Chap9: giải cứu con tin, mặt khác của Trúc.
Trúc nhìn thầy Lee Kwang Gyu với vẻ nghi hoặc khi hỏi:
"Thầy, chúng em phải chuẩn bị gì cho nhiệm vụ này?"
Thầy Lee chỉ mỉm cười, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh:
"Trước tiên các em... cứ chơi thỏa thích đi."
Cả lớp đều ngạc nhiên, không ai nghĩ rằng nhiệm vụ quan trọng lại bắt đầu bằng một ngày chơi đùa trong công viên giải trí. Nhưng đúng là sau đó, ngày hôm sau, nhóm của Trúc và Peter (hoặc Kim Soon Gu, như hắn vẫn lấy tên giả) đứng tại một khu vực trong công viên "Thế giới xanh". Đây là nơi mà con trai của chủ tịch Choi Eun Chang được cho là sẽ xuất hiện.
Trúc và Peter mặc áo hoodie giống nhau, tuy nhiên, lý do không phải là muốn tạo ra phong cách đôi, mà là vì Peter không quá quan tâm đến trang phục, còn Trúc thì cần sự thoải mái và rộng rãi để có thể giấu được một vài món "thứ ám quỷ" trong người. Tuy nhiên, nhìn từ ngoài vào, họ thật sự giống như một cặp đôi.
Mấy cô nữ sinh trong công viên không thể không liếc nhìn. Trúc, sau khi uống xong trà sữa, nhận ra Peter đang đeo cho cô một chiếc tai thú đáng yêu. Peter cũng nhận lại một chiếc tai cáo do Trúc đeo cho hắn.
Dĩ nhiên, đừng hiểu nhầm. Peter chỉ không muốn ai đánh chủ ý lên cô con gái nhỏ đáng yêu của hắn, và Trúc thì chẳng hề biết rằng mình đã bị hắn "bảo vệ" theo cách ấy. Nhưng dù sao thì, cảnh tượng hai người đứng cạnh nhau với những chiếc tai thú vẫn khiến mọi người xung quanh không khỏi tò mò.
Go Huyng và Go Je, hai tên đồng đội "cứng rắn" của nhóm, chẳng khác gì một đám trẻ con. Họ chơi như thể họ chưa từng biết đến chuyện gì nghiêm trọng trong đời, thậm chí la hét trên vòng quay ngựa gỗ và lái xe con, khiến mọi người xung quanh không đánh giá hơn.
Trong khi đó, nhóm của Trúc, Yoona và Soon Gu lại bước đến quầy bắn gấu bông. Trúc biết rõ rằng chủ quầy chỉ là một kẻ lừa đảo, nhưng cô lại không thể từ chối chú thỏ bông trắng to nhất mà cô đã thấy. Vậy là Trúc, được sự bảo kê của Peter đã ôm được tận ba con gấu bông lớn nhất trong quầy, khiến cho ông chủ sạp bỗng chốc trở thành kẻ thất bại. Hắn ngồi phịch xuống đất, không hiểu vì sao mình lại mất ba con gấu bông lớn như thế.
Peter đứng nhìn Yoona, Go Huyng và Go Je, thầm nghĩ:
"Có vẻ tụi nhỏ rất phấn khích."
"Cũng phải, vì đây là lần đầu mọi người đến công viên giải trí mà. Hãy tận hưởng đi, vì không biết khi nào mới có thể cười tận hưởng như thế."
Nhưng khi ánh mắt của hắn quay sang Trúc, lúc này cô bé đang đứng yên lặng, tập trung nhìn vào một thứ gì đó. Hắn biết chắc rằng cô đang cảm nhận được một thứ gì đó mà chỉ có thể là hồn ma. Trúc đi theo hắn như thể cô đang mất hồn, không nói một lời. Một chút lo lắng dâng lên trong lòng Peter, nhưng hắn chẳng nói gì, chỉ tiếp tục quan sát cô từ xa.
Khi Trúc bừng tỉnh lại, cô nhận ra Yoona vừa quay lại từ nhà vệ sinh nữ. Yoona vội vã đưa điện thoại lên cho mọi người xem, nói:
"Điện thoại của tôi bắt được tín hiệu của AI POPS cậu ấm Choi Eun Gyeol-con trai của chủ tịch Choi."
Yoona không chần chừ, vội chạy về nhóm bạn đang đứng gần đó. Khi nhóm tụ lại, Peter (hay Kim Soon Gu) thản nhiên nhận xét:
"Dù sao thì có vẻ như manh mối đang chỉ về cùng một nơi nhỉ?"
Go Je, như thường lệ, hỏi lại:
"Cậu nói gì vậy?"
Peter bình tĩnh giải thích:
"Suy nghĩ đi, cách để biến mất một cách tự tin nhất, dù đi đâu hay có nhiều ánh mắt nhìn vào..."
Trúc liền tiếp lời:
"Nơi ít bị chú ý, và là nơi không có gì lạ khi có ai đó hét lên hoặc bị người khác tấn công."
Peter gật đầu, tiếp tục phân tích:
"Nhìn vào app đặt trước của trò chơi này, nó được đặt kín chỗ nhưng lại không có người ra vào."
Và sau một hồi im lặng, Trúc và Yoona đồng thanh nói:
"Là nhà ma."
Cả nhóm cùng chỉ về phía một góc khuất, nơi tối tăm và vắng vẻ, không có bóng người và có không khí âm u ma quái.
Cả nhóm tiến vào nhà ma, Je và Huyng cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực tế lại lùi lại sau cùng, tay còn túm áo Yoona như muốn tìm sự an toàn. Trúc, với vẻ mặt không thể tỏ ra bình thản hơn, chỉ chép miệng:
"Chê. Nó thậm chí còn không có cả mùi máu nữa trời."
Tuy nhiên, họ đã đi khá sâu vào nhà ma mà vẫn chưa thấy một con ma giả nào xuất hiện để dọa họ. Peter đi sát bên Trúc, luôn luôn che chắn cho cô. Cô gái nhỏ biết ý, tay thò vào túi áo hoodie nắm chặt một "thứ gì đó bị nguyền rủa" để cảnh giác.
Peter quay lại nói với cả nhóm:
"Hãy từ từ chuẩn bị đi. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ mới bắt đầu."
Ngay sau đó, một làn sương trắng dày đặc bất ngờ được phun ra từ đâu đó. Go Huyng hoảng hốt la lên:
"A đm, cái này có ổn không đây?"
Peter vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra:
"Dù vậy thì đã thành công một nửa rồi. Trúc, trốn đi, nhưng nhớ theo sát tên bắt cóc đấy."
Trúc gật đầu, hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Cô lùi vào một căn phòng khác trong nhà ma, và lấy ra con búp bê Nga bé xíu, kích hoạt nó để giấu mình. Trong khi đó, Peter, Yoona, Go Je và Go Huyng dần trở nên bất tỉnh vì thuốc mê.
Vậy thì tại sao lại như vậy? Tại sao cả nhóm lại bị đánh thuốc mê?
Nếu quay lại tối qua, khi thầy Lee dặn dò mọi người:
"Để tìm được con tin và đánh gục tên bắt cóc thì..."
Thầy nhấn mạnh:
"Nhiệm vụ của các trò ngay từ đầu chính là để bị bắt cóc."
Trúc, với vai trò hỗ trợ, được giao trọng trách bảo vệ và giúp đỡ nhóm. Những người còn lại trong nhóm sẽ là mồi nhử cho tên bắt cóc.
Đêm trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Peter đã dặn dò Trúc một cách tỉ mỉ:
"Cứ tìm con trai chủ tịch và các nạn nhân khác, rồi đưa tụi nhỏ ra chỗ an toàn trước đi. Tên bắt cóc cứ để ta và đám kia xử lý. Đừng lo."
Peter nhìn Trúc với ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tin tưởng, như một người cha đang dặn dò cô con gái nhỏ của mình. Trúc gật đầu, biết rõ trọng trách của mình.
Tại một nhà kho lớn bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Trúc bám theo tên bắt cóc Park Sang Do. Hắn là kẻ không xa lạ gì với Glory-một sát thủ hạng A đã rơi vào con đường tội lỗi. Nhưng Trúc không chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt bình thường, mà bằng đôi mắt Âm Dương đặc biệt của mình.
Xung quanh hắn, hàng loạt linh hồn u uất đang lượn lờ, những nạn nhân vô tội của tên này. Mỗi linh hồn đều mang trên mình dấu tích đau đớn: một người phụ nữ mất cánh tay, một cậu bé bị xiềng xích quanh cổ, và thậm chí cả một người lính trẻ vẫn cầm chặt khẩu súng với ánh mắt oán hận.
Trúc thầm nghĩ: *Chỉ cần tìm được choy của hắn thôi, sau đó tôi sẽ giúp mấy người đi về nơi bình yên.*
Bất chấp những lời đe dọa của Park Sang Do qua điện thoại, Trúc lặng lẽ lẻn vào bên trong kho. Nhờ những linh hồn dẫn đường, cô tìm thấy một loạt các vali lớn, trong đó là những đứa trẻ tội nghiệp bị tên kia bắt cóc và nhét vào.
Trúc quỳ xuống, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào từng chiếc vali như để cảm nhận sự sống bên trong. Mở luôn một chiếc Vali, bạn nhỏ thấy cô thì ánh mắt sáng lên, Trúc tháo trói cho cậu bé.
"Không sao rồi, em an toàn rồi. Cứ theo chị, chị sẽ bảo vệ em."
Cô tiếp tục làm vậy với từng chiếc vali, giải phóng thêm nhiều đứa trẻ nữa. Chỉ là sức người có hạn, còn Trúc thì yếu thật, đến cái Vali thứ 5, một luồng khí lạnh bất chợt phả ra. Linh hồn bé gái chừng 14 tuổi xuất hiện-Heuna, người từng chết vì bạo lực học đường.
Heuna mỉm cười buồn bã nhìn Trúc:
"Chị... cứ như vậy sẽ bị phát hiện mất, em sẽ giúp chị."
Không chỉ Heuna, cả những linh hồn khác cũng hiện lên, ánh mắt tràn đầy oán hận với Park Sang Do. Johan, hồn ma sát thủ bậc sứ đồ, xuất hiện sau lưng Trúc, lạnh lùng nói:
"Chúng ta sẽ lo việc này. Nhóc chỉ cần đưa tụi nhỏ ra ngoài an toàn."
Những linh hồn nạn nhân đồng loạt bao vây xung quanh vali, che chắn và bảo vệ Trúc khi cô dẫn từng đứa trẻ ra ngoài.
Bên trong nhà kho, Park Sang Do đang cố gắng đe dọa Peter và nhóm còn lại. Khi hắn định dùng lựu đạn để đe dọa, mở cánh cửa nhà kho ra, hắn sững người. Không có gì bên trong ngoài một lá bùa đỏ, ký hiệu ma quái như đang cười nhạo hắn.
Peter, với một cú đá trời giáng, hạ gục Park Sang Do, trong khi hắn vẫn hoảng loạn nhìn quanh:
"Tụi bây... làm sao mà... làm được chuyện đó?"
Một lúc sau, thầy Lee phi xe đến hiện trường. Ông xuống xe, lướt qua Trúc và Choi Eun Gyeol cùng các nạn nhân được cứu. Không thèm hỏi han gì, thầy lao thẳng vào nhà kho, nơi Peter và nhóm còn lại đang xử lý tên bắt cóc.
Một bé trai trong số các nạn nhân tò mò hỏi Trúc:
"Chị ơi, chú đó là tiếp viện ạ?"
Trúc hơi ngượng ngùng:
"Không phải em ạ... mình ráng đợi thêm xíu nữa nha?"
Khi sự việc kết thúc, tên bắt cóc bị áp giải về trụ sở Glory để xử lý. Trúc lo lắng nhìn Peter, nhận ra trên mặt hắn có một vết xước nhỏ, hơi rớm máu. Dù không sâu, nhưng cô vẫn không giấu được sự bồn chồn.
Peter nhìn cô, nhếch môi an ủi:
"Có gì đâu. Tụi nhỏ không bị sao là tốt rồi. Anh không sao đâu Trúc."
Nhìn nụ cười tự mãn nhưng có phần dịu dàng của Peter, Trúc chỉ hừ nhẹ, nhưng trong lòng không khỏi ấm áp.
Khi tất cả tưởng như sự việc đã kết thúc, một hồn ma bé gái xuất hiện và tiến lại gần Trúc. Cô bé đó mỉm cười, ngập tràn lòng biết ơn, nói:
"Cảm ơn chị, cảm ơn các bạn của chị đã cứu em."
Dĩ nhiên, chỉ Trúc mới có thể nhìn và nghe thấy em bé này, nhưng thái độ của Trúc lại khiến những người khác trong nhóm không khỏi chú ý. Họ thấy cô gái nhỏ của mình có vẻ căng thẳng, với biểu cảm nghiêm nghị, đầy sát khí, một ánh mắt lạnh lùng đến nỗi không ai dám lại gần.
Je nhìn Trúc với vẻ lo lắng:
"Cậu sao vậy, Trúc?"
Trúc không trả lời, nhưng trong lòng, nỗi căm phẫn dâng lên mạnh mẽ. Cô thật sự yêu quý trẻ em, đặc biệt là những đứa trẻ ngoan ngoãn. Cái cảm giác đau đớn và uất hận dâng trào khi nhớ đến việc tên Park Sang Do trong quá khứ đã dám giết một bé gái vô tội. Trúc càng nghĩ đến điều đó, ánh mắt cô lại càng trở nên sắc bén hơn.
Yoona nhìn Trúc rồi hỏi, giọng đầy nghi ngờ:
"Trúc, cậu không sao chứ? Có phải cậu khó chịu ở đâu không?"
Trúc không trả lời ngay, mà chỉ mỉm cười rồi quay sang thầy Lee, ánh mắt đầy sự kiên quyết. Cô hỏi một cách lịch sự, nhìn nụ cười xinh đẹp kia đố ai biết con bé sắp sửa làm cái chuyện ghê rợn gì:
"Thầy ơi, trước khi áp giải tên kia về Glory thì cho em đánh hắn một cái được không ạ?"
Thầy Lee có chút thắc mắc khi nghe Trúc yêu cầu đánh tên bắt cóc, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt Peter, thầy hiểu nhầm ngay. Ông nghĩ Trúc đang muốn trả thù cho người anh trai, là Peter. Đó là lý do thầy không do dự mà đồng ý:
"Được rồi. Nhưng chỉ một cái thôi nhé."
Trúc không hề chần chừ, bước đến tên Park Sang Do, kẻ đang bị ép trong túi đựng xác chờ bị áp giải. Cô không đợi thêm một giây nào, dậm mạnh vào háng hắn với sức mạnh tối đa của mình. Trúc không chỉ dùng lực mà còn nghiến chặt chân, như muốn đảm bảo rằng "cái đó" chắc chắn phải nát.
Tiếng "rắc" vang lên đầy khủng khiếp. Cả nhóm đàn ông xung quanh không ai dám lên tiếng, chỉ có những ánh mắt sợ hãi nhìn Trúc.
Peter đứng nhìn, môi hơi nhếch lên thành một nụ cười, nhưng trong ánh mắt hắn có chút gì đó đầy tự hào. Johan lại cười càng tự hào hơn, chiêu này hắn dạy Trúc mà.
Nhóm đàn ông xung quanh đều sợ hãi trước pha "tiệt giống nòi" vừa rồi. Nhưng Trúc lại quay lại với dáng vẻ dịu dàng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hệt như cô gái vô ưu vô lo trước đó.
Thầy Lee không nói gì, nhưng ánh mắt ông thoáng qua sự hài lòng và tán thưởng. Mọi chuyện rồi sẽ qua, nhưng vết thương lòng mà tên Park Sang Do đã gây ra sẽ không dễ dàng phai mờ.
______
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro