Chap 4: Hồi xuân.

Thấm thoát đã hai tháng trôi qua, Trúc dần thích nghi với cuộc sống cùng Peter. Giờ đây, cô có thể giao tiếp bằng tiếng Hàn ở mức cơ bản, điều mà chính cô cũng không ngờ tới. Cô nghĩ, có lẽ nhờ sự kiên nhẫn của Peter và ông ma Johan, hoặc có lẽ vì chẳng có việc gì khác ngoài việc học nên tiến bộ nhanh.

Peter thường đùa:

"Cháu chắc là học giỏi thế vì không có gì để làm ngoài việc bắt nạt lão già này phải không?"

Trúc cười hì hì, đáp lại bằng thứ tiếng Hàn còn hơi lơ lớ:

"Không đâu, ông Peter là thầy giỏi nhất!"

Trong thời gian này, Trúc làm quen với nhiều linh hồn quanh khu vực, tất cả đều dưới sự bảo vệ và giám sát của Johan. Ma ở Hàn Quốc, cô nhận thấy, thật khác biệt so với quê nhà. Họ mang nhiều bi kịch, oán khí đậm đặc hơn.

Có cô bé Heuna, chỉ mới 14 tuổi, đã tự tử vì bạo lực học đường. Một chú chó hoang bị hành hạ đến chết, vẫn đi lang thang quanh các ngõ hẻm. Một tay giang hồ bỏ mạng trong một trận ẩu đả, và một ông chú thất nghiệp chọn cách tự kết liễu đời mình.

Trúc dành thời gian để lắng nghe câu chuyện của họ, từ từ giải oan hoặc giúp họ tìm sự thanh thản. Một số linh hồn chọn cách siêu thoát, trong khi những linh hồn khác lại cảm động trước sự chân thành của cô, quyết định ở lại để bảo vệ Trúc.

Heuna đặc biệt quý Trúc, cô bé ma nhỏ nhắn với đôi mắt buồn trở thành người bạn thân thiết nhất của Trúc ở Hàn Quốc. Với Heuna, Trúc là người đầu tiên thực sự quan tâm đến cô, không phán xét, không thương hại.

"Heuna, chị có làm phiền em không?" Trúc hỏi khi cô bạn ma xuất hiện bên cạnh.

"Không đâu!" Heuna cười dịu dàng, đôi mắt vẫn ánh lên chút u sầu. "Chị là người bạn đầu tiên của em. Ở cạnh chị, em thấy mình không còn cô đơn nữa."

Thời gian trôi qua, Trúc nhận ra sức khỏe của Peter ngày càng yếu đi. Đôi khi, lão ngồi trong tiệm sách mà ho đến tím tái. Những linh hồn quanh khu vực đều cảm nhận được dương khí của ông cạn kiệt dần.

Một lần, Trúc nghe lén Johan và một linh hồn khác nói chuyện:

"Peter chỉ còn ba tháng nữa," Johan lặng lẽ nói. "Hắn đã sẵn sàng, nhưng cô bé thì sao?"

Tim Trúc thắt lại. Đêm đó, cô nằm trên ghế sofa mà nước mắt lặng lẽ chảy.

"Ông nội... Cháu phải làm gì đây?" Cô nắm chặt mề đay ông nội làm cho mình, cảm giác như đang tìm kiếm sự an ủi.

Sáng hôm sau, Trúc quyết định. Dù có tìm được gia đình mình, cô sẽ không rời đi. Peter đã dành những tháng cuối đời để chăm sóc và bảo vệ cô, giờ đến lượt cô đáp lại.

Từ hôm đó, Trúc làm hết mọi việc trong nhà. Cô không để Peter đụng tay vào bất kỳ việc gì, từ dọn dẹp tiệm sách, nấu ăn, đến giặt giũ. Mỗi ngày, cô chuẩn bị những món ăn Việt Nam mà ông Peter thích nhất, cùng ông trò chuyện, pha trà, đọc sách, và dọn tiệm.

Cô biết, tin tức về gia đình mình rồi sẽ đến. Nhưng cô cũng quyết định, cho dù có tìm được người thân, cô vẫn sẽ ở lại với Peter đến những ngày cuối cùng.

Peter tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Trúc. Dù không nói ra, ánh mắt đầy ấm áp và những cử chỉ nhỏ nhặt của cô bé khiến lão thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Một buổi chiều ấm, Peter ngồi trên ghế cạnh quầy thu ngân, đọc một quyển sách cũ. Trúc, như thường lệ, đang tất bật quét dọn tiệm.

"Ông Peter, hôm nay cháu làm món phở nhé! Ông thích bò hay gà?" Trúc ngó ra từ bếp, tay cầm một bó hành lá.

Peter bật cười: "Gà đi, ông nhớ món gà hôm trước lắm."

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Một cô gái trẻ bước vào.

Peter, dù sức khỏe đã yếu, vẫn nở nụ cười tươi hiền lành.

"Xin chào, cô cần tìm sách gì? Ở đây tôi bán tất cả các loại sách trừ những loại tôi không bán."

Cô gái bật cười trước câu nói hài hước nhưng đầy kỳ lạ của ông lão. Peter nghiêng đầu, vẻ thích thú nhìn người khách lạ.

"Trúc! Cháu xuống hầm lấy cho ông cuốn sách mà ông để ở góc phải kệ cuối nhé."

Trúc ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng chạy xuống hầm.

Trúc lục tìm cuốn sách trong căn hầm tối om, lòng cô không yên. Cảm giác có điều gì đó không ổn, một sự im lặng nặng nề bao trùm không gian. Đột nhiên, một loạt tiếng súng nổ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Những tiếng kính vỡ, tiếng đồ đạc đổ ầm ầm khiến tim Trúc như ngừng đập.

Cô vội vàng chạy lên, nhưng một linh hồn đã chặn đường cô, là Johan. Linh hồn ông đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Trúc, nghe ta. Chạy thoát bằng cửa sau nhanh lên!"

Trúc ngẩng đầu nhìn ông, mắt lóe lên sự quyết tâm:

"Không, cháu không thể bỏ ông Peter lại được!"

Johan lắc đầu bất lực. Biết không thể ngăn cản Trúc, ông thở dài rồi quay sang Heuna, người ma nữ đang đứng bên cạnh.

"Chúng ta đi thôi!" Johan cất giọng lạnh lùng. Heuna gật đầu, ánh mắt quyết liệt. Cô bé ma và Johan bay theo Trúc.

Cả ba chạy lên tầng, nơi tiếng la hét và tiếng động hỗn loạn vang dội. Trúc nấp vào một góc khuất, cố gắng quan sát tình hình qua khe cửa.

Heuna khẽ thì thầm:

"Ba người kia, một là cô gái, còn hai tên cao lớn. Một trong chúng chính là kẻ bắn Peter. Tên đầu trọc, xăm hình trên đầu."

Johan gật đầu, giọng trầm xuống.

"Peter bị bắn vào eo, bàn tay trái bị bẻ gãy từng ngón. Tình trạng nguy kịch đấy."

Trúc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không ngừng lo lắng. Những tên tấn công Peter không chỉ ác độc mà còn có kế hoạch rõ ràng. Trúc phải hành động ngay. Cô nhìn về phía lựu đạn gây choáng ở bàn gần đó, rồi ra hiệu cho Johan chuẩn bị.

"Johan, chú đẩy giá sách vào chúng khi cháu ném lựu đạn." Trúc thì thầm. Johan gật đầu đồng ý, biết Trúc có thể khiến các linh hồn tác động vào thế giới thực.

Trúc quay sang nói với Heuna: "Lúc nữa lỡ mà chị với ông Peter chạy không kịp Heuna bịt mắt và kéo chân chúng nhé?". Coi bé hồn ma nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh.

Trúc thở sâu một hơi, rồi ném lựu đạn vào mặt tên đầu trọc, ngay khi hắn không để ý. Đúng như kế hoạch, lựu đạn phát nổ với âm thanh vang dội. Ánh sáng chói lóa và tiếng choáng váng làm cho bọn chúng không kịp phản ứng.

Ngay lập tức, Johan, với sức mạnh và oán khí của mình, đẩy những chiếc giá sách to lớn khiến chúng đổ sập xuống như những bức tường. Những tên còn lại bị đè bẹp, không thể kịp phản kháng.

"Ngay bây giờ, Trúc!" Johan gầm lên. Trúc lao ra, nhanh chóng dìu Peter về phía cửa. Một tên trong bọn chúng vẫn còn tỉnh táo, vội vàng kéo thân mình ra khỏi đống đổ nát. Nhưng ngay lập tức, Heuna xuất hiện, dùng sức mạnh của mình bịt mắt tên đó. Bị che mất tầm nhìn, hắn lảo đảo, không thể làm gì thêm.

Trúc và Peter chạy như bay, một mạch ra ngoài. Cô hướng dẫn Peter đến nơi mà một chú ma thất nghiệp đã chỉ cho cô, căn phòng nơi ông đã kết liễu đời mình.

Căn phòng trọ cũ kỹ nằm trong một khu nhà vắng vẻ. Dù đã được dọn sạch, nhưng không khí nơi đây vẫn mang dấu vết của quá khứ. Trúc nhớ lại lời dặn của chú ma thất nghiệp:

"Dưới chậu cây có chìa khóa phòng."

Cô nhanh chóng mở cửa phòng, dìu Peter vào trong. Khi cả hai bước vào, Trúc khóa chặt cửa lại, lo lắng nhìn xung quanh. Mọi thứ ở đây đã yên tĩnh, nhưng Trúc cảm thấy sự căng thẳng chưa hết. Dù đã thoát khỏi nguy hiểm, Trúc cảm nhận rõ ràng rằng, một trận chiến còn khó khăn hơn sẽ đến.

Trúc lục tìm khắp phòng trọ, bàn tay run rẩy lật từng ngăn tủ, từng hộp đồ. Cuối cùng, cô tìm được một đống chăn sạch cất trong tủ gỗ cũ kỹ. Cô trải chăn ra sàn, dìu Peter nằm xuống. Máu từ eo ông thấm ướt chiếc áo sơ mi, tràn ra cả sàn nhà. Trúc hít sâu, cố kìm nén sự hoảng loạn.

"Johan! Chú giúp cháu, làm sao để cầm máu đây?" Cô hét lên, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm hồn ma ông chú.

Johan đứng gần đó, vẻ mặt căng thẳng. Dù là một linh hồn đầy oán khí, ông cũng không thể không xúc động trước sự cố gắng của cô bé.

"Nghe này, dùng áp lực để ép máu ngừng chảy. Lấy cái gì đó sạch để băng bó. Nhưng... Trúc, dương số của ông ấy gần hết rồi. Sợ là-"

"Cháu mặc kệ!" Trúc cắt ngang, đôi tay cô run run cột chặt mảnh vải vừa xé từ chăn quanh vết thương. "Cháu không để ông ấy chết, không thể được!"

Mồ hôi chảy ròng trên trán Trúc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô cố gắng từng giây, từng phút, ánh mắt kiên cường đến đau lòng. Nhưng máu vẫn không ngừng tuôn.

Peter nằm bất động, cảm giác đau đớn dần bị thay thế bởi một sự mơ hồ lạnh lẽo. Trong màn sương mờ, ký ức ùa về như một bộ phim tua nhanh.

Lão nhớ lại những ngày còn trong tổ chức Glory. Họ từng coi lão là con bài chủ lực, là con dao găm sẵn sàng làm bất cứ điều gì bẩn thỉu nhất để đạt được mục tiêu. Nhưng giờ đây, khi lão không còn giá trị lợi dụng, chúng quay lưng không chút do dự.

Lão nhớ những lần ra tay không chớp mắt, lấy đi mạng sống của vô số người. Những khuôn mặt méo mó, kinh hãi trong phút giây cuối đời vẫn ám ảnh lão trong từng giấc mơ.

Cuộc đời lão, một chuỗi ngày chìm trong máu và sự phản bội. Đáng thương và vô nghĩa.

Nhưng rồi, lão nghĩ đến Trúc.

Đứa trẻ nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, cái cách con bé nhìn lão với sự tin tưởng và yêu thương. Lão chưa từng nghĩ mình sẽ gặp được một người như vậy vào cuối đời. Trúc là ánh sáng duy nhất xua tan bóng tối của lão. Nếu giờ lão chết, ai sẽ bảo vệ nó?

Peter nghiến răng. "Không... không thể kết thúc như thế này được!"

Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Peter bỗng co giật dữ dội. Những vết thương khắp người lão bắt đầu... lành lại. Máu ngừng chảy, các vết bầm tím biến mất, thậm chí bàn tay trái vừa bị bẻ gãy cũng trở nên bình thường.

Trúc mở to mắt, kinh ngạc.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?"

Johan nhìn Peter chằm chằm, vẻ mặt khó tin. "Không thể nào... Đây là hiệu ứng của loại thuốc đó! Lão ta... đang biến đổi!"

Peter quằn quại trên sàn, hơi thở dồn dập. Nhưng cơ thể ông không chỉ hồi phục mà còn trẻ lại. Da ông trở nên mịn màng, nếp nhăn biến mất. Từng đường nét trên khuôn mặt trở lại dáng vẻ của một người đàn ông trung niên khỏe mạnh.

Nhưng những biến đổi ấy không hoàn hảo, có lẽ là do nó chỉ là thử nghiệm, cơ thể Peter bắt đầu bài xích nó.

Như nhận được tín hiệu từ vũ trụ, Trúc bất ngờ ngồi xuống, đặt tay lên ngực Peter. Một nguồn năng lượng kỳ lạ từ cô lan tỏa, nhẹ nhàng nhưng kiên định, như đang điều hướng dòng chảy hỗn loạn trong cơ thể Peter.

"Peter... ông sẽ không sao. Tin cháu!"

Trúc nhắm mắt, tập trung hết sức lực của mình. Sự kết nối giữa cô và những linh hồn giúp cô có khả năng điều chỉnh năng lượng âm dương, ngăn chặn những biến đổi quá mức.

Ba tiếng trôi qua, gian phòng chỉ còn tiếng thở dồn dập và những giọt mồ hôi rơi. Cuối cùng, Peter mở mắt.

Lão- à không, cậu chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lên nhìn khuôn mặt mình qua mảnh kính vỡ trên sàn. Peter gần như không nhận ra chính mình. Đôi mắt sâu hút, đầy sức sống. Peter đã hồi xuân, đến cả mái tóc bạc trắng cũng hoàn toàn đen tuyền.

Trúc mỉm cười yếu ớt rồi gục xuống, kiệt sức.

"Trúc!" Peter hét lên, ôm lấy Trúc. Những giọt mưa ngoài trời vẫn xối xả, nhưng trong căn phòng trọ nhỏ, cựu sát thủ Peter ôm chặt đứa trẻ mà ông coi là gia đình, ánh mắt ánh lên một sự sống mới đầy quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro