Đào Hoa Kiếp 1 - Triệu đại nhân, Triệu Viễn Chu

★ Cảnh báo: Sinh Tử Văn, Song Tính, Sinh Con, R18, Ngược trước ngọt sau, He

★ Có thiết lập: Văn Tiêu là con gái nuôi của Triệu Viễn Chu (theo như trên phim thì Văn Tiêu là tiểu cô cô của Trác Dực Thần, nhưng trong fic này thì hai người không có mối liên hệ nào cả, ngoài ra còn có chút không ưa nhau)

.

.

.

Trong hang đá hoang vu dựng vô số thạch tháp, âm u và ẩm ướt, mọc đầy rêu xanh, giọt nước tí tách rơi xuống, tích tụ lại thành đầm nước đọng trên nền đá lạnh lẽo, âm thanh vang vọng, phóng đại từng tiếng rơi, ngoài ra không còn một động tĩnh nào khác.

Nơi này ít có người đến, hôm nay lại có một bóng người đứng ở bên cạnh bia đá cũ kỹ, chắp tay sau lưng đứng lặng hồi lâu.

Người nọ mặc một chiếc áo choàng lông cừu trắng, rõ ràng là một nam tử, không có khả năng nhận sai, khuôn mặt kia lại giống như được điêu khắc tỉ mỉ, tuấn mỹ trắng nõn, dưới lông mày kiếm có một đôi mắt cực kỳ đẹp mắt, nếu chỉ nhìn đôi mắt kia, nhất thời không phân biệt được y là nam hay nữ.

Y nhìn hang đá, nhìn tấm bia đá, ánh mắt làm như hoài niệm, lại có vẻ cô độc thê lương, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên tấm bia đá, sờ sờ tảng đá lạnh như băng kia.

"Cùng ngươi sinh ra, cùng ngươi quy vong, lấy máu lập thệ, thề thủ Đại Hoang."

"Ly Luân, ngàn vạn năm trước, chúng ta đã thề ở đây, hôm nay chỉ e ta đã thất hứa."

Y đứng đó trước bia đá, lặng thinh đến khi sắc trời tối dần mới rời đi, quay lại Thiên Đô.

Trời đổ mưa, đêm lạnh buốt, những cơn gió âm u thổi qua phố phường tịch mịch, không một bóng người.

Người ấy cầm ô, bước từng bước trên đường phố vắng lặng. Mái tóc dài như thác xõa xuống sau lưng, lấm tấm vài sợi tóc bạc nổi bật giữa màu đen huyền, tựa như nét tàn phai trên dung mạo trẻ trung. Y bình thản bước đi, lại mang phong thái của một người già cỗi, trầm mặc và dường như sắp lìa xa cõi đời.

Gió lớn thổi tung mái tóc dài, mưa thấm ướt áo choàng. Người ấy dừng chân, đưa tay ra khỏi ô, để mặc cho những ngón tay trắng ngần thấm đẫm nước mưa. Y đứng đó, hít một hơi thật sâu, trong cái lạnh lẽo và cô độc của đêm tối, mới có thể giống như người bình thường, đi dầm mưa, đón gió.

Một đường đến ngoại ô, người ấy cầm ô đi vào một cánh cửa không mấy bắt mắt.

"Triệu Viễn Chu, Triệu đại nhân, ngài đã trở về rồi." Gã sai vặt phía sau cửa cung kính cúi người xuống.

Triệu Viễn Chu thu hồi ô nhỏ nước, hỏi: "Văn Tiêu ngủ chưa?"

Gã sai vặt đáp: "Tiểu thư không đợi được ngài đã ngủ rồi. Đại nhân, để ta cầm ô cho ngài."

"Không cần."

Gã sai vặt ngập ngừng tiến lên một bước, "Đại nhân, để ta giúp ngài…"

Dù đã bị từ chối, hắn vẫn cố ý vươn tay chạm vào chiếc ô.

"Ta đã nói là không cần!" Triệu Viễn Chu trầm giọng, yêu lực toát ra quanh thân làm gã sai vặt khựng lại. Nửa khuôn mặt của hắn dần biến thành gỗ, đôi mắt đờ đẫn, máy móc lặp lại từng từ.

"Đại...... Đại nhân......."

Triệu Viễn Chu thở dài, một lát sau, dùng tay không đè đầu gã sai vặt lại lộ ra nguyên hình, cổ tay vừa chuyển, răng rắc một tiếng liền nắm đầu gã sai vặt nhổ lên, đầu thân tách ra.

Thân thể gã sai vặt dĩ nhiên được làm bằng gỗ, đây chỉ là một người gỗ được bổ sung thêm pháp thuật.

"Cái mới làm vẫn chưa tốt bằng cái ban đầu, còn kém hơn rất nhiều."

Triệu Viễn Chu cầm cái đầu kia điều chỉnh một phen, một lần nữa ấn trở lại trên người gã sai vặt, vỗ tay hai cái, gã sai vặt lại bắt đầu cử động, mặt lại biến trở lại như con người, giống như hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra, xoay người đi, động tác vẫn là máy móc, nhưng mượt mà hơn trước rất nhiều.

Triệu Viễn Chu cầm ô, xuyên qua tiểu viện trực tiếp trở về phòng ngủ.

Dưới tàng cây đào ngoài sân, hai gã sai vặt bắt đầu tán gẫu.

"Người mới tới, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ô của đại nhân không được động vào."

Giọng điệu của gã sai vặt đầy ấm ức, "Ta cho rằng nó chỉ là một cái ô mà thôi."

"Đó là pháp khí của đại nhân, là thứ rất quan trọng!"

Gã sai vặt mới tới nói thầm, "Ai mà biết dùng ô làm pháp khí chứ, chẳng phải pháp khí đều là đao, kiếm và những thứ tương tự trông rất uy phong sao?"

"Ngươi thì biết cái gì, với tu vi của đại nhân thì dùng pháp khí gì chả được." Một người gỗ khác tức giận nói, "Tóm lại ngươi đừng động vào cái ô kia là được, cũng khó trách hôm nay đại nhân tức giận, cái ô kia ngày thường hắn không cho ai chạm vào cả."

"Tốt rồi, đại nhân tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy."

"Tốt cái gì, đại nhân đã sống ngàn vạn năm, hắn chính là Chu Yếm! Chu Yếm ngươi không biết sao? Yêu thú thượng cổ, thiên địa lệ khí biến thành, Chu Yếm hiện thế có nghĩa là tai họa giáng lâm, sẽ có rất nhiều người chết, đại nhân đương nhiên lợi hại."

Trong phòng ngủ, Triệu Viễn Chu nghe giọng nói hai gã sai vặt ngoài cửa sổ không kiên nhẫn.

Y bấm một quyết, lời nói của người gỗ liền biến mất, trong sân chỉ còn lại tiếng mưa rơi liên miên.

Triệu Viễn Chu cởi ngoại bào da cừu đỏ thẫm ngồi ở trên giường, một thân áo đen hoa quý thêu hoa văn tinh vi đâm kim đinh châu, cầm lấy khăn tay chậm rãi lau nước mưa trên ô.

Kỳ thật gã sai vặt nói không sai.

Y là Chu Yếm, là hung thú, thiên địa lệ khí sinh ra, mang đến tai họa, trọn đời bất diệt.

Y đã sống trên thế gian ngàn vạn năm rồi.

Có đôi khi chính Triệu Viễn Chu cũng cảm thấy hoảng hốt, y tồn tại, nhưng lại giống như... nơi nào cũng không tồn tại.

Người sống lâu sẽ trở nên tê dại, dù sao thế nào cũng sẽ không chết, y dường như đã mất hết ham muốn sống. Điểm khác biệt duy nhất so với thi thể là sẽ không bị thối rữa.

Không, không đúng.

Thi thể sẽ không mang đến tai họa cho thế gian, sẽ không mang đến sinh linh đồ thán, y có thể.

Giống như tám năm trước...

Triệu Viễn Chu thường xuyên cảm thấy vĩnh sinh thật sự là lời nguyền ác độc nhất thế gian.

Mặc dù, lời nguyền này sắp bị phá vỡ.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Triệu Viễn Chu lau khô nước cất ô đi, nhắm mắt ngồi thiền trên giường.

Chỉ chốc lát, ngoài cửa sổ bay vào một luồng khí tức không tầm thường.

"Kẻ nào!"

Triệu Viễn Chu đột nhiên mở to mắt, nhìn ra bên ngoài.

Ở đó không có gì cả, không có ai, trong sân chỉ có những cây đào đung đưa bị gió thổi.

"Cút ra đây" Triệu Viễn Chu nhíu mày quát, "Đi theo ta một đường, ngay cả mặt cũng không dám lộ sao."

Trong tiểu viện này chỉ có y và Văn Tiêu ở, luồng khí tức kia hiển nhiên không phải là con người.

Trên đường trở về Triệu Viễn Chu liền mơ hồ nhận ra bị theo dõi, nhưng hiện giờ yêu lực của y không ổn định, khí tức kia lại vô cùng yếu ớt, y cũng không thể nói thêm được gì

Đối phương che giấu rất tốt, Triệu Viễn Chu không thể xác định người nọ là ai.

Nhưng người đó là ai, không còn quan trọng nữa

Không ai có thể giết được y

Nếu như thật sự có người có thể giết y, có thể một đòn giết chết y, Triệu Viễn Chu chỉ sợ còn muốn nói tiếng cám ơn, cám ơn người nọ đã giải thoát cho mình.

Đối phương không nói gì, khí tức cũng biến mất.

Triệu Viễn Chu lười đuổi theo, cũng lười đi tra, trong tiểu viện có kết giới y bày ra, không sợ có người vung hoa chiêu.

"Ta cảnh cáo ngươi." Triệu Viễn Chu ngồi ở trên giường, nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Có chuyện gì cứ nhắm vào ta, tất cả ân oán đều không liên quan đến Văn Tiêu, nếu ngươi dám làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ giết chết ngươi."

Bên ngoài lại không có động tĩnh, người nọ tựa hồ đi rồi, Triệu Viễn Chu lại gia cố thêm một tầng kết giới bảo vệ gian phòng kia của Văn Tiêu, bảo đảm không lo sau đó tiếp tục nhập định điều tức.

Y tĩnh tọa ở trên giường, yêu lực từ trong cơ thể phát ra, bởi vì sức mạnh không ổn định, yêu lực tản ra càng ngày càng đậm, chấn động quanh thân y, trong lúc vô tình đánh thức một kiện pháp khí khác trong phòng ngủ.

"Đinh......"

Linh âm tế túy vang lên.

Là một chuỗi chuông vàng bện dây đỏ trên bàn.

Là một kiện pháp khí có thể kéo người ta vào giấc mộng và giam cầm họ trong ký ức.

Kim Linh bị yêu lực thúc giục, từ trên bàn rơi xuống, rơi vào trên hắc bào hoa quý của Triệu Viễn Chu, phát ra từng trận linh âm, đem đại yêu nhập định kéo vào trong mộng cảnh.

.

.

.

Trong mộng là hang động âm u, khắp nơi là rễ cây tráng kiện uốn lượn.

Trên dưới tay chân Ly Luân đều bị buộc huyền thiết, bị xiềng xích giữ chặt, chất liệu quần áo rách nát trên người còn có thể nhìn ra sự sang trọng của ngày xưa, hiện giờ chỉ có quần đen cũ kỹ cùng một cái áo khoác màu đen rách nát, ống tay áo ống quần cũng nát, giống tên ăn xin xin cơm ven đường, giống tù nhân bị nhốt đã lâu, nhưng dáng người hắn lại cường tráng, còn có khuôn mặt cực kỳ đẹp mắt, dáng dấp anh tuấn sắc bén.

Ly Luân ngồi trên một tảng đá lớn, kéo xiềng xích, cầm bầu rượu trong tay.

Hắn đã uống say mèm, thân thể lảo đảo, Triệu Viễn Chu chắp tay đứng trước mặt hắn.

"Ngươi đã lâu không tới." Ly Luân ngửa đầu uống cạn giọt rượu cuối cùng, ném bầu rượu trống xuống đất, ngã trái ngã phải đứng lên, xiềng xích ào ào vang lên, "Sao hôm nay mang rượu cho ta, vẫn là rượu hoa đào."

Ly Luân cả người nồng nặc mùi rượu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu cực kỳ nguy hiểm, tựa như xâm lược, nhưng lời nói lại dịu dàng, "Rượu hoa đào dễ uống nhất, Triệu Viễn Chu, ngươi muốn chuốc say ta sao?"

Triệu Viễn Chu không trả lời, y mang rượu đến mình một ngụm cũng không uống, toàn bộ đều vào trong bụng Ly Luân.

"Trống bỏi, ngươi còn giữ nó." Triệu Viễn Chu nhìn người uống say nói.

"Đương nhiên, đây là ngươi tặng ta, đây chính là pháp khí của ta."

Ly Luân uống quá nhiều, cầm lấy trống bỏi trên tảng đá lớn lay động, phát ra tiếng vang, tiếng trống bỏi quanh quẩn trong động.

Hắn vốn đang cười, nhưng một lát sau, hắn lắc trống bỏi, đột nhiên không cười nữa, chân trần bước tới trước mặt Triệu Viễn Chu, đột nhiên túm vạt áo trước của y, kéo y tới trước mắt.

Ly Luân uống say giống như điên, nắm lấy Triệu Viễn Chu rống giận.

"Tại sao vậy? Ngươi bỏ ta lại đây, ta sẽ ở đây đến bao giờ? Đã tám năm rồi! Trong mắt ngươi cái gì cũng quan trọng hơn ta có phải không?"

Triệu Viễn Chu không chút phản kháng bị Ly Luân nắm lấy, bị hắn lay động, thản nhiên nói, "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy."

"Ngươi muốn ta nghĩ thế nào?!" Sự bình tĩnh của y càng chọc giận Ly Luân, "Con người lấy yêu ra thí nghiệm, ta chỉ giết mấy kẻ đó, vậy mà ngươi lại cùng thần nữ phong ấn ta. Chu Yếm, chúng ta mới là bằng hữu, từ khi sinh ra, ngàn vạn năm, ngươi quên lời thề của chúng ta rồi sao?"

"Ly Luân, ngươi gây hại cho con người, khiến họ gần như không được bình yên." Triệu Viễn Chu mệt mỏi đáp. "Tại sao ngươi không chịu hiểu? Ta chưa bao giờ phản bội lời thề của chúng ta, cũng không muốn nhốt ngươi ở đây. Chờ ngươi tỉnh táo, nghĩ thông suốt, ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra."

Ly Luân cười ha hả, xúc động xích sắt buộc chặt tay chân hắn, mài đến trên mặt đất ào ào rung động, hắn tràn đầy mùi rượu, phẫn hận nhìn Triệu Viễn Chu.

"Tám năm, ngươi để cho một tên nhân loại tầm thường tới canh chừng ta, có ý gì, sỉ nhục ta sao? sỉ nhục ta thua trong tay các ngươi, bộ dạng này bị ngươi nhốt ở chỗ này, ngươi biết rõ ta ghét con người nhất."

Triệu Viễn Chu thở dài, "Ngươi ghét con người, ta lại ghét yêu giết người."

Ly Luân trong lúc bất chợt sửng sốt, từ trong cơn say vừa rồi an tĩnh lại, không nhúc nhích, hắn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu, ánh mắt âm hàn thấu xương, lại làm như khổ sở, nhưng cũng bởi vì uống say nghĩ cái gì liền nói cái đó.

"Ngươi ghét yêu giết người, cho nên ngươi kết giao bằng hữu mới, phải không, A Yếm."

Thấy hắn mềm lòng như vậy, Triệu Viễn Chu ôn nhu nói, "Ngươi vẫn chưa suy nghĩ kỹ sao, con người không hề đáng sợ như ngươi nghĩ, coi như là yêu, không phải cũng có tốt có xấu sao."

Ly Luân có vẻ không còn say rượu nữa, không nói gì, kéo bốn sợi xích sắt, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu, từng bước một tới gần y

Không hề báo trước, rễ cây to lớn uốn lượn trên mặt đất đột nhiên đánh về phía Triệu Viễn Chu, trong phút chốc trói chặt tay chân và cổ của y

"Ly Luân! Ngươi làm gì vậy!"

Triệu Viễn Chu cả kinh nói, rễ cây to lớn buộc y không thể động đậy, nhưng như vậy cũng không cản trở y thi pháp.

Triệu Viễn Chu bấm một quyết, niệm chú ngữ, ngọn lửa cực nóng từ không trung dấy lên, đốt ở trên rễ cây, nóng đến chúng nó lập tức vặn vẹo lên, đốt đùng đùng rung động.

"Ai......" Ngọn lửa rõ ràng đang đốt cháy rễ cây, nhưng Ly Luân lại phát ra tiếng kêu đau đớn, trên người cũng dấy lên lửa, hắn lại không quan tâm đến lửa trên người, còn cười rộ lên, "Ngươi muốn thiêu chết ta à?"

Triệu Viễn Chu vội vàng dập tắt ngọn lửa.

Ly Luân bản thể là hòe thụ, nhưng điều y không ngờ là, quấn ở trên người mình lại là gốc rễ bản thể của hắn.

Chu Yếm thuộc hỏa, Ly Luân thuộc mộc, bọn họ trời sinh thuộc tính tương khắc, lửa của Chu Yếm chính là khắc tinh của Ly Luân, nếu như đốt những rễ cây này, Ly Luân cũng sẽ bị thương theo.

Triệu Viễn Chu thu hồi pháp thuật, lửa trên rễ cây tắt, lửa trên người Ly Luân cũng tiêu tan.

Rễ cây trói Triệu Viễn Chu chặt hơn, Ly Luân âm trầm cười, "Làm sao vậy, ngươi không nỡ thiêu chết ta sao?"

"Buông ra!"

Triệu Viễn Chu muốn dùng pháp thuật khác, nhưng điện quang hỏa thạch mạnh mẽ kéo y lên trên tảng đá lớn, tay chân y bị mở rộng trói buộc, cây siết trên cổ y muốn hít thở không thông.

Ly Luân kéo xích lên cự thạch, chống đỡ đến bên Triệu Viễn Chu thưởng thức bộ dáng chật vật của y, "Ngươi đã nếm qua tư vị bị giam cầm và khuất nhục chưa? Tư vị bị trói buộc thế nào, không dễ chịu đâu."

"Buông ta ra, Ly Luân, ngươi uống say rồi."

Triệu Viễn Chu trừng mắt nhìn hắn, nhưng bộ dạng hiện tại của y nào có nửa điểm uy thế, rễ cây tráng kiện theo tứ chi bò lên, y nằm ở trên tảng đá lớn một động cũng không thể động.

"A Yếm, ngươi có bằng hữu mới rồi, sẽ không cần ta nữa sao?"

Toàn bộ thân thể cường tráng của Ly Luân đặt ở trên người Triệu Viễn Chu, cả người đều là mùi rượu sặc người, hắn nhẹ nhàng vuốt mặt Triệu Viễn Chu, vuốt cổ y, dần dần đi xuống phía dưới, ngón tay thò vào cổ áo.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao?!"

Triệu Viễn Chu quả thực khó có thể tin được, y muốn giãy thoát, nhưng chỉ dựa vào thể lực căn bản không thể động đậy, rễ cây buộc thật sự quá chặt, trong lúc giãy dụa mái tóc dài của y rối tung tản ra, ống tay áo trải trên tảng đá lớn, cả người đã chật vật vô cùng.

Tay Ly Luân đã thò vào trước ngực y, xoa bóp một bên cơ ngực no đủ, lại sờ đến đầu vú, hai ngón kẹp lấy, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ly Luân! Đủ rồi, đừng náo loạn nữa!" Tay Triệu Viễn Chu nắm chặt tảng đá lớn dưới thân, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, "Bây giờ dừng tay, ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!"

"Không phải ngươi ghét yêu giết người sao, ha, ghét có đáng là gì, A Yếm, ngươi hận ta là được rồi."

Ly Luân cúi đầu hôn lên xương quai xanh trắng nõn lộ ra của Triệu Viễn Chu, bàn tay buộc huyền thiết vuốt ve lung tung, một tay khác thò vào quần áo hung hăng bóp lấy đầu vú bên cạnh.

"Ừm a...... " Triệu Viễn Chu bị khuất nhục nghiêng đầu kêu khẽ.

"Cái này mà đau cái gì, còn sớm mà, không phải ta đã nói muốn cho ngươi nếm thử tư vị bị khuất nhục sao, ngươi không muốn vậy thì thiêu chết ta đi."

Ly Luân dùng hai tay túm vạt áo trước của Triệu Viễn Chu, xé rách một tiếng, kéo áo bào ra, kéo đứt đai lưng, xé nát quần dài, từ trong tầng tầng hoa phục lột ra thân thể trắng nõn cường tráng của Triệu Viễn Chu, rễ cây buộc cổ chân y lại, kéo hai chân y hướng sang hai bên.

"Không... không muốn!"

Khóe mắt Triệu Viễn Chu muốn nứt ra, nhưng cuối cùng cũng không gọi ra lửa.

Ly Luân như tên ăn mày kéo xiềng xích đè lên người Triệu Viễn Chu hoa phục vỡ vụn, hung hăng cắn xé hôn thân thể y, chân Triệu Viễn Chu bị rễ cây hoàn toàn kéo ra, Ly Luân xé bộ quần áo phụ thể cuối cùng của y, cả người xâm nhập vào giữa đùi.

Triệu Viễn Chu thống khổ than nhẹ nhất thời truyền khắp cả hang đá.

.

.

.

Ở ngoài hiện thực.

Triệu Viễn Chu cũng ở trên giường thống khổ giãy dụa, giống như ở trong mộng.

Kim Linh một mực vang lên, vây hãm y ở trong quá khứ

Một luồng sương mù dày đặc xuyên qua vách tường bay vào, ngưng tụ ở trên không trung, hình người cao lớn từ trong sương đen đi ra.

Khói đen quanh người tan hết, người nọ chân trần giẫm trên mặt đất, tóc dài xõa tung, quần áo tả tơi, người tới chính là Ly Luân.

Trên tay chân hắn kéo sợi xích đứt đoạn, chẳng biết bằng cách nào lại từ nơi phong ấn thoát ra ngoài, giờ phút này âm u nhìn chằm chằm người bị pháp khí vây vào mộng cảnh trên giường.

Ly Luân muốn cười nhưng không cười, hắn nhếch khóe môi, há miệng châm chọc, "Triệu Viễn Chu, bị pháp khí của mình vây khốn, vậy mà vẫn không sao, ngươi đúng là càng ngày càng mạnh."

Triệu Viễn Chu yêu lực cường đại, Kim Linh không đủ để cho y hoàn toàn rơi vào giấc mộng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, y lại phân không rõ mình rốt cuộc đang ở trong mộng hay là hiện thực.

Triệu Viễn Chu mở to đôi mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt, vươn tay về phía hắn, gian nan mở miệng.

"Ly...... Ly Luân."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: