Chap 30:Đem giải Oscar tới đây cho Trúc!


Chủ tịch Choi và Peter tiếp tục dẫn Trúc đi trên hành lang dài của con tàu ma, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn vàng le lói như tạo nên một không khí mơ màng, sang trọng.

Chủ tịch Choi nhìn Trúc, giọng ông nhẹ nhàng như một người cha đang an ủi con gái:

'Hẳn là cháu hoảng sợ lắm, Trúc. Chúng ta tới phòng tiệc để ăn nhé? Ta nghe nói con gái thường ăn ngon khi tâm trạng không tốt.'

Trúc không muốn làm người khác lo lắng quá nhiều, cô gật đầu nhẹ nhàng:

'Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn sự quan tâm của chủ tịch Choi ạ.'

Chủ tịch Choi thấy Trúc đã bình tĩnh hơn, ông nhẹ nhàng vỗ đầu cô như một cử chỉ trìu mến, rồi mỉm cười nói:

'Ơn nghĩa gì chứ, đừng câu nệ vậy, cứ gọi ta là chú Eun Chang đi. Cháu đang làm "họ hàng xa" của ta mà.'

Trúc hơi ngượng ngùng, nhưng không thể không cảm thấy ấm lòng trước sự ân cần của ông, cô khẽ gật đầu:

'Vâng ạ, chú Eun Chang.'

Chủ tịch Choi nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt đầy yêu thương, đôi mắt ông sáng lên với một chút gì đó tha thiết, ông chỉ muốn bế Trúc lên và nhận nuôi cô chính thức. Ông tưởng tượng ra cảnh ngày nào cũng có một cô con gái nhỏ như Trúc, xinh đẹp và ngoan ngoãn, tươi cười gọi 'Papa', và nỗi mệt mỏi trong lòng ông như tan biến hết. Giá mà ông cũng có một đứa con gái thì cuộc sống này thật hoàn hảo.

Peter đứng ngay cạnh, quan sát mọi chuyện. Anh cũng hiểu được tâm trạng của chủ tịch Choi, vì hắn cũng đang nghĩ y hệt ông. Mấy tháng nay sống cùng Trúc, Peter vốn đã đối xử với Trúc như con gái ruột rồi. Có lẽ Trúc không để ý hoặc không biết, nhưng mấy vật dụng ma hắn mua cho Trúc lúc còn ở tiệm sách đều là loại tốt nhất, chất lượng nhất mà thị trường có.

Nói đâu xa, cái điện thoại Trúc được Peter mua cho là con iPhone 15 Pro Max (1TB) có giá 1 triệu 999 USD tương đương khoảng 46 triệu VND đây này.

Chủ tịch Choi quay sang nghiêm túc nói với Peter, hay đang có tên giả là Kim Soon Gu: 'Mà cậu cũng thấy rồi đấy. Ta phải cẩn thận với người đàn bà đó.'

Choi Eun Chang tiếp tục, giọng trầm trọng: 'Chính trị gia, doanh nhân và toàn bộ nhân vật máu mặt trên thế giới đều nghe theo lời của người phụ nữ đó.'

Mặc dù chỉ là một cách nói quá, nhưng Trúc vẫn cảm thấy Yuika thật sự đáng sợ. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ cô ta, và cảm giác đó không hề sai.

Chủ tịch Choi nhíu mày, giọng ông trở nên lạnh lùng hơn: 'Ả ta là người tàn nhẫn nhất trong số những người tôi từng gặp. Và cả người đàn ông ở bên cạnh—'

Câu nói của ông bị cắt ngang bởi một giọng nói vang lên: 'Chủ tịch Choi?'

Trúc, Peter và chủ tịch Choi quay lại ngay lập tức. Đứng trước mặt họ là Yuika, cùng với tên vệ sĩ cao lớn hơn 2m của cô ta. Peter và chủ tịch Choi theo bản năng đứng che khuất cho Trúc. Trúc chỉ cao có m55, đi thêm đôi guốc cũng chỉ cao được m60 tròn, hoàn toàn dễ dàng bị chủ tịch Choi và Peter đều cao trên m8 che khuất.

Yuika nở nụ cười quái đản, giọng cô ta châm biếm:

'Ôi trời, sao muốn nhìn mặt ngài thôi mà cũng khó đến vậy?'

Yuika bước tới gần, tên vệ sĩ vẫn theo sát phía sau cô ta như một bóng ma. Yuika không để ý đến khoảng cách an toàn mà Peter và chủ tịch Choi tạo ra, cô ta mỉm cười với sự tự tin cao ngạo:

'Lần trước tôi mời thì ngài không đến. Có lẽ ngài thích Podarok chăng?'

Khi Yuika định tiếp cận Chủ tịch Choi gần hơn, Trúc đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ và đầy bất ngờ:

"Ôi! Chú Eun Chang, sao chú không nói với cháu rằng chú quen biết với chủ tàu vậy ạ?"

Câu nói nhẹ nhàng của Trúc như một lời phá vỡ không khí căng thẳng. Chủ tịch Choi nhờ đó mà không bị Yuika tiếp cận, ánh mắt ông dường như có thêm sự nhẹ nhõm khi nghe Trúc lên tiếng. Trúc nhẹ nhàng và duyên dáng bước lên trước, tạo nên một không gian thoải mái, không còn gượng gạo. Bấy giờ, Yuika và tên vệ sĩ cao lớn của cô ta mới nhìn thấy cô gái nhỏ.

Trúc rất xinh, là kiểu xinh như thiên sứ. Mắt to tròn hai mí với hàng mi dài cong vút, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, môi nhỏ hồng hào như màu của trái mơ. Bộ váy trắng ngắn mà cô bé đang mặc càng khiến Trúc nhìn trong sáng hồn nhiên hơn, như một thiên thần bước ra từ cổ tích. Vẻ ngoài của Trúc đối lập hoàn toàn với Yuika – người phụ nữ có phong thái nổi loạn và quyến rũ.

Trúc bước lên một cách tự nhiên, đôi mắt sáng ngời, môi khẽ cong lên một nụ cười ngọt ngào, như thể cô hoàn toàn vô tư và không hề lo lắng về những điều xung quanh. Chỉ với vài bước đi nhẹ nhàng, Trúc đã lấy lại được thế chủ động cho cả nhóm.

Yuika nhìn Trúc một cách kỹ lưỡng, ánh mắt vẫn đầy sắc lạnh, nhưng không hề tỏ ra nghi ngờ. Cô ta nở một nụ cười, dù là hơi gượng gạo, nhưng vẫn giữ phong thái tự tin:

"Ồ, thì ra là cháu gái của Chủ tịch Choi à? Rất vui được gặp em, Choi Hana."

Tên vệ sĩ đứng bên cạnh Yuika cũng quan sát Trúc một cách cẩn trọng, nhưng không có phản ứng gì lạ. Mọi chuyện vẫn diễn ra rất tự nhiên như chưa hề có bất cứ sự căng thẳng nào.

Trúc, dù trong lòng đang lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài vô cùng điềm tĩnh, khuôn mặt sáng bừng lên dưới ánh sáng nhẹ từ con tàu ma, càng làm tôn lên sự ngây thơ nhưng không kém phần lôi cuốn. Cô tiếp tục mỉm cười, nói nhỏ nhẹ:

"Cháu biết con tàu này rất đặc biệt (vì tai tiếng), nhưng lần đầu tiên đến đây, cháu không khỏi cảm thấy thú vị (nguyên cái nghĩa đại di động luôn). Hy vọng chú Eun Chang sẽ đồng ý cho cháu tham gia vào buổi đấu giá tối mai."

Chủ tịch Choi nhìn Trúc với ánh mắt trân trọng, nhưng trong lòng cũng không khỏi thở phào vì sự thông minh của cô. Yuika không còn cơ hội để gây áp lực nữa, mặc dù cô ta vẫn không hề chịu lùi bước.

Yuika gật đầu, duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng mắt cô ta lại lóe lên một tia nghi ngờ thoáng qua

Trúc cảm giác như mình vừa vượt qua một thử thách lớn. Cô không biết Yuika thật sự nghĩ gì, nhưng ít nhất hiện tại cô đã bảo vệ được cả mình lẫn Chủ tịch Choi.

Peter đứng bên cạnh, một phần yên tâm nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thoải mái. Anh biết rằng chỉ mới bắt đầu, và những hiểm nguy thực sự vẫn đang chờ phía trước.

Yuika nhoẻn miệng cười, ánh mắt như tia lửa điện quét thẳng vào Trúc, dù vẻ ngoài vẫn giữ được nét quyến rũ đầy tự tin:

"Ôi trời, tiểu thư nhỏ nhà Choi nếu đã háo hức như vậy thì có muốn dùng bữa tối với tôi không? Biết đâu trong lúc trò chuyện tôi lại tiết lộ vật phẩm đặc biệt cho tiểu thư biết nhỉ?"

Trúc vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, đôi mắt long lanh toát lên vẻ lễ phép, khéo léo đáp lại:

"Được đích thân chủ tàu mời ăn tối, em vui lắm. Nhưng chắc là không được rồi ạ, vì đây là lần đầu tiên em đi tàu biển..."

Cô bé nhẹ nghiêng đầu, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng không mất đi phong thái cành vàng lá ngọc. Chỉ cần nhìn Trúc lúc này, bất kỳ ai cũng có thể tin rằng cô thật sự say sóng và đang cố gắng chống chọi.

Peter lập tức hiểu ý, không để Trúc phải đơn độc diễn vai này. Hắn nhanh nhẹn bước tới, cúi nhẹ người để đỡ lấy cô gái nhỏ, giọng nói đầy quan tâm:

"Tiểu thư Hana, để tôi đưa em về nghỉ ngơi. Sức khỏe là quan trọng nhất, phải không?"

Trúc gật đầu yếu ớt, tay khẽ đặt lên trán, thêm phần thuyết phục:

"Em bắt đầu cảm thấy hơi say sóng rồi ạ, nếu bây giờ không về phòng thì em sợ bản thân sẽ làm ra hành động mất mặt trước mặt chị mất."

Cách từ chối của Trúc quả thật tinh tế. Hai câu nói ngắn gọn vừa khéo léo từ chối lời mời, vừa không làm Yuika mất mặt, đồng thời đưa ra lý do chính đáng để rút lui. Chủ tịch Choi nhìn Trúc mà không khỏi thầm tán thưởng. Cô gái nhỏ này không chỉ thông minh mà còn vô cùng nhạy bén, lại khéo léo trong cách xử lý tình huống.

Yuika dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt sắc sảo lóe lên, nhưng cô chỉ nhún vai và cười nhẹ:

"Ồ, thật đáng tiếc. Vậy thì để khi tiểu thư cảm thấy khỏe hơn, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện nhé."

Tên vệ sĩ cao lớn đứng phía sau Yuika liếc Peter và Chủ tịch Choi một cái rồi bước lên sát bên cô. Không khí có phần nặng nề, nhưng Peter vẫn giữ vẻ bình thản như thường, cẩn thận dìu Trúc và khẽ cúi đầu chào Yuika:

"Xin phép chủ tàu, chúng tôi phải rời đi trước."

Yuika tiến lại gần Trúc, đôi tay đưa ra như muốn nắm lấy tay cô, nhưng trước khi cô ta kịp làm gì, Peter đã lập tức đẩy tay Yuika ra. Hắn đứng chắn giữa Yuika và Trúc, tay vẫn giữ Trúc nhẹ nhàng.

Peter lịch sự, nhưng giọng điệu rõ ràng cứng rắn:

"Tiểu thư nhà chúng tôi thực sự không được khoẻ, nếu cô cần một ai đó, tôi có thể giúp cô."

Hắn cúi người nhẹ, nhưng ánh mắt dưới cặp kính râm lại sắc lạnh, giống như một con dao sắc bén đang lăm le chuẩn bị cắt đứt bất kỳ sự đe dọa nào. Đôi gân trên cổ hắn bắt đầu nổi lên, biểu hiện của sự nghiêm túc không hề giả dối.

Yuika đối diện không kém phần căng thẳng, ánh mắt cô ta trở nên sắc lạnh như dao cắt, tắt ngúm nụ cười duyên dáng mà lúc nãy còn mang. Hơi thở của cô ta cũng nặng nề hơn, nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng.

Khoảnh khắc này, không ai động đậy. Tư thế này kéo dài không lâu, khi Peter chủ động rời mắt, tay tiếp tục dìu Trúc, dẫn Chủ tịch Choi đi tiếp.

"Tiểu thư, cẩn thận. Chủ tịch Choi, đằng này ạ."

Lúc này, Yuika lại bước một bước về phía họ, nhìn bóng lưng của Peter và Trúc. Một nụ cười lại nở trên môi cô ta, lần này mang theo sự kiêu ngạo hơn bao giờ hết.

"Đợi đã."

Cô ta xịt một chút nước hoa, mùi hương nồng nặc lan tỏa trong không khí. Ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Peter, không rời, nhưng câu nói tiếp theo lại không nhắm vào hắn.

Yuika: "Đúng vậy, tôi cần bạn đồng hành cho bữa tối ngày hôm nay. Hẹn hò với tôi đi."

Trúc ngạc nhiên che miệng, trong lòng có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản. Với tư cách là người duy nhất biết rõ tuổi thật của Peter, Trúc thầm cảm thán trong lòng *Chị gái đùa hả?* Cô không hề có ý định làm tình huống này căng thẳng hơn, chỉ giữ một khoảng cách an toàn và tinh tế.

Trúc cảm nhận sự căng thẳng trong không khí, nhưng cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh như thường lệ. Mùi nước hoa ngọt ngào nhưng đầy kì lạ vẫn vương vấn trong không khí khiến đầu óc cô mơ hồ. Trúc cảm giác như nó đang đánh lừa các giác quan của mình, làm cô hơi choáng váng.

Chủ tịch Choi nhìn thấy sự không ổn, vội vàng đưa Trúc khăn tay để cô che miệng, đồng thời giữ chặt vai cô, lẳng lặng bảo vệ.

Trong khi đó, Yuika lại tỏ ra không mấy để ý đến phản ứng của Trúc. Cô ta tiến gần Peter, ánh mắt sắc lẹm, nở một nụ cười lạnh nhạt. Cô ta vừa đi vừa nói với giọng điệu như thể đang ra lệnh:

"Và khi cậu đến, tốt nhất là hãy cởi sẵn thắt lưng ra."

Yuika dừng lại trước mặt Peter, kéo nhẹ cà vạt của hắn xuống, làm cho nó ngang tầm mắt cô ta. Cô tiếp tục với giọng trêu tức:

"Bữa tối của tôi có chút dài đấy."

Trúc không thể không cảm thấy một sự sợ hãi nho nhỏ dâng lên trong lòng. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong từng lời nói của Yuika. Hơn ai hết, Trúc biết rằng Peter là người bị ảnh hưởng nhiều nhất vì hắn đứng gần Yuika hơn Trúc.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro