Chap 8: Phụng sự bộ và nhiệm vụ đầu tiên.

Cánh cửa vừa mở ra, ánh sáng từ trong lớp tràn ra ngoài. Peter bước vào trước, Trúc bước theo sau, ngó nghiêng xung quanh.

Bên trong lớp học, không gian trông hoàn toàn... bình thường. Có những chiếc bàn gỗ được xếp ngay ngắn, trên đó bày sách vở và đồ dùng học tập. Nhưng điều khiến cả hai chú ý là các học sinh trong lớp.

Một người ngồi gác chân lên bàn, ăn snack một cách thoải mái; người khác thì mải mê soi gương, chỉnh lại tóc; vài người lướt điện thoại, thậm chí bật nhạc nhỏ.

Peter dừng lại ở cửa, nhướng mày nhìn khung cảnh trước mặt. "Đây là lớp đào tạo sát thủ à?" hắn lầm bầm đủ để Trúc nghe thấy.

Trúc, ngược lại, thở phào nhẹ nhõm. "Trông cũng không quá tệ... Ít nhất họ không cầm dao đuổi nhau."

Peter liếc cô. "Nhóc nghĩ đơn giản quá rồi. Cái lớp này chắc toàn cáo đội lốt thỏ thôi."

Thầy giáo Lee Kwang Gyu đứng ở bục giảng, vỗ tay hai cái để thu hút sự chú ý của lớp.

"Cả lớp, trật tự! Chúng ta có hai học sinh mới hôm nay."

Những ánh mắt lười nhác hoặc tò mò hướng về phía Peter và Trúc.

"Đây là Kim Soon Gu và Dương Như Trúc. Soon Gu đến từ Hàn Quốc, còn Trúc là du học sinh từ Việt Nam. Mọi người nhớ giúp đỡ họ trong thời gian tới."

Peter gật đầu chào, nụ cười nhếch mép đặc trưng của hắn làm vài học sinh cảm thấy lạnh sống lưng.

Trúc khẽ cúi đầu chào, vẻ mặt thân thiện hơn.

Ở góc lớp, một cô gái lập tức cứng đờ khi nhìn thấy Peter. Yoona - sát thủ từng ám sát Peter thất bại ở tiệm sách - không ngờ lại gặp hắn ở đây. Ký ức về Peter huyền thoại, người từng được gọi là "Sứ đồ mạnh nhất," khiến cô toát mồ hôi.

Peter nhìn lướt qua Yoona và nhận ra ngay cô gái này. Hắn khẽ nháy mắt ra hiệu, ý muốn ra hiệu gì đó.

Nhưng vấn đề là... hắn nháy mắt quá cứng nhắc, trông không khác gì một cái chớp mắt bình thường nhưng cố tình kéo dài và chỉ có một bên mắt hoạt động.

Yoona sững người, mặt tái mét. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến viễn cảnh đen tối: "Mình bị đánh dấu rồi. Đây là tín hiệu kết liễu để diệt khuẩn."

Cô lập tức quay phắt mặt đi, tránh ánh mắt của Peter, lòng tràn ngập lo lắng.

Trúc nhìn thấy vẻ sợ hãi lộ rõ của Yoona, lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Peter, thì thầm: "Anh vừa làm gì mà chị ấy nhìn anh như thấy ma vậy?"

Peter nhún vai. "Chỉ ra hiệu thôi. Mà cô ta sao thế? Phản ứng hơi quá."

Trúc tròn mắt. "Ra hiệu kiểu gì?"

Peter lại chớp chớp mắt một cách cứng đơ.

Trúc ngẩn người mất vài giây trước khi bật cười khẽ. Cô cố giữ bình tĩnh, nghiêng người về phía Yoona, nháy mắt ra hiệu ngầm rằng: *"Không sao đâu, đừng lo."*

Yoona thấy ánh mắt thông cảm của Trúc thì hoang mang hơn, dù Trúc xinh xắn lắm nhưng nội việc đứng cạnh Peter thôi là cô đã táI mặt rồi.

"Không chỉ Peter, cả cô bé đó cũng tham gia vào. Mình tiêu thật rồi!"

Ngay khi Peter và Trúc chuẩn bị bước về chỗ ngồi, hai tên cao lớn tiến ra chặn đường. Cả lớp bất giác quay lại nhìn, không khí lập tức trầm xuống.

Hai tên này, một cao một thấp, đều có đặc điểm kỳ lạ: không hề có lông mày.

Tên thấp hơn, Dok Go Huyng, thuộc cô nhi viện Vinh Quang kì 58:

"Kim Soon Gu hay Kim Soon Dol gì tao cũng không quan tâm."

Peter đứng đó, mặt vẫn tỉnh bơ nhưng trong lòng nghĩ thầm: "Hóa ra trong lớp cũng có vài đứa trông đáng tin đấy chứ."

Go Huyng tiếp tục, giọng đều đều nhưng đầy vẻ khiêu khích:

"Đây là nơi chỉ có xuất thân từ cô nhi viện Vinh Quang mới có thể vào được, mà mày lại nhảy dù vào đây à?"

Tên cao hơn, Dok Go Je, gật đầu hưởng ứng:

"Vậy cũng được ư?"

Peter khẽ nhếch môi, không buồn trả lời, nhưng trong đầu hắn và cả hồn ma Johan cùng nghĩ:

"Ông đây cũng xuất thân từ cô nhi viện Vinh Quang đây... Còn là kỳ 1 nữa cơ..."

Trúc thì: *Kỳ này toi cmn rồiJ))*

Thầy giáo Lee Kwang Gyu thấy thế liền nói, giọng trầm tĩnh cất lên phá tan bầu không khí căng thẳng:

"Không thì làm một bữa tiệc chào mừng sơ sơ đi."

Ngay lập tức, hai giọng nói từ một góc lớp vang lên, đồng thanh:

"Vậy thì làm chè ăn đi!"

Trúc đứng cạnh Peter, đôi mắt sáng lên khi nghe đến chè. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh nồi chè đậu đỏ thơm ngọt, bốc khói nghi ngút. Cô khẽ thì thầm:

"Nghe ngon đấy nhỉ..."

Nhưng trước khi cô kịp tưởng tượng thêm, cả lớp đã rút từ đâu ra hàng loạt vũ khí sắc lạnh: dao, kiếm, côn sắt... Ánh kim loại lóe lên trong không khí, đi cùng tiếng đồng thanh vang vọng khắp lớp:

"Chè thịt người đó hahahahaha!"

Trúc cứng đờ người, hình ảnh nồi chè đậu đỏ trong đầu cô lập tức biến thành một vũng đỏ quạch không xác định.

Peter liếc quanh lớp, thầm cảm thán trong lòng:

"Quả nhiên bọn trẻ đã được Glory giáo dục rất tốt đấy nhỉ."

Dok Go Huyng và Dok Go Je giơ tay ngăn cản cả lớp, bước lên đứng trước Peter, đồng thanh nói:

"Này, tránh ra. Phải để hắn nhận chào mừng từ bọn này trước chứ."

Peter nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong đầu đang cân nhắc xem có nên ra tay nhẹ nhàng với hai tên này hay không.

Bên cạnh, Trúc bị tình hình căng thẳng làm giật mình, cô bước lùi lại gần thầy Lee Kwang Gyu theo bản năng.

Thầy giáo nghiêng người che chắn cho cô, giọng điềm tĩnh nhưng đủ lớn để cả lớp nghe rõ:

"Dương Như Trúc thuộc bên hỗ trợ và hậu cần. Không được làm tổn thương cô bé."

Cả lớp im lặng vài giây, ánh mắt chuyển hướng sang Trúc. Một vài người có vẻ không hài lòng, nhưng trước lời nói của giáo quan, không ai dám làm trái.

Peter liếc nhìn Trúc, thấy cô bám sát thầy giáo, ánh mắt hơi dao động, hắn khẽ lắc đầu.

"Nhóc này vẫn còn ngây thơ quá."

Cả lớp dần dần tản ra, nhường chỗ cho Dok Go Huyng và Dok Go Je đứng chắn trước Peter, vẻ mặt như muốn thách đấu ngay lập tức.

Trúc thì thầm với thầy giáo:

"Thầy ơi, mấy người này hơi... lạ."

Thầy Kwang Gyu chỉ cười nhẹ:

"Chỉ là lời chào mừng thôi, nhóc. Thích nghi dần đi."

Peter nhếch mép, bước một bước lên trước, đối diện với hai tên không lông mày.

"Vậy, các cậu định chào mừng tôi kiểu gì?"

Không khí trong lớp như đông cứng lại, tất cả học sinh đều chờ đợi màn đối đầu này.

Không chút vòng vo, Dok Go Huyng tiến lên trước, mặt đầy thách thức:

"Đánh nhau đi."

Peter nhếch mép cười nhẹ, vẻ mặt thản nhiên như vừa được mời uống trà.

"Được thôi," hắn đáp, giọng đều đều.

Ngay lập tức, cả hai tên đồng thời rút dao ra, ánh kim loại lóe lên trong không khí. Go Huyng và Go Je cùng xông tới, động tác nhanh và mạnh khiến không ít người xung quanh giật mình.

Trúc đứng yên tại chỗ, không hoảng sợ mà chỉ đưa tay chống cằm suy nghĩ. Rồi, với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cô nói lên nhận xét:

"Nhưng bình thường thì mình phải đánh đơn chứ nhỉ? Nếu mà muốn thử thì cũng phải chơi solo và ít nhất đưa cho Peter một thứ vũ khí chứ?"

Cả lớp và thầy Lee Kwang Gyu nghe xong đều gật gù đồng ý. Một bạn còn lẩm bẩm:

"Ờ ha, đúng logic thật."

Nhưng tiếc rằng trận chiến đã bắt đầu.

Peter di chuyển nhanh gọn. Một tay hắn chặn con dao của Go Huyng, tay còn lại khóa đòn vật của Go Je, khiến cả hai không thể nhúc nhích.

Go Huyng nghiến răng, giọng đầy thách thức:

"Đây không phải là nơi để một đứa như mày tới đâu. Tao không thích những đứa như mày. Mày có biết tụi tao liều mạng vì điều gì không?"

Trúc, đứng ngoài, nhướn mày thầm nghĩ:

Mình mới gặp nhau lần đầu đó hai bố, biết thế nội nào được?

Go Je tiếp lời, ánh mắt rực lửa:

"Là để trở nên giống người đó, trở thành một sát thủ mạnh nhất thế gian."

Cả hai đồng thanh, gần như hét lên:

"Sứ đồ Peter!"

Trúc phải cắn môi để không bật cười. Trong khi đó, Peter - hiện đang lấy tên giả là Kim Soon Gu - đứng sững, khuôn mặt đơ ra như bị đóng băng. Hắn thầm nghĩ:

Hai đứa bây đang khen ông hay tự khích lệ nhau đấy?

Hắn thả hai tên kia ra, đứng thẳng, phủi phủi áo, mỉm cười kiêu ngạo:

"Ha, chán thật."

Hành động phủi áo của Peter như muốn phủi luôn cả lời ca ngợi của bọn họ. Sau đó, hắn thủ thế, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng điệu vẫn đều đều đầy khinh miệt:

"Cái việc nghe riêng từng lời thoạt của tụi bây phiền chết đi được. Hai đứa bây cùng lên đi."

Go Huyng và Go Je như phát điên, cả hai lao lên với tốc độ cực nhanh, hét to:

"Mày có biết 18 năm cuộc đời bọn tao nặng nề biết bao nhiêu không hả? Cái thằng 'nhảy dù' khốn khiếp!"

Peter nhướng mày, trong đầu nghĩ thầm:

Ông đây thì tận 65 năm đấy nhé...

Cả lớp nín thở theo dõi, ai cũng tò mò không biết trận đấu này sẽ đi đến đâu. Nhưng với người từng là Sứ đồ Peter, đây có lẽ chỉ là bài kiểm tra thể lực nhỏ cho một ngày buồn chán

Trận chiến đang hồi căng thẳng, Trúc khẽ liếc nhìn hồn ma Johan bên cạnh. Ông ta nghiêng đầu, ánh mắt sắc lẹm quan sát từng động tác của Go Huyng và Go Je.

"Hai thằng đó non lắm, ta đảm bảo tụi nó không làm gì nguy hiểm đâu," Johan thì thầm bên tai cô.

Trúc mỉm cười nhè nhẹ, nhanh chóng thả vài viên bi xuống sàn.

Peter khéo léo tránh, còn Go Huyng và Go Je trượt chân như những gì Johan đã tính trước.

Go Je mất thăng bằng, dao trong tay suýt chém vào mặt Go Huyng. Còn Go Huyng cũng trượt chân, ngã dúi dụi vào người bạn đồng hành. Chỉ thiếu chút nữa, cả hai đã vô tình "xử" nhau ngay tại chỗ.

Cả lớp im bặt. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cô bé ngoại quốc.

Một vài bạn há hốc mồm, người thì chỉ trỏ, kẻ thì bật cười.

Thầy Lee Kwang Gyu nhướng mày, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò.

Trúc, người vừa đứng đó với đôi mắt to tròn vô tội, đan hai tay ra sau lưng, nói bằng giọng hết sức tự nhiên:

"Thật ra, nếu cả hai người họ cứ lao vào mà không có chiến thuật gì thì sẽ chỉ tốn sức vô ích thôi. Thêm nữa, dao là vũ khí sát thương cao, nhưng nếu người dùng không đủ khéo léo, sẽ rất dễ tự làm tổn thương chính mình hoặc đồng đội."

Cô nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười đáng yêu:

"Cho nên việc ngã do bi như vừa rồi thực ra là bài học rất tốt. Phải luôn chú ý mọi thứ xung quanh mình, nhất là trong một trận chiến."

Một bạn trong lớp bật cười lớn:

"Ha, cậu ấy nói đúng thật chứ! Nhìn tụi kia kìa, nãy giờ lo múa dao mà không thèm nhìn đất luôn!"

Thầy Lee cười khẽ, tỏ vẻ hài lòng:

"Dương Như Trúc, cách em quan sát và phân tích khá tốt đấy. Em đã biến một cuộc chiến tưởng như nguy hiểm thành một bài học thực tiễn."

Peter, đứng một bên, khoanh tay nhìn Trúc, khóe môi nhếch lên cười nhẹ. Hắn nghĩ thầm:

*Con bé này... đúng là giỏi gây bất ngờ. Chỉ thả vài viên bi mà bọn chúng còn suýt tự giết nhau. Cũng thú vị đấy chứ.*

Go Huyng và Go Je, lúc này vẫn đang loạng choạng đứng dậy, đỏ bừng cả mặt. Go Huyng lắp bắp:

"Cô... Cô bé này là quái gì vậy?!"

Go Je thở hổn hển, nhưng cũng không quên lườm Peter, nói đầy tức tối:

"Đừng tưởng chuyện này xong ở đây!"

Peter chỉ nhún vai:

"Ờ, xong hay không thì tùy, nhưng lần sau nhớ nhìn dưới chân nhé. Sẽ chẳng có lần thứ hai nhẹ nhàng thế này đâu."

Cả lớp bật cười, không khí căng thẳng dần tan biến. Một bạn đùa:

"Thật ra tụi mình nên cảnh giác cô bé kia hơn là Kim Soon Gu thì đúng hơn!"

Trúc vẫn giữ khuôn mặt ngây thơ, quay sang Peter:

"Anh không sao chứ?"

Peter chỉ cười nhẹ, xoa đầu cô:

"Không sao, mà này... lần sau nhớ nói anh trước khi làm gì đó, được không?"

Cô bé gật đầu thật nhanh, ánh mắt long lanh:

"Dạ! Nhưng mà... hiệu quả đúng không?"

Peter nhìn cô bé, thở dài, rồi quay đi. Trong lòng hắn nghĩ:

*Hiệu quả thì hiệu quả, nhưng lần sau mà tụi này sơ sẩy thì lại là một vở kịch khác đấy.*

Một bạn học sinh đứng gần đó tò mò hỏi:

"Này, chuyên môn của cậu là gì vậy? Chẳng lẽ cậu cũng có tuyệt kỹ nào ghê gớm lắm à?"

Trúc nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, rồi thản nhiên đáp:

"Tớ hệ tâm linh. Xem bói, xem tướng, nhìn chỉ tay, bùa chú, ngải, cúng bái, lễ tế, nguyền rủa... Dạo này tớ có lấn sang bói bài taro và chiêm tinh học."

Cô nói xong liền cúi xuống cặp, lấy ra một loạt đồ vật khiến cả lớp ngỡ ngàng:

Một đồng xu cổ bằng kim loại, khắc chữ kỳ lạ.

Giấy viết chữ hiragana, vừa nhìn đã cảm thấy u ám.

Một búp bê rơm nhỏ với vài chiếc đinh kèm theo một cái búa nhỏ xíu.

Một sấp bùa dày màu vàng và trắng với chữ đỏ tươi.

Một bộ bài tarot được xếp gọn gàng trong túi nhung tím.

Một la bàn âm dương với các ký tự Trung Quốc và dấu hiệu kỳ lạ.

Cô đặt tất cả lên bàn, sắp xếp cẩn thận như chuẩn bị cho một nghi lễ.

Một bạn học sinh nam đứng gần đó, khoanh tay cười nhạt:

"Mấy thứ này toàn trò lừa đảo thôi, chẳng đáng tin chút nào."

Trúc không tức giận, chỉ mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt đầy thách thức. Cô chậm rãi nói, giọng ngọt ngào nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng:

"Nhưng ví dụ tớ lừa đảo mà vẫn biết cậu hai hôm trước giết một con mèo hoang màu cam ở chỗ không bóng người thì cũng đáng sợ phết ấy nhỉ?"

Cậu bạn kia lập tức tái mặt, toàn thân cứng đờ. Những lời nói của Trúc không sai một chữ - cậu ta đã thực sự "vui đùa quá trớn" với con mèo tội nghiệp đó. Chưa ai biết chuyện, vậy mà cô bé này lại nói trúng phóc.

Không khí trong lớp chùng xuống. Ánh mắt sợ hãi đồng loạt hướng về phía Trúc. Một vài người thì thầm với nhau, không dám nhìn thẳng vào cô bé.

Johan bên cạnh cười khẩy, nói nhỏ với Peter:

"Con bé này khá lắm, dọa cho bọn trẻ này xanh mặt luôn."

Peter khoanh tay, ánh mắt thoáng tự hào nhưng cũng hơi bất lực:

"Đúng là tiềm năng sát thủ của con bé không nằm ở sức mạnh mà ở cách khiến người ta rén mà không cần động tay."

Thầy Lee Kwang Gyu mỉm cười, ánh mắt đầy tán thưởng khi nhìn Trúc:

"Dương Như Trúc, không ngờ em lại có một cách xử lý tình huống đặc biệt đến thế. Rất sáng tạo, lại vô cùng hiệu quả."

Trúc chỉ cúi đầu, nhoẻn miệng cười vô tội:

"Em chỉ nói bừa thôi thầy ạ, ai ngờ lại đúng luôn."

Trong khi cả lớp vẫn còn hoang mang và sợ hãi, Peter lặng lẽ thở dài. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ:

Con bé này, đúng là mỗi lần mở miệng là lại khiến người khác kinh hãi theo cách chẳng ai ngờ tới.

Căn phòng im ắng hẳn khi thầy Lee cất giọng:

"Nào, chú ý. Chúng ta đã nhận được một *ủy thác*."

Không khí lập tức thay đổi. Từ sự hỗn loạn của một lớp học, cả phòng giờ đây dồn mọi sự chú ý vào người thầy giáo. Thầy Lee chậm rãi tiếp tục:

"Người ủy thác chính là chủ tịch của tập đoàn Dae Ha - Choi Eun Chang. Đó chính là một trong những nhà tài trợ của chúng ta."

"Đội thành công trong ủy thác này sẽ được chủ tịch đề cử, và sẽ ngay lập tức nhận được *Giấy chứng nhận phụng sự*. Tôi nói lại lần nữa, thành công cũng tức là sẽ trở thành sát thủ chính thức"

Mọi người bắt đầu xì xào. Một học sinh bật ra câu hỏi:

"Thầy, nội dung ủy thác là gì vậy?"

Thầy Lee nghiêm túc trả lời, ánh mắt quét qua cả lớp:

"Nội dung là 'đoạt về.' Gần đây, xuất hiện nhiều vụ bắt cóc trẻ em trong độ tuổi 10. Trong số những đứa trẻ bị bắt cóc, có cả con trai độc nhất của chủ tịch Choi."

Một bạn nữ ngập ngừng giơ tay ý kiến:

"Ể... ý là chúng ta đi tìm con trai cho ông ta ạ? Nếu vậy thì chỉ cần gọi cảnh sát là được mà?"

Thầy Lee nhún vai, như thể đã lường trước câu hỏi này:

"Ừ, nhưng chủ tịch Choi, ông ấy muốn 'trả thù.' Chúng ta chỉ cần tìm con trai của chủ tịch, sau đó sẽ có chi viện lo phần còn lại."

Cả lớp lặng đi. Mặc dù phần thưởng rất hấp dẫn - được nhận ngay *Giấy chứng nhận phụng sự* và trở thành sát thủ chính thức - nhưng nhiệm vụ và phần thưởng nghe có điềm lắm. Một không khí do dự bao trùm.

Thầy Lee vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục, giọng ông trở nên hấp dẫn hơn:

"Nghe này, các em. Nếu thành công, các em sẽ không cần ở đây thêm hai năm nữa. Chẳng phải rất tuyệt sao?"

Cuối cùng, Dok Go Huyng và Dok Go Je giơ tay trước tiên.

Je nhếch mép:

"Thầy à, dù sao thì kết quả là như này thôi."

Huyng cười tự tin:

"Không có ai khác ngoài tụi này đâu."

Je liếc qua phía góc lớp, cười khẩy:

"Nhưng mà anh Huyng, hình như không phải chỉ có chúng ta nhỉ?"

Huyng hạ giọng, ánh mắt lạnh lẽo:

"Anh cũng thấy rồi, Je. Còn có cả tên nhảy dù, nhỏ ma quái và nhỏ mọt sách nữa."

Ở góc lớp, Kim Soon Gu, Dương Như Trúc và Yoona cũng đồng loạt giơ tay.

Trúc không thể không nhướng mày khi nghe thấy từ *nhỏ ma quái.* Cô quay lại nhìn Dok Go Huyng và Dok Go Je, nụ cười hiền từ nở trên môi, em xinh như một thiên thần, nhưng câu chữ thì...

"Mong rằng tối nay hai cậu không quá háo hức đến nỗi mơ ác mộng, Dok Go Huyng, Dok Go Je."

Cả lớp rùng mình. Một vài người nhìn Trúc với ánh mắt dè dặt, còn Dok Go Huyng và Dok Go Je thì đột ngột mất đi phần nào vẻ kiêu ngạo.

Peter, hay còn gọi là Kim Soon Gu, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong lòng hắn, nụ cười của Trúc đúng là hoàn hảo để khiến bất kỳ đối thủ nào phải suy nghĩ lại trước khi động vào cô.

Hồn ma Johan nghiêng người qua Peter, giọng điệu châm chọc:

"Cô bé này có khi còn nguy hiểm hơn cả cậu hồi trẻ đấy. Chỉ cần một câu nói đã khiến cả lớp bỗng chốc mất tự tin luôn."

Peter nhún vai, nghĩ thầm:

*Trúc có cách làm mọi thứ theo kiểu của con bé. Nếu bọn này hiểu được "nhỏ ma quái" thật sự đáng sợ thế nào, có khi chúng còn không dám hó hé nữa.*

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro