Chương 48: Giọt Lệ Cuối Cùng

Ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi căn phòng bệnh u tối.

Cậu bé đáng lẽ phải ngủ say, lại đang lặng lẽ ngồi trên giường, đôi mắt đăm chiêu hướng về phía bầu trời lấp lánh ánh bạc.

Mái tóc trắng mềm mại từng phủ ngang vai nay không còn nữa, thay vào đó là mái tóc đen tuyền như màn đêm sâu thẳm, không chút ánh sáng.

Những mảnh thạch cao từng bọc chặt tay chân cậu, bằng cách nào đó đã được tháo ra nguyên vẹn, đặt ngay ngắn bên cạnh giường - không một tiếng động, không một dấu hiệu cưỡng ép.

Tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cậu đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước. Khi mở cửa sổ, một cơn gió đêm lạnh buốt thổi tung chiếc áo choàng đen khoác trên người.
Shikato nhảy ra ngoài, bóng cậu hòa vào màn đêm. Trên lưng là một thanh kiếm dài được bọc kỹ trong bao đen, khuôn mặt cậu giấu sau một chiếc mặt nạ sói - phân nửa trắng, phân nửa đen, lạnh lùng và vô cảm.

----------------


Văn phòng Hokage..

- Tớ muốn về nhà...
Naruto rên rỉ, đầu gục xuống bàn làm việc, bàn tay bám chặt một tờ văn kiện như thể muốn bóp nát nó. Xung quanh là từng chồng giấy tờ cao như núi, đổ bóng phủ kín cả gian phòng.

- Thật là, mới ngày đầu làm việc thôi đấy.
Shikamaru uể oải dựa lưng vào ghế, tay gãi đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

- Thầy Kakashi thật tàn nhẫn... Để lại cả đống công việc cho mình. - Naruto càu nhàu, lật giở từng tờ hồ sơ bằng sự cam chịu nặng nề.

Cạch! - Cánh cửa bật mở khiến không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Naruto ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như bản năng của một shinobi thức tỉnh. Bóng người vừa xuất hiện không phát ra chút chakra nào - như một hồn ma.

Người đó bước vào, từng bước nhẹ nhàng như gió, không hề tạo ra tiếng động. Áo choàng dài gần chạm sàn, rung nhẹ theo nhịp chuyển động. Gió từ bên ngoài cuốn vào, lướt qua gấu áo mang theo hơi lạnh.

- ... Một đứa nhóc?
Shikamaru nhướng mày, đôi mắt nghi hoặc không rời khỏi thân ảnh kỳ lạ đó.

Hắn đứng giữa căn phòng, toàn thân bị bao phủ bởi một lớp áo choàng đen dài, thanh kiếm đeo chéo sau lưng.
Chiếc mặt nạ sói nửa đen nửa trắng giấu đi toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ một bên mắt trái đen tuyền - sâu như vực thẳm, đẹp đến kỳ lạ nhưng lạnh lẽo vô hồn như một cỗ rối. Bên mắt phải bị che bởi một vết đỏ như vết sẹo cháy khô, mang theo cảm giác tàn độc.

Lúc lâu sau, Naruto mới dịu giọng:

- Em là ai? Đêm muộn thế này đến tìm ta có việc gì?

Hắn không đáp. Ánh mắt sắc như dao quét về phía Shikamaru, giọng nói trầm khàn vang lên - lạnh buốt như băng vĩnh cửu:

- Tôi có chuyện riêng muốn nói với Hokage. Phiền ngài Quân sư ra ngoài một lát.

Dù lời nói mang vẻ lịch sự, nhưng giọng điệu lại không hề cho phép từ chối.

Shikamaru nhướng mày nhìn Naruto, thấy anh khẽ gật đầu mới lặng lẽ đứng dậy. Trước khi rời đi, anh để lại một lời nhắc:

- Nhớ cẩn thận, Hokage. Nhóc này... không bình thường.

Cánh cửa khép lại. Im lặng bao trùm căn phòng.

- Em đừng để ý lời cậu ta. Cậu ta-

- Tôi muốn gia nhập ANBU dưới quyền ngài.

Câu nói cắt ngang lời Naruto, âm thanh không lớn nhưng vang vọng rõ ràng, từng chữ đanh thép như đập thẳng vào lòng người nghe.

Ánh mắt Naruto lập tức sắc như lưỡi dao, giọng anh trầm xuống, mang theo sát khí tiềm ẩn:

- Nhóc có biết mình đang nói gì không? ANBU không phải nơi cho trẻ con đùa giỡn.

Im lặng.

Từ trong áo choàng, hắn rút ra một túi tài liệu niêm phong, đặt nhẹ lên bàn. Naruto nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn. Mở túi tài liệu, từng dòng chữ, từng hình ảnh hiện ra khiến đồng tử anh co rút lại.

- Ngài thấy thế nào? Có hài lòng không?
Hắn hỏi, giọng điệu vẫn đều đều, như thể câu hỏi ấy chẳng cần đáp án.

Naruto đứng bật dậy, đập mạnh túi hồ sơ lên bàn:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hắn lùi một bước, cúi người theo đúng lễ nghi shinobi, một tay đặt lên ngực, cung kính đến mức dị thường:

- Shikkō-Ōkami là mật danh của tôi.

- Ta hỏi tên thật của ngươi.

- Không quan trọng.

Bên trong tập tài liệu là những bí mật động trời: danh tính các tộc trưởng, âm mưu đen tối, thậm chí là chứng cứ xác thực và lời khai của nhân chứng. Tất cả đều không thể chối cãi.

- Mục đích của ngươi là gì?

- Gia nhập ANBU dưới quyền ngài.

- Ngươi trung thành với ta?
Naruto cười lạnh.

- Tôi không trung thành với ngài. Nhưng người tôi trung thành... cùng phe với ngài.

Naruto nhíu mày:
- Là ai?

Không có câu trả lời.

Cuối cùng, Naruto thở dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện:

- Được. Một ngày sau, đúng giờ này, đến gặp ta.

- Ta cảnh báo trước - ANBU là nơi chỉ có kẻ mạnh mới sống sót. Nếu không đủ thực lực, ngươi sẽ bị nuốt chửng.

Hắn quay người, giọng nói để lại một ẩn ý lạnh lùng:

- Sói... là loài săn mồi nguy hiểm nhất.

----------------


Nhà Hatake - Phòng của hai sinh linh nhỏ

Cửa sổ khẽ bật mở, một bóng đen lướt vào phòng như cơn gió. Tấm áo choàng đen nhẹ bay theo nhịp bước. Shikkō-Ōkami cởi mặt nạ. Dưới lớp ngụy trang là gương mặt non trẻ nhưng sắc lạnh. Là Shikato.

Cậu lặng lẽ bước đến bên giường, nơi hai đứa trẻ song sinh đang ngủ say. Ánh trăng chiếu lên gương mặt trắng ngần như bánh gạo của chúng. Shikato khẽ cúi xuống, ngón tay run run chạm nhẹ vào má một đứa trẻ.

Bất chợt, cả hai cùng mở mắt, đôi mắt to tròn nhìn cậu chăm chú như thể đang cố gắng nhớ lại điều gì. Rồi chúng cùng nở nụ cười ngây thơ, miệng đồng thanh mấp máy:

- Nii...nii...

Khoảnh khắc ấy, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt Shikato.

Không phải giả vờ, không phải diễn. Lần đầu tiên sau bao năm, cậu thật sự khóc. Không vì đau, không vì tổn thương - mà vì yêu thương.

Cậu khom người nắm lấy bàn tay bé nhỏ của hai em, thì thầm thật khẽ:

- Akira... Hikari... Anh có thể chìm vào bóng tối. Nhưng hai đứa... nhất định sẽ tỏa sáng như mặt trời. Dù đánh đổi bằng mạng sống, anh cũng sẽ bảo vệ ánh sáng ấy.

「Nên đi thôi, ta cảm nhận được chakra của cha ba ngươi.」- Yūkami vốn im lặng suốt đêm, lúc này lên tiếng.

「Ừ.」
Shikato lau nước mắt, gật đầu rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất như một cái bóng.

Cạch! - Kakashi và Obito bước vào. Gió đêm lạnh buốt lùa vào phòng khiến họ rùng mình.

- Anh quên đóng cửa sổ à?

- Đâu có, rõ ràng anh nhớ mình đóng kỹ lắm rồi mà...

Trong khu rừng cách đó không xa.

Trên cành cây cao nhất, Shikato ngồi đung đưa chân, chiếc mặt nạ sói trong tay trái. Bên cạnh là Yūkami cuộn tròn như một quả cầu lông trắng.

- Kế hoạch ngươi chuẩn bị cả mấy tháng trời... cuối cùng cũng thực hiện rồi.

- Ừ.

- Nhớ cẩn thận. Một khi thân phận bị lộ, hậu quả sẽ rất khó lường.

- Uchiha Shikato và Shikkō-Ōkami là hai con người hoàn toàn khác nhau.

- Ta không lo chuyện đó. Ta lo cho tâm trí của ngươi. Một đứa trẻ mà mang hai nhân cách khác biệt trong người... không chừng một ngày nào đó sẽ phát điên.

Shikato không trả lời. Cậu ngước nhìn mặt trăng tròn treo giữa trời, im lặng thật lâu rồi khẽ nghiêng đầu hỏi:

- Nè Yūkami, ta đặt biệt danh cho ngươi nha.

- Ngươi có sở thích đặt tên à? Lần trước là tên mới, giờ là biệt danh?
Yūkami lườm một cái rõ dài.

- Gọi là Yukiko nhé. Rất hợp với hình dạng này của ngươi đó.

- Ngươi đừng có bơ lời ta!

Bọn họ đùa giỡn một lát rồi yên lặng. Shikato tựa lưng vào thân cây, ôm Yūkami trong lòng như thể ôm lấy chút ấm áp cuối cùng.

- Lần đầu tiên ta thấy ngươi thật sự khóc.

- Lần đầu tiên... cũng là lần cuối cùng.
Shikato cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình.
- Sau này, ta không còn tư cách để khóc nữa... cũng không xứng đáng. Bàn tay này... có lẽ cũng chẳng thể chạm vào chúng nữa.

Yūkami không nói gì, chỉ lặng lẽ cuộn tròn, ngủ say trong vòng tay cậu.

Ánh trăng trên cao vẫn sáng vằng vặc, như một nhân chứng lạnh lùng cho những quyết định không thể quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro