Chương 9: hơi ấm của người thân
"Cứu...cứu đệ, Nhất tỷ ơi cứu đệ với!" Thẩm Viên hét lên một câu như vậy liền ngồi bật dậy thở hổn hển không thôi vì sợ, người y cũng đã bị mồ hôi thấm đến ướt nhẹp cả người. Lại nghe có tiếng ổ khoá lạch cạnh vang lên ngoài cửa, Thẩm đại tỷ bưng vào một bát nhỏ đựng cháo trắng thịt bằm cho Thẩm Viên ăn; y nhận lấy bát cháo nhưng chỉ nhìn nó, Thẩm đại tỷ thấy lạ bèn hỏi: "A Viên ngoan, đệ làm sao vậy?"
Mắt Thẩm Viên bỗng rưng rưng ngập đầy nước, y đặt bát cháo sang bên cạnh rồi ôm lấy Thẩm đại tỷ vỡ oà: "Nhất tỷ đệ sợ, sợ lắm...giấc mơ vừa nãy thật sự rất đáng sợ." Thẩm Nhất biết đến giấc mơ đáng sợ mà Thẩm Viên đang nhắc là chuyện gì. Nhưng nếu y đã coi nó như một cơn ác mộng thì kệ đi, cứ coi sự việc khiến tâm trạng Thẩm Viên của hiện tại bị bất ổn này là một cơn ác mộng cũng được.
"Rồi rồi A Viên, đã có tỷ ở đây, có việc gì đâu mà phải sợ nữa nào." Thẩm Nhất khéo léo dỗ y ăn cháo, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, ăn xong bát cháo ấm bụng rồi y mới sực nhớ ra có việc không đúng, Thẩm Viên hỏi nàng: "Nhất tỷ...tỷ lấy bát cháo này từ đâu mà ra?" Y lo lắng cho Thẩm đại tỷ, nếu vì lấy cho y một bát cháo ngon này mà nàng bị khi dễ hay bị bắt nạt thì y sẽ khó chịu, tự trách rất lâu mất.
Bản thân thì cứ luống cuống, tay y cẩn thận vén ống tay áo nàng lên kiểm tra, trên cánh tay nàng không có một vết xước nào chứ đừng nói tới vết sẹo, y thở phào nhẹ nhõm: " may thật, tỷ không bị làm sao hết."
Thấy hành động vừa rồi của Thẩm Viên thể hiện rõ ràng sự quan tâm đối với mình như thế, Thẩm Nhất vươn tay kéo mạnh lấy tay y khiến Thẩm Viên phải ngồi xuống đối diện mặt mình, cũng vì Thẩm Viên chỉ kém Thẩm Nhất có hai hay ba tuổi thôi, cộng với bình thường Thẩm Viên vẫn luôn được Thẩm Nhất chú ý đến và được nàng tận tình chăm sóc nên cơ thể y của hiện tại đang được phát triển rất tốt. Nhìn Thẩm Viên ở tuổi này đẹp lắm, ra đường kiểu gì cũng sẽ thu hút được nhiều nhiều ánh nhìn của các thiếu nữ nhà lành cho xem. Nàng ôm lấy y, đầu gác trên vai y, nói bên tai y: "đệ quả thật đang coi thường tỷ rồi đấy."
Thẩm Nhất ôm đã tay rồi mới chịu buông y ra, Thẩm Viên đột nhiên bị thu hút bởi đôi mắt của nàng, y nhìn vào nó chỉ thấy được trong con ngươi của Thẩm Nhất như đang ẩn chứa đầy sự huyền bí. Như thể nàng chính là người nắm giữ tất cả mọi bí mật của thế gian nhưng chỉ sau một cái chớp mắt của nàng, cái cảm giác khi nãy của y hệt như ảo giác, tan biến mất hết.
Nàng nói cho y biết: "trên dưới Thu gia, kể cả bất kì một ngóc ngách nhỏ bé trong đại địa mênh mông này đều không có chỗ nào có thể ngăn nổi bước chân của tỷ đâu. Vậy nên, Thẩm Viên à, hãy tin tưởng vào tỷ, rất nhanh thôi đệ sẽ được rời khỏi nơi này rồi." Câu hứa hẹn của Thẩm Nhất như chứa đựng loại bùa mê khiến Thẩm Viên không kìm được bản tâm mà muốn chìm đắm trong nó.
...
Năm ấy từng có một nhóm người không biết là của môn phái hay gia tộc tu tiên nào đã ghé ngang qua và dừng lại tại thành trấn do Thu gia cai quản để tuyển đệ tử. Thẩm Viên và Thẩm Nhất cũng theo chân người dân đến nơi đó để xem náo nhiệt, đi cùng hai người họ còn có Thu Hải Đường.
Vốn chỉ là muốn thử vận may thôi, ai mà ngờ tới Thu Hải Đường thế mà cũng được nhóm người tu tiên kia chọn trúng và được nhận làm đệ tử ngay sau khi kiểm tra.
Hai vị họ Thẩm bỏ về Thu phủ trước vì Thu Hải Đường đang bị đám người tu tiên kia giữ lại để hỏi một số chuyện. Trên đường về, cả hai đi rất chậm để ngắm cảnh sắc đường phố tấp nập nhộn nhịp này. Tuy không nói ra miệng nhưng cả hai người đều biết họ...sắp phải rời xa nơi này để đi đến một nơi khác định cư trong khoảng thời gian rất dài rồi.
Có tiếng ngựa hí vang lên, người đánh xe hô lớn: "mau nhường đường, mau nhường đường cho. Ngựa điên bị mất kiểm soát rồi." Vị đánh xe đã thông báo kêu mọi người mau nhường đường hoặc ít ra thì cũng tránh tạm vào một bên lề cũng được, miễn sao đừng để bị con ngựa đang lên cơn điên này đạp trúng.
Nhưng thế mà vẫn có người dám ngang nhiên đi ra giữa đường nhặt ve chai không biết do ai đánh rơi trong lúc hỗn loạn.
Đứng ở trên cao quan sát, Lộc-Lạc hai người trố mắt nhìn người gan dạ kia, Lạc Thương Dạ cũng không biết nên khen người này dũng cảm hay nên trách người này đầu bị va phải đá nữa. Không phải vị phu xe kia đã nhắc rồi sao? Ngựa đang phát điên đó! Nhỡ bị nó giẵm trúng, dù không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Nàng bị hành động của kẻ gan dạ này chọc cho phát tức, nếu không phải Thanh Linh đã khoá thần lực của nàng và cấm nàng cùng Lộc Vĩnh Hằng không được phép nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của phàm thế thì giờ nàng đã lao xuống dưới kia để tẩn tên lượm ve chai ở bên dưới cho nhớ đời rồi. Người gì đâu mà quanh thân không hề phát ra một tia khí tức của thần hay của quỷ, chỉ là một người phàm yếu ớt mà dám coi thường mạng sống bản thân mình như thế!
Con ngựa phát điên càng lao đến gần hơn, người đánh xe đã chuẩn bị sẵn tinh thần đền tiền và mua quan tài cho người đột nhiên nhảy ra nhặt ve chai kia rồi nhưng không...không có chuyện gì xảy ra hết, không có một ai chết. Chỉ thấy vị bạch y thanh niên đầu đội đấu lạp kia giơ một cánh tay lên, con ngựa đang trong trạng thái phát điên đột nhiên dừng lại trong chốc lát rồi biến thành trạng thái bình thường. Thanh niên mới bỏ tay xuống, con ngựa ấy thế mà lại hí lên hất văng bao chứa ve chai của thanh niên rồi nhắm một hướng khác phát điên chạy tiếp.
Thẩm Viên bị Thẩm Nhất bỏ rơi ở lại đang né cùng vài người dân lánh nạn ở một bên lề chứng kiến tình huống phát sinh ảo diệu bực này bày tỏ: "..."
Lạc Thương Dạ cùng Lộc Vĩnh Hằng đang lơ lửng trên trời: "..."
Mọi người: "..."
Chỉ có mỗi vị Thẩm đại tỷ là không có cơ hội để chứng kiến cảnh tượng đặc sắc vừa mới xảy ra này nên không ai biết được cô sẽ có sắc mặt, cảm xúc hay hành động thế nào khi cùng làm khán giả như họ.
Đợi đến thời điểm Thẩm Nhất bước ra khỏi con ngõ nhỏ, cô thấy Thẩm Viên đang giúp một vị thanh niên nhặt gọn đống ve chai để vào túi; xong xuôi, Thẩm Nhất và vị thiếu niên kia ngược hướng nhau mà đi, thiếu niên tiếp tục vác túi lên đường nhặt ve chai còn cô thì tiến về bên Thẩm Viên, cùng y đồng hành quay về Thu gia vẫn luôn tràn ngập sự dơ bẩn, chướng khí mịt mù ấy.
Biết tin em gái mình-Thu Hải Đường-được mấy người tu tiên nhìn trúng và thu nhận làm đệ tử, Thu Tiễn La dù tâm còn cảm thấy tiếc nhưng gã cũng có lòng thương em cho nên đã ép buộc Thẩm Viên phải đi theo làm sai vặt cho nàng nhưng y không chịu.
Cùng là con người như nhau, vì cái gì y lại phải cúi người làm đầy tớ kẻ khác trong khi y cũng có cơ hội trở thành người khiến vạn kẻ phải ngước nhìn khao khát. Y không phục, cũng sẽ không chấp nhận làm theo mệnh lệnh vớ vẩn kia!
Thu Tiễn La ném chén trà đang uống dở trong tay xuống nền đất, gã cầm lấy cây roi quất ngựa treo trên cây cột gần đó, quất một cái về phía thân thể thiếu niên Thẩm Viên, nói: "không đồng ý cũng phải đồng ý cho ta!" roi chưa chạm đến Thẩm Viên đã lại bị bàn tay thon đẹp của một người khác nắm được đầu roi.
Người đó hỏi gã một câu: "có ai từng nói cho ngươi biết 'muốn sống lâu chút thì đừng động vào con cưng của thiên đạo' hay chưa?" Câu hỏi chấm dứt, Thu Tiễn La bị người đó giết ngược lại bằng chính cây roi quất ngựa gã đang cầm.
Tuy Thẩm Thanh Linh không phải thiên đạo của thế giới này nhưng thiên đạo còn phải răm rắp nghe theo lời sai khiến của cô, huống hồ Thẩm Viên cùng Thẩm Cửu lại còn là con cưng của cô; thế nên suy ra, kẻ nào dám động vào Thẩm Viên cũng chính là đã động vào con cưng của thiên đạo. Đây là việc không thể tha thứ!
________
Tiểu kịch trường trong con ngõ nhỏ:
Rời khỏi Thẩm Viên, bỏ rơi y ngoài đường không lo, Thẩm Nhất liền ẩn thân vào trong con ngõ nhỏ ngay gần đó để gặp một nhân vật thần bí.
Thấy được người kia, Thẩm Nhất trong chớp mắt liền cởi bỏ thuật cải trang, trở lại hình dạng vốn có, Mộ Cửu Ly đáng thương lui đến gần người kia kể khổ: "Nương tử đại nhân của vi phu, nàng cuối cùng cũng về rồi。:゚(;'∩';)゚:。"
Đón tiếp Cửu Ly đế tôn là một cú đạp phải nói rất là 'thương yêu trìu mến' khiến hắn bay dính vào tường, chất giọng nghe êm ngọt hơn mật nhưng câu nói phát ra còn đau hơn giật điện: "chỉ có việc thay ta chăm con một chút thời gian thôi mà cũng để nó bị người ta đánh gãy xương chân và bị tính kế suýt chút đã mất mạng trong công viên ảo cho được! Sau này nếu có người nào có hỏi đến quan hệ hai ta thì chàng đừng có tự xưng là phu quân của ta nữa!!!" Nói rồi Thẩm Thanh Linh liền hoá hình thành bộ dạng của Thẩm Nhất, bỏ lại Mộ Cửu Ly đang bị dán chặt trên tường ở trong ngõ mà rời khỏi ngõ nhỏ, trở về bên Thẩm Viên.
Một thân một mình trong ngõ lại bị dán lên tường, Mộ Cửu Ly lòng đầy ấm ức lại không chỗ phát tiết: "(༎ຶ ෴ ༎ຶ)"
________
À, nhân tiện cho tui hỏi nhỏ:*>
Có ai biết sư tôn của Thẩm Thanh Thu là nam hay nữ không?ฅ(❀•ㅅ•)ฅ
Viết đến đây rồi, tuy rất băn khoăn, trằn trọc, phát rầu...không biết nên viết Băng Cửu hay Thất Cửu nữa đây, cp nào tui cũng đều thích hết trơn á
(☞°ヮ°)☞( 。・_・。)人(。・_・。 )☜(°ヮ°☜)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro