Chương 39: người kế thừa
Cô với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên hỏi: " Haha... hình như tai cháu bị ù thì phải, ông có thể nói lại một lần nữa không ạ"
" Ta nói ta sẽ cho cháu kế thừa tài sản của..."
Ông lão chưa kịp nói xong thì đã bị cô cắt đứt: " Cháu không cần."
" Sao cơ?" Ông lão cũng kinh ngạc hỏi lại cô.
" Ách! Cháu cảm thấy mình không thông minh cũng chẳng xinh đẹp nên thật sự không có phúc phận thừa kế tài sản của ông đâu ạ, ngoài kia còn rất nhiều người thích hợp và mong muốn nó đấy ạ, cháu nghĩ ông nên cho họ cơ hội này thì hơn."
Ông lão nhước mày nhìn cô: " đúng vậy, cháu vừa không xinh đẹp lại có chút không được thông minh như người khác nhưng ... cháu nghĩ mình có quyền quyết định sao."
Nửa câu đầu của ông lão khiến cho gân xanh của cô nổi lên đầy trán -_-###.
Nhưng nửa câu sau lại khiến cho mồ hôi cô đổ ướt cả áo. Cô có thể cảm nhận được nguồn khí lạnh lượn lờ xung quanh thân lúc ông lão nói câu này.
" Việc ta đã quyết trước giờ chưa từng thay đổi cháu nên hiểu điều đó."
Cô im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi: " Được rồi, cháu có thể hỏi một câu được không ạ"
" Cháu hỏi đi" ông lão nhìn cô.
" Tại sao lại là cháu."
" Bởi vì ta thích."
Đây là câu trả lời quỷ gì vậy.
" Khi ta mua cháu về ta đã cho người tìm hiểu thông tin về cháu, cháu có biết ta tìm được gì không. Đó là những gì xảy ra với cháu sau 10 tuổi còn trước 10 tuổi thì không có gì cả. Cho dù là trẻ mồ côi hay trẻ lang thang ta có thể tìm ra quá khứ và xuất thân của nó nhưng cháu thì giống như đột nhiên xuất hiện vậy. Cháu có gì muốn nói không." Ông lão tiếp tục nói.
Cô quyết định giữ im lặng.
" Không trả lời cũng không sao, dù sao cũng không quan trọng. Ta chỉ muốn cháu trở thành người kế thừa của ta mà thôi những chuyện khác sao cũng được."
Cô có thể biết đây là lối suy nghĩ kiểu gì không.
" Vậy ông muốn cháu kế thừa tài sản gì của ông ạ?" Dù muốn hay không cô cũng bị ép kế thừa tài sản, đã thế thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Dù sao cũng không phải lo về chuyện tiền bạc hay ăn uống.
" Ta muốn cháu kế thừa tài sản, công ty, lâu đài và tước hiệu của em trai ta. Chắc cháu không hiểu rõ lắm nhỉ, thật chất em trai ta là gia chủ của dòng họ nhà ta nhưng nó đã mất từ sớm nên ta phải thay nó trông coi mọi thứ, bây giờ ta đã già rồi nên phải tìm người thay ta gánh vách những thứ này."
Cô không hiểu: " sao ngài lại không để con cháu của em ngài hay ngài kế thừa mà lại là một người ngoài như cháu. Mọi người trong nhà không phản đối sao ạ."
" Chuyện này à, bởi vì em ta mất từ rất sớm nên không có vợ con gì, còn ta thì không được mang trên mình dòng họ này nên ta không có quyền thừa kế. Theo lẽ các con ta cũng không có quyền thừa kế vì ta không mang họ của dòng họ này thì chúng cũng không nhưng vì không còn người thừa kế nên ta đã từng hỏi lại chúng có ai muốn thừa kế không nhưng chúng sợ lời nguyền của dòng họ này nên cũng không chịu nên ta chỉ có thể tìm người ngoài kế thừa." Ông lão buồn bã nói.
" Lời nguyền?" Biết ngay là sẽ không dưng có ổ bánh ngọt từ trên trời rơi xuống mà. >_<
Hơn nữa hình như cô đã bắt đầu hơi hơi hiểu lời của thằng bé lúc trước nói cô chết thay gì đó.
Muốn hiểu tường tận chuyện này phải nói về 50 năm trước khi ông lão Ricotta 20 tuổi và em trai ông ta tròn 18 tuổi. Lúc đó người đứng đầu gia tộc ông ta sắp qua đời và cần một vị gia chủ khác nhưng vị gia chủ sắp chết này lại là người cuối cùng còn sống của dòng chính trong gia tộc nên chỉ đành lấy con cháu dòng phụ ra là người kế thừa.
Nhưng vì huyết mạch suy tàn nên dòng phụ cũng chỉ có hai đứa trẻ mà thôi mà ai lại muốn con trai trưởng của mình đi chịu chết chứ nên họ đã cho đứa con trai nhỏ trở thành người kế thừa, quả nhiên không đến 5 năm người con trai nhỏ qua đời, cái chết của người con trai nhỏ cũng kinh khủng như những người kết thừa trước.
Vì vậy mọi chuyện trong gia tộc đều đẩy lên vai người con trai trưởng nhưng ông lại không phải người kế thừa nên không được mang trên mình cái họ cao quý của gia tộc hay tước hiệu quý tộc vì thế thường bị các quý tộc khác gây khó dễ, coi thường. Bây giờ ông đã già yếu lại bị ảnh hưởng của lời nguyền nên luôn bị bệnh hay gặp chuyện không hay mà con cháu lại vô dụng sợ chết không chịu kế thừa nên mới tìm người thích hợp kế thừa gia tộc mà không may người đó lại là cô. QAQ
Còn chuyện lời nguyền lại là một chuyện khác, nghe kể thì chuyện này bắt đầu từ hơn 200 năm trước khi gia chủ thời bấy giờ đã bán linh hồn cho ác quỷ để đổi lấy tài phú và quyền lực để rồi khi chết đi hậu nhân của gia tộc này bị chúa trời trừng phạt. Bất cứ ai trở thành người thừa kế gia tộc, kế thừa tước vị và toà lâu đài đều sẽ không thể chết già, cái chết sẽ vô cùng thê thảm và đau đớn. Hơn nữa chỉ cần ai mang cái họ của gia tộc này hay có quan hệ mật thiết với gia tộc này đều sẽ gặp xui xẻo, một đời bất hạnh. Cũng vì thế người đời mới gọi đây là gia tộc bị nguyền rủa.
Cho nên con cháu đời sau của gia tộc này mới từ bỏ hết tất cả cho một người ngoài như cô trở thành người kế thừa mà không có một lời phản đối. -_-##
" Ngài không sợ người bên ngoài nghi luận sao?" Cô thở dài nhận mệnh, thừa kế thì thừa kế dù sao cô không theo đạo chúa nên sẽ không sao hơn nữa cô không tin trên đời có quỷ thần.
" Chuyện này cháu không phải lo, ta sẽ xử lí hết thảy. Cháu chỉ cần trở thành một người thừa kế là được, hơn nữa tuy gọi là gia tộc nhưng thật chất thì gia tộc này đã suy tàn rồi, em trai ta là người cuối cùng mang họ Phantomhive, nếu cháu kế thừa gia tộc thì cháu sẽ là người duy nhất. Ngay cả ta và con cháu của ta cũng không thể mang cái họ này.
Cô:.......
" Còn chuyện gì cháu muốn biết không?"
" Cháu có thể hỏi họ của gia tộc bị nguyền rửa là gì không."
" Là Phantomhive, quý tộc giữ tước hiệu bá tước, ở thế kỉ 19 còn giữ một biệt hiệu là con chó canh cửa cho nữ hoàng."
Ầm...ầm cô dường như nghe tiếng sấm nổ bên tai.
Phantomhive, bá tước, chó canh cửa đây chẳng phải là gia tộc của nhân vật chính Ciel trong truyện tranh hắc quản gia sao. Chẳng lẽ cô xuyên vào một quyển truyện tranh... bình tĩnh hít sâu vào....phù phù ...>_<
Moá nó!!!! bình tĩnh cái con khỉ, cô đã xuyên vào một quyển truyện tranh đó. Hơn nữa thế giới này có ma, quỷ, thiên thần, tử thần thật đó, hên xui còn có xác sống aaaaaaa.....T^T
Cô muốn về nhà.... huhuhu....T-T
Không được, cô không muốn kế thừa gia tộc này, nếu có kế thừa cô cũng không thể chịu thiệt như vậy được.
" Thưa ngài, chúng ta có thể thương lượng không?"
" Hửm! Cháu muốn thương lượng gì? Nếu cháu không muốn kế thừa thì cũng được thôi nhưng cháu phải hoàn thành 1 điều kiện của ta thì mới được."
Moá suy nghĩ của lão hồ ly này có thể đừng thay đổi nhanh như vậy không. Lúc nãy còn không đồng ý cô từ chối nhưng giờ lại đồng ý rồi.
" Điều kiện gì ạ?"
" Nửa năm trong vòng nửa năm nếu cháu có thể kiếm được 5000 bảng anh cho ta thì ta sẽ chọn 1 người thừa kế khác. Nhưng nếu cháu không làm được thì ngoan ngoãn làm người kế thừa cho ta nhưng lúc ấy ta sẽ đáp ứng cháu một yêu cầu bất kì. Thế nào?"
" Được cháu đồng ý với ngài." Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Dù sao một người nắm trong tay quyền, tiền như ông ta muốn gì chả được vậy mà nhân ngượng cho cô như vậy cũng là tốt quá rồi.
" Tốt, nhưng trong thời gian nửa năm đó cháu vẫn là người kế thừa của ta và phải làm những việc mà người kế thừa phải làm."
Khi trở về phòng đã 11h đêm, cô ngã người lên giường suy nghĩ những chuyện đã trải qua tối nay không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Trong phong ở tầng 3.
" Lão gia người sao lại cho con bé có cơ hội từ chối kế thừa gia tộc chứ."
" Ai nói ta đồng ý, muốn kiếm 5000 bảng trong nửa năm không dễ đâu."
" Ý của ngài là..."
" Nếu nó làm được thì chúng ta sẽ phá, lúc nãy ta có nói ta sẽ không phá đâu." Ông lão tỉnh bơ nói khiến cho Vocal đứng sau lưng ông lão cũng phải câm nín vì sự vô sĩ của chủ nhân mình. Nếu lúc này Lost đang đứng ở đây thì nhất định cô sẽ tức ói máu, bất chấp lao vào bóp cổ lão đầu có già mà không đáng kính này.
" Cứ coi đây là thử thách kiểm tra khả năng của nó đi, đồng thời chứng minh cho những kẻ không phục trong gia đình này hay các quý tộc coi khinh quyết định của ta sáng mắt ra, người kế thừa ta chọn dù không mang dòng máu của dòng họ Phantomhive nhưng cũng tuyệt không vô dụng mặc người nắn bóp làm mất mặt gia tộc."
" Lão gia anh minh".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro