Chap 22: Sứ đồ Simon
Khi nhóm vừa đặt chân đến cô nhi viện nhỏ ven biển, không khí ấm áp nhưng có chút hoang sơ của nơi này khiến Trúc cảm thấy dễ chịu ngay lập tức. Những đứa trẻ, đôi mắt lấp lánh tò mò, ùa ra đón đoàn tình nguyện viên.
Ngay lập tức, Trúc trở thành trung tâm của sự chú ý. Tụi trẻ con, đặc biệt là các bé gái, quấn quýt lấy cô không rời. Một bé gái nhỏ nhắn, tay cầm quyển truyện cổ tích, nhìn Trúc với ánh mắt sáng ngời.
"Chị ơi, chị có phải là công chúa trong truyện cổ tích không?"
Trúc bật cười, nhẹ nhàng cúi xuống vuốt tóc bé gái:
"Chị không phải công chúa đâu, chị chỉ là bà tiên tốt bụng thôi. Còn công chúa chính là em đấy."
Tiếng cười lan tỏa khắp sân. Peter đứng một bên, cầm hành lý của Trúc, Trúc chỉ cần phụ trách xinh đẹp thôi. Mọi thứ khác cứ để Peter lo.
Huyng lăn đùng ra đất, mặt mày nhăn nhó:
"Ai lại đến Glory để *làm tình nguyện* chứ! Không muốn, không chịu đâu!"
Je, không chịu kém cạnh, giơ tay lên trời than vãn:
"Không! Không thích! Chiếc bo đì ngon toẹt này không thể nghỉ ngơi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này được!"
Một bé trai kéo áo Trúc, giọng thắc mắc:
"Chị ơi, hai anh kia kì quá?"
Trúc, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, che mắt đứa trẻ lại:
"Đừng nhìn em ơi, hỏng mắt đấy."
Yoona thêm vào, không quên thở dài:
"Phải đó, hai tên đó bị bệnh bẩm sinh đấy các em ạ."
Peter đang cố cứu vớt hình ảnh của Je và Huyng:
"Đừng xúc phạm vậy chứ. Để được công nhận đến trường thì chúng ta phải tham gia các hoạt động tình nguyện mà."
Từ khoá: Cố gắng.
Hai tên họ Dok lập tức quay đầu, im bặt. Nhưng không phải vì lời nói của Peter hay ánh mắt trách móc của Trúc, mà là vì sự xuất hiện của cô giáo xinh đẹp của cô nhi viện.
Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp với ánh mắt dịu dàng và nụ cười rạng rỡ:
"Xin thứ lỗi... Mọi người đến đây để hoạt động thiện nguyện phải không?"
Huyng nhanh chóng thay đổi thái độ, lao vào nhổ cỏ nhu điên:
"Trường này nhiều cỏ dại ghê, cô thấy đấy, cả cuộc đời này bọn tôi không làm gì khác ngoài công việc tình nguyện."
Je cũng chả khác gì ,mặt mày sáng sủa khác hẳn:
"Xin cứ để chúng tôi giúp."
Peter, vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ thường thấy, chỉ liếc qua hai tên kia, không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng là đầy khinh bỉ.
"... Bệnh này không chữa được, phải không?"
"Chắc thế."
Giờ trưa đến, Trúc và cô giáo Yejin đang tất bật chuẩn bị bữa ăn cho lũ trẻ trong căn bếp nhỏ nhưng ấm cúng của cô nhi viện. Tiếng dao thớt lách cách và mùi thơm của thức ăn tỏa ra, khiến không gian càng thêm dễ chịu.
Đang cắt rau củ, Trúc bất giác giật mình khi nghe tiếng cửa bếp kêu cót két. Quay lại, cô thấy một người đàn ông trung niên, gù nhẹ nhưng dáng người cao lớn, tay xách một giỏ khoai tây bước vào.
Ông chú bảo vệ, khoảng 40 tuổi, khuôn mặt hiền nhưng ánh mắt có phần sắc bén hơn người thường. Chỉ cần liếc qua, đôi mắt Âm Dương của cô gái nhỉ đã nhận ra thứ sát khí mờ nhạt bao quanh ông. Dù vẫn tươi cười, Trúc biết ngay đây không phải một "chú bảo vệ" bình thường.
Ngay bên cạnh, Johan nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay thân phận của người kia.
"Không cần lo đâu, Trúc."
Johan nói bằng giọng đều đều nhưng đầy chắc chắn.
"Đó là Simon, em trai của chú và Peter ở cô nhi viện Vinh Quang ngày trước. Hắn không có ý xấu gì đâu, chỉ hơi... kỳ kỳ một chút thôi."
Nghe vậy, Trúc lập tức thả lỏng. Vẻ mặt cô lập tức chuyển sang tươi cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, ngoan ngoãn gật đầu chào chú bảo vệ.
"Chào chú, chú mang khoai đến đúng lúc quá ạ."
Simon đặt giỏ khoai xuống bàn, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh đó. Vừa gọt khoai, ông vừa... bắt đầu pha trò.
"Các cháu biết không, tôi từng trồng khoai tây ngon nhất thế giới đấy! Nhưng tiếc là tụi chuột nó không biết thưởng thức, toàn đào ăn trước."
Chẳng ai trong bếp cười, trừ chính Simon.
Simon cười ha hả một mình, rõ ràng rất hài lòng với câu chuyện cười của bản thân. Nhưng trong bếp, không gian lại trở nên lúng túng.
Cô giáo Yejin hơi ái ngại quay sang Trúc, nhưng cô gái nhỏ đã nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ. Trúc tiếp xúc với nhiều người zà vui tính ròi, nên cô cười khẽ đáp lời:
"Chú Simon vui tính thật đấy ạ."
Simon nghe thế, nụ cười càng tươi rói.
"Đúng, đúng! Khi nào cô bé muốn cười thì cứ gọi chú nhá hahahhahaha!"
Johan đứng bên cạnh chỉ biết thở dài.
"Thằng này vẫn thế... chẳng thay đổi chút nào."
Trúc thấy hơi ngại, nhưng cũng cố cười theo để làm ông vui. Dù sao, Simon mang lại cho cô cảm giác thân thuộc, giống những bác nông dân ở làng quê Việt Nam mà cô thường trò chuyện. Cảm giác đó khiến Trúc nhớ nhà, đôi mắt lặng lẽ thoáng buồn.
Trúc mỉm cười, gật đầu, rồi tiếp tục cùng cô giáo chuẩn bị bữa ăn. Simon, dù hơi "mát mát", vẫn thỉnh thoảng góp chuyện, còn đứng dậy giúp Trúc nhặt rau hoặc sắp xếp đồ đạc.
Dù sao, Johan đã đảm bảo Simon vô hại, thế là đủ để cô yên tâm.
Vị sứ đồ Simon, sau khi làm xong "nhiệm vụ gây cười" của mình, lại rời đi với vẻ phấn khởi. Trúc trở lại nấu ăn cùng cô giáo Yejin, tiếng nói cười giữa hai người lại vang lên hòa cùng âm thanh lũ trẻ chơi đùa ngoài sân.
Simon bước ra khỏi bếp, đôi vai thả lỏng một cách giả tạo, nhưng trong lòng hắn không hề có chút bình thản. Nụ cười tươi rói vừa rồi đã tắt ngấm ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng.
Bao nhiêu năm làm sứ đồ, bước qua hàng ngàn trận chiến và tắm mình trong máu, Simon đã luyện được khả năng đọc người trong nháy mắt. Chỉ cần lướt qua ánh mắt, biểu cảm hay cử chỉ của một người, hắn đã có thể nắm bắt phần lớn bản chất của họ. Nhưng cô gái nhỏ trong bếp...
Cô bé hoàn toàn khác biệt.
Simon nhớ lại ánh mắt Trúc nhìn mình, trong sáng và dịu dàng đến mức không chút nghi ngờ hay cảnh giác. Cô không hề mang theo sát khí, không có vẻ từng trải hay dấu hiệu nào của một kẻ đã quen đối diện nguy hiểm. Một cô gái như vậy, nếu đặt trong tổ chức Glory, chỉ là một con mồi không có khả năng tự vệ.
"Hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường..." Simon lẩm bẩm trong đầu.
Nhưng có một thứ khiến hắn bối rối, một thứ vượt xa tất cả mọi định nghĩa mà hắn biết: *đôi mắt của cô bé đó.*
Khi Trúc nhìn vào hắn, không chỉ đơn thuần là nhìn thẳng. Đôi mắt ấy như thể xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc, mọi tầng giáp mà Simon cố dựng lên. Hắn cảm giác Trúc nhìn thấy điều gì đó mà ngay cả chính hắn còn không dám đối diện – một phần con người hắn, thật sự, trần trụi và nguyên sơ.
"Thật sự quá kỳ lạ." Simon nghĩ thầm, bước đi với tâm trí hỗn loạn.
Lòng hắn trỗi lên một chút tò mò lẫn cảnh giác. Cô gái nhỏ kia là ai? Simon chắc chắn phải tìm hiểu thêm, bởi người mang đôi mắt như vậy... không thể chỉ đơn thuần là "bình thường".
Chiều buông, ánh nắng nhẹ nhàng trải xuống sân cô nhi viện, làm nổi bật đám người đang tất bật hoàn thành công việc. Peter – hay còn gọi là Kim Soon Gu trong vai hiện tại – cùng Je, Huyng, và Yoona vừa dọn sạch cỏ dại và lá rụng, sân vườn giờ đã sạch sẽ đến mức bóng loáng.
Đang lúc mọi người định nghỉ tay, Simon – đang vào vai chú bảo vệ - xuất hiện với cây chổi trong tay, vẫn giữ nụ cười tươi rói. Hắn định dẫn bọn họ ra sau chỗ chuồng lợn thì có chút sự cố.
Có hai gã đàn ông nhìn đúng chất giang hồ từ xa bước vào, ánh mắt không mấy thân thiện.
"Ê, định bao giờ mới trả tiền thuê mặt bằng hả? Nhờ bọn này mà mấy người mới sống thoải mái thế còn gì, không biết hả?"
Một tên cáu gắt hỏi.
Simon vẫn cười, nhẹ nhàng nói:
"Ohh, các anh đây rồi. Thứ lỗi cho chúng tôi, cái trường này nghèo đến nỗi chẳng có hệ thống sưởi kia mà."
Và vâng, chúng cũng hùa hùa theo, sau đó đẩy ngã Simon và đống khoai tây xuống đất.
Bên trong nhà, Trúc loay hoay giữ lũ trẻ đang tò mò muốn chạy ra xem. Cô bé cố gắng an ủi chúng:
"Không được đâu, mấy người đó nguy hiểm lắm. Để người lớn lo nhé."
Nhưng từ phía cửa sổ, Trúc liếc thấy Simon vẫn không phản ứng gì, chỉ nằm đó ra vẻ đau đớn. Cô biết ngay hắn đang giả vờ. Lượng sát khí và ám khí dày đặc xung quanh Simon kia không phải để làm cảnh, cô chắc chắn nếu hắn muốn, hai tên kia không bao giờ có cơ hội rời khỏi đây.
Chuyện càng căng thẳng hơn khi ánh mắt hai gã giang hồ chuyển sang cô giáo Yejin, người đẹp đang cố đỡ chú bảo vệ dậy.
Trước khi Yejin kịp phản ứng, Huyng và Je đã bước ra chắn trước mặt cô.
Nhưng khác với vẻ đe dọa của hai người họ, hai gã giang hồ nhanh chóng lao vào đấm đá tới tấp. Huyng và Je cố gắng chịu đòn, không đánh trả dù hoàn toàn có thể.
Bên trong, Trúc nhìn qua cửa sổ, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Hai anh em nhà Dok từ trước đến giờ đâu phải dạng chịu nhẫn nhịn thế này. Nhưng giờ đây, họ đang cố gắng kiểm soát bản thân để tránh gây thêm rắc rối cho cô nhi viện.
"Có vẻ họ trưởng thành hơn rồi nhỉ?".
Trúc khẽ thở dài, lòng có chút an tâm xen lẫn xúc động.
Ở góc sân, Peter khoanh tay dựa vào gốc cây, ánh mắt lạnh tanh nhìn toàn bộ diễn biến. Johan hiện ra bên cạnh hắn, mỉm cười nhạt:
"Không can thiệp à?"
Peter không đáp, giờ mà mở mồm nói chuyện với vong thi hỏng hết mọi chuyện luôn. Mà dù sao Johan cũng không cần Peter phải trả lời.
Phòng y tế của cô nhi viện buổi tối tràn ngập ánh sáng , nhưng không khí thì không được dễ chịu cho lắm. Cô giáo Yejin đang bận rộn trị thương cho Huyng và Je, cả hai nằm bẹt trên giường, mặt mũi sưng vù vì đòn từ hai tên giang hồ ban chiều.
"Đau không vậy? Chắc các cậu bất ngờ lắm đúng không? Tôi xin lỗi."
Yejin vừa thoa thuốc vừa lo lắng hỏi, giọng đầy áy náy.
Je nhăn nhó, nằm bẹt trên giường với khuôn mặt sưng vù như bị cả một đàn ong chích:
"Điều đáng lo ngại nhất bây giờ không phải là nó, mà là nắm đấm của tên béo kia."
Simon, đứng gần đó đang soi gương để dán miếng dán giảm đau, lắc đầu nói:
"Ôi khổ thân các cháu, bọn nó là mấy tên côn đồ ở khu này, chả hiểu tự dưng xuất hiện ở đâu ra xong đòi tiền bảo kê các thứ."
"Đúng là thế hệ nào cũng phải có mấy thằng như vậy"
Ngay lúc đó, Trúc vừa dỗ lũ trẻ ngủ xong, vội vã bước xuống phòng y tế. Cô gái nhỏ nhìn thấy đám bạn của mình đang nằm trên giường, mặt mày sưng vù, lòng tràn đầy lo lắng.
Trúc: "Mọi người có bị thương nặng lắm không ạ!?"
Trúc nhìn quanh và thấy Simon đang khó khăn dán miếng dán lên vết bầm của mình, vẻ mặt khá Bất lực. Cô không suy nghĩ nhiều, bước tới gần và nhẹ nhàng nói:
"Chú để con giúp cho ạ."Trúc nói, bước lại gần.
Simon cười tươi, đưa miếng dán cho cô:
"Cảm ơn con nhé, cô bé tốt bụng."
Trúc cẩn thận cầm lấy miếng dán, tiến đến dán lên lưng Simon. Ngay khi tay cô chạm vào da hắn, Trúc hơi khựng lại. Cơ thể Simon săn chắc đến đáng kinh ngạc, những múi cơ căng cứng, hoàn toàn không giống dáng vẻ chú bảo vệ hơi gù lưng mà hắn thể hiện. Hơn nữa, những vết bầm trên người hắn dường như chỉ là giả, không có chút cảm giác thực sự bị tổn thương.
Dù vậy, Trúc không nói gì, chỉ tập trung dán miếng giảm đau thật ngay ngắn.
Trong khi Trúc chăm sóc vết thương cho Simon, hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô bé qua tấm gương. Đôi mắt hắn có vẻ như không rời khỏi Trúc, mặc dù biểu cảm không thay đổi, nhưng Trúc lại cảm nhận được một sự nghiêm túc trong hành động của Simon.
"Xong rồi ạ." Trúc nói, bước lùi lại.
Simon mỉm cười quay lại, gật đầu:
"Cảm ơn con nhé, giỏi lắm."
Hắn nói một câu bâng quơ:
"Nhóc con đúng là có đôi tay của bà tiên thật."
Trúc cười nhẹ, nhưng không đáp. Lòng cô không khỏi dấy lên chút tò mò về người đàn ông này, nhưng vì Johan đã bảo không cần lo lắng, Trúc quyết định giữ im lặng.
Góc phòng, Peter khoanh tay dựa vào tường quan sát, ánh mắt liếc nhẹ Simon, rồi lại quay sang nhìn Trúc. Hắn không nói gì, chỉ khẽ cười một cái, lắc đầu như thể đoán được suy nghĩ của cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro