuối cùng dừng lại trước một cửa hiệu nhỏ. Bảng hiệu bên trên viết đầy những ký tự loằng ngoằng. Trúc nheo mắt cố đọc, nhưng chẳng hiểu gì.

"Tiếng Hàn à? Thôi xong, chữ này cô chịu," Trúc lẩm bẩm.

Linh hồn ra hiệu cô gõ cửa. Trúc nhướng mày, ngờ vực:

"Ôi trời ơi, chú thì không sao chứ tôi thì có á! Ai đời nửa đêm đi gõ cửa nhà người ta bao giờ? Cảnh sát mà tới thì tôi còn nước bị gô cổ thôi!"

Linh hồn không đáp, chỉ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc thúc giục. Trúc thở dài, lòng lẩm bẩm:

"Thôi được rồi! Dù gì tôi cũng đang mơ mà. Chắc tỉnh dậy là hết thôi..."

Cô cắn răng, nhẹ nhàng gõ ba tiếng lên cánh cửa.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, ánh sáng vàng ấm áp từ bên trong hắt ra con hẻm tối. Một ông lão bước ra, dáng người nhỏ nhắn, gầy nhưng trông vô cùng rắn rỏi. Ông trạc 70 tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng lại toát lên vẻ hiền hậu.

Ông nhìn Trúc, thoáng ngạc nhiên nhưng rồi mỉm cười. Bằng tiếng Hàn, ông hỏi:

"Chào cháu gái. Nửa đêm rồi, cháu còn lang thang ngoài đường làm gì thế? Và sao cháu lại gõ cửa tiệm của lão già này?"

Trúc đứng đờ người. Trong đầu cô vang lên hai chữ: Toang rồi.

"Tiếng Hàn? Cái quái gì vậy trời!" Trúc muốn khóc. Cô không hiểu một từ nào.

Cô nhìn lại linh hồn phía sau, mong được giúp đỡ, nhưng linh hồn chỉ đứng yên, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có phần... bất lực? Quao!!! ổng cũng không ngờ cô lại là người ngoại quốc!

Ông lão nhận ra sự bối rối của Trúc, ông dịu dàng hỏi lại, lần này chậm rãi hơn, nhưng vẫn bằng tiếng Hàn. Còn Trúc thì chỉ đứng đó, không biết phải làm gì.

"Chú gì ơi, chú hiểu tiếng Việt không? Tiếng Anh? Tiếng Trung? À không, chú này mà hiểu tiếng Trung chắc tôi xỉu tại đây luôn quá!" Cô lầm bầm trong miệng, tay loay hoay chỉ chỉ về phía linh hồn, cố gắng diễn đạt.

Ông lão dường như bắt đầu hiểu rằng có một chuyện lạ đang diễn ra. Đôi mắt ông thoáng ánh lên vẻ dò xét, rồi ông cẩn thận mời Trúc vào tiệm.

"Chắc lão già này nghĩ mình là khách du lịch lạc đường," Trúc thầm nghĩ, vừa bước vào vừa cẩn thận quan sát xung quanh.

Căn tiệm nhỏ nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp, với đầy những món đồ kỳ lạ: sách cũ, bản đồ, và vài dụng cụ bằng kim loại mà Trúc không biết tên. Một mùi hương thoang thoảng từ nồi trà trên bếp lò khiến cô tạm thời cảm thấy dễ chịu hơn.

Ông lão rót một chén trà nhỏ, đưa cho Trúc, rồi nhìn cô chờ đợi. Linh hồn lúc này bước vào trong, đứng phía sau ông, gật đầu ra hiệu như muốn bảo cô yên tâm.

"Được rồi, có vẻ ông này không định bắt cóc mình đâu," Trúc nghĩ. Cô liếc nhìn linh hồn, nhíu mày:

"Này, tôi giúp chú mà. Nhưng giờ chú định làm gì tiếp theo đây?"

Linh hồn không đáp, chỉ chỉ vào cái bàn giữa phòng, nơi có một quyển sách cũ đang mở ra. Ông lão dường như nhận thấy điều gì đó, liền quay lại nhìn quyển sách, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?" Trúc thở dài, lòng đầy thắc mắc nhưng cũng không thể ngăn bản thân cảm thấy tò mò.

Trúc nhìn cuốn sách trên bàn, mắt sáng lên. Cô ra hiệu xin phép ông lão, vừa cầm lên vừa cười trừ:

"Bác ơi, cháu mượn tạm nhé? Chắc chữ này dễ hiểu hơn cho cháu."

Cuốn sách học tiếng Hàn cho trẻ em cấp 1. "Dễ thương ghê, có cả hình ảnh minh họa," Trúc nghĩ. Linh hồn đứng cạnh gật đầu hài lòng, đưa tay chỉ vào một trang.

Trúc theo quán tính, ngón tay chạm vào từng chữ linh hồn chỉ, giống như học sinh mẫu giáo học đánh vần. Cô quay qua nhìn ông lão, mong đợi ông đọc lớn lên từng từ để mình còn hiểu thêm chút gì đó.

Ông lão nhìn Trúc với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ đọc to từng chữ theo ngón tay cô. Trúc muốn cười khi nhận ra giọng đọc của ông giống như đang dạy đứa cháu tập nói.

Nhưng điều khiến cô đông cứng không phải giọng đọc, mà là cảm giác. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Ông lão này... âm khí trên người ông còn nặng hơn cả linh hồn kia.

"Lẽ nào ông này... từng giết người?" Trúc nghĩ thầm, mắt kín đáo liếc qua ông lão. Nhưng nhìn thấy sự hiền từ trong đôi mắt của ông, cô cảm giác điều đó khó mà đúng.

Linh hồn bắt đầu ra dấu, chỉ vào từng dòng trong sách. Ông lão đọc chậm rãi, nhưng ánh mắt dần thay đổi, tràn ngập kinh ngạc khi nhìn vào nơi linh hồn đang đứng cạnh Trúc.

Ông lão này có thể thấy một chút, Trúc đoán vậy. Chỉ những người dương số sắp tận mới nhìn lờ mờ được linh hồn. Nhưng dù sao ông không phản ứng hoảng loạn mà rất bình tĩnh.

Hai bên, một người một ma, bắt đầu giao tiếp thông qua Trúc. Linh hồn ra dấu, ông đọc to lên. Trúc nhận ra những cảm xúc đang dâng trào trong căn phòng nhỏ. Lời nói của linh hồn dường như chứa đầy sự day dứt, còn ông lão thì lắng nghe trong im lặng, đôi mắt hơi ngấn nước.

Trúc ngồi đó, không biết cụ thể hai bên đang nói gì, nhưng cô cảm nhận rõ đây là một câu chuyện sâu sắc và cảm động.

Cuối cùng, linh hồn khẽ cúi đầu trước Trúc rồi từ từ tan biến. Ông lão nhìn cô với ánh mắt ấm áp, như thể muốn cảm ơn từ tận đáy lòng.

Ông lão hỏi cô bằng tiếng Anh, lần này chậm rãi hơn:

"Cháu tên là gì?"

Trúc thở phào, ít nhất tiếng Anh cô còn nói được. Cô lễ phép trả lời:

"Cháu là Dương Như Trúc ạ."

"Nhà cháu ở đâu?"

"Cháu ở làng ****, xóm ****, tỉnh ****, Việt Nam ạ."

Ông lão nhíu mày, hỏi tiếp:

"Tại sao cháu lại tới Hàn Quốc? Là bị lạc gia đình à? Việc này có lẽ lão già này có thể giúp."

Trúc ậm ừ, thuận theo câu chuyện:

"Vâng, cháu bị lạc thật, mà trên người không tiền bạc, không có giấy tờ tùy thân. Cháu rất vui nếu ông có thể giúp."

Ông lão mỉm cười, gật đầu:

"Lão là Peter. Nhưng người cần cảm ơn phải là lão, không phải cháu. Cháu vừa giúp lão một việc quan trọng."

Peter nhìn Trúc, thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ, ông đề nghị:

"Cháu vào đây nghỉ ngơi đi. Lão có một phòng trống, cháu có thể dùng tạm."

Trúc lắc đầu ngay, từ chối thẳng thừng:

"Không được đâu ạ! Cháu ngủ ở Sofa được rồi. Cháu được dạy từ nhỏ phải kính trên nhường dưới. Cháu không thể cướp giường của ông được."

Peter bật cười, nhưng thấy không khuyên được, đành chuẩn bị chăn gối cho cô trên Sofa. Trước khi về phòng, ông nói:

"Nếu cần gì thì cứ gọi lão nhé."

Trúc cúi đầu thật sâu cảm ơn, sau đó cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Mùi thơm nhè nhẹ từ chăn làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Nắm chặt chiếc mề đay ông nội làm tặng, Trúc thì thầm:

"Nội ơi, có khi con phải ở đây hơi lâu đấy. Nội nhớ che chở cho con nha."

Cảm giác mệt mỏi và lạc lõng khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng tí tách từ bếp lò như lời ru êm ái giữa một thành phố xa lạ.

Peter ngồi trên ghế, ánh mắt dừng lại ở cô gái trẻ đang nằm ngủ trên sofa. Chăn kéo lên kín đến tận cổ, chỉ còn đôi bàn chân trần nhòe nhoẹt bụi đất lộ ra. Dáng nằm co ro ấy khiến lão nhớ đến những đứa trẻ bị lạc gia đình mà mình từng thấy trong quá khứ, lúc còn lang bạt giữa chiến trường.

Lão không nhịn được, khẽ cười mỉm.

"Con bé nhìn nhỏ thật," lão nghĩ, "chân đất, mặt mũi còn dính đầy tro, cứ như vừa chui từ bếp lò nào ra. Vậy mà ánh mắt nó sáng lạ, trong veo nhưng lại kiên cường và đầy thiện ý."

Peter đưa tay gõ nhẹ lên bàn, mắt liếc nhìn về góc phòng nơi ánh sáng từ chiếc đèn bàn không thể chiếu tới. Bóng tối ấy không thực sự trống rỗng. Lão biết điều đó, đã biết từ rất lâu rồi.

Ánh mắt lão tối lại, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác khó gọi tên. Cái bóng mờ mờ như sương ấy đã xuất hiện từ dạo trước, lặng lẽ đi theo lão trong những giấc mơ chập chờn và cả những khoảnh khắc thực tại. Lão luôn cho rằng đó là dấu hiệu dương số của mình đã đến hồi kết.

Nhưng con bé kia... Nó khác.

Peter nhớ lại cách cô bé kiên nhẫn chỉ từng chữ trong cuốn sách học tiếng Hàn trẻ em để làm cầu nối giữa lão và cái bóng đó. Khi ấy, lão không thể không kinh ngạc. Cô bé có thể thấy rõ những thứ mà người thường không thấy, điều mà lão chỉ cảm nhận lờ mờ trong ngọn lửa sinh mệnh le lói của mình.

Lão hít một hơi sâu, cố không nghĩ nhiều. Có lẽ cô bé là người ngoại quốc bị lạc, chẳng biết gì về nơi này. Bộ dạng ngơ ngác của nó khi lão hỏi bằng tiếng Hàn khiến lão bật cười trong lòng. Rõ ràng nó chả hiểu gì, thế mà vẫn gật đầu lịch sự, lễ phép.

Nhưng Peter không nghi ngờ. Lý do à? Vì lão thấy rõ-con bé này chưa từng giết ai, thậm chí cả một con vật nhỏ cũng chưa. Sát khí của nó bằng đúng con số 0 tròn trĩnh. Người như thế thì chẳng thể nào có ý đồ xấu được.

Hơn nữa, chính cái bóng mờ mờ ấy đã dẫn nó tới đây. Và cái cách cô bé gõ cửa, vừa nhẹ nhàng vừa ngập ngừng, như sợ làm phiền, lại càng khiến Peter xác định: đây là một cô nhóc ngốc nghếch bị cuốn vào chuyện mình không hiểu rõ.

Sau khi trò chuyện với cái bóng-một linh hồn đồng đội cũ của lão từ thời quá khứ đẫm máu, Peter đã đưa ra quyết định. Cô bé này cần được bảo vệ, và lão sẽ làm điều đó.

"Đưa nó về nơi mình sinh ra," lão lẩm bẩm, ánh mắt dịu đi một cách lạ lùng, "đó cũng coi như món quà cuối cùng dành cho chính mình."

Ngoại Chuyện: Ai Dám Nói Xấu Ông?

Trong gian nhà nhỏ ở quê, ông nội Trúc đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng. Trên bàn là đĩa bánh đậu xanh do chị Như Mai mang qua sáng nay. Khói trà nghi ngút, hòa quyện với mùi bánh thơm lừng, tạo nên không gian yên bình đặc trưng của làng quê.

Bên cạnh ông là bà nội Trúc, không phải bằng xương bằng thịt, mà là linh hồn của bà, vẫn thường xuyên ghé về ngồi cùng ông mỗi buổi trà chiều. Bà vừa nhấm nháp miếng bánh, vừa cười hiền nhìn ông:

"Ông lúc nào cũng thế, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ăn uống y như trẻ con. Cứ thích bánh đậu xanh mãi."

Ông cười khà khà:

"Bà không thích thì để tôi ăn hết. Mà bà quên rồi sao? Ngày xưa bà làm bánh này ngon nhất làng. Giờ mỗi lần ăn là tôi nhớ bà."

Bà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ngày nào. Nhưng khi ông vừa nâng chén trà lên, chưa kịp uống thì...

"HẮT XÌ!!!"

Tiếng hắt xì của ông vang khắp gian nhà, làm cốc trà trong tay suýt rơi xuống đất. Ông nhăn mặt, xoa xoa mũi, rồi lẩm bẩm:

"Đứa nào dám nói xấu ông hả?!"

Bà nội phì cười:

"Chắc con cháu thôi. Hay là cái Trúc lại kể xấu ông gì đó với ai rồi?"

Ông bĩu môi, vẻ giận hờn:

"Con bé đấy hả? Nhiều lần tôi thương nó nhất, vậy mà cứ mang ông ra làm trò cười. Lần này về, tôi phạt nó dọn vườn một tuần!"

Bà nội nhìn ông, ánh mắt đầy ấm áp và trêu chọc:

"Ông đừng làm quá, kẻo nó lại khóc cho mà xem."

"Khóc? Nó khóc bao giờ? Cả làng còn bảo nó gan lì nhất vùng đấy!" Ông bật cười, rồi cầm chén trà lên uống một hơi.

Bên ngoài, gió lành lạnh thổi qua vườn, mang theo tiếng cười khe khẽ của hai ông bà già. Trên bàn, cốc trà vẫn còn nghi ngút khói, như chính sự ấm áp và yêu thương họ dành cho nhau dù cách biệt hai thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro