Chương 6.
Lúc Senju Hashirama và Senju Tobirama vội chạy ra sân, Mutsuki Yukie đang chơi trò ném bóng với Senju Chiharu.
Quả bóng nhỏ bằng lòng bàn tay được làm rất tinh xảo, họa tiết phức tạp dệt từ nhiều màu chỉ, là món đồ chơi yêu thích nhất của Chiharu.
Thấy Chiharu ở đây, lời sắp ra khỏi miệng Senju Tobirama bị nuốt trở lại.
"Chiharu, con vào trong trước đi." Hắn nghiêm túc nói.
Chiharu nhìn về phía Mutsuki Yukie, đối phương mỉm cười, mở miệng nói: "Chiharu cũng sắp tám tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, có chuyện gì mà con bé không thể biết chứ?"
Trong cái thời đại mà bốn, năm tuổi đã có thể ra trận, tám tuổi đúng là không còn nhỏ, đã có thể kết hôn.
Nghe vậy, Chiharu ôm chặt lấy Mutsuki Yukie, hành động thân mật này khiến Senju Tobirama khóe mắt không ngừng giật giật.
Hắn biết rõ người phụ nữ này thế nào cũng không có ý tốt mà, xem đi, không biết bằng cách nào mà cô ta đã khiến cả huynh trưởng và cháu gái hắn mê muội đến mức nào kìa!
"Mutsuki Yukie, tin đồn mang thai, nhất định là do ngươi tự tung ra, đúng không?" Senju Tobirama chất vấn với giọng điệu cực nghiêm khắc, "Ngươi rõ ràng biết mình mang thai từ lâu, giờ đã gần ba tháng, nhưng lại đúng lúc này tung ra tin tức, có phải là để xúc phạm huynh trưởng ta không?!"
Senju Hashirama kéo em trai lại, nhẹ nhàng giải thích: "Hiểu lầm, chắc chắn hiểu lầm thôi, chúng ta hãy nghe Yukie giải thích đã."
Senju Tobirama hành động rất nhanh, sau khi biết Mutsuki Yukie mang thai, phản ứng đầu tiên của hắn là đứa trẻ này là của ai, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn nhận ra, nếu bản thân hắn cũng có suy nghĩ này, thì người khác cũng sẽ, hắn phải rửa sạch mọi điều tiếng cho huynh trưởng. Cho nên, hắn nhanh chóng tìm đến những người từng theo phục vụ Mutsuki Yukie, và phát hiện ra những điểm nghi vấn.
Sau đó, hắn cũng tìm thấy manh mối mới từ thói quen ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Mutsuki Yukie. Cuối cùng, hắn có thể khẳng định rằng, Mutsuki Yukie đã mang thai từ trước khi Uchiha Madara rời làng.
Và tin tức mang thai này, là thứ do cô "vô tình" tiết lộ trong bức thư gửi về mẫu tộc.
Rõ là lúc trước còn đốt thư, giờ bỗng dưng gửi đi một bức, hành động đột ngột như vậy, thủ đoạn vụng về như thế, sao có thể qua mắt được hắn!
Không, nữ nhân này thật sự có đang tính kế gì bọn họ không?
Mutsuki Yukie vẫn giữ nụ cười, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Chiharu, cười nói: "Chúng ta đều hiểu rõ, ta và Hashirama-sama trong sạch, từ khi ta chuyển đến đây, gặp mặt cũng chỉ vài lần, làm sao có thể xúc phạm Hashirama-sama. Hơn nữa, nếu tin tức như vậy bị lan truyền ra ngoài, thì tổn thương đối với tôi chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều so với Hashirama-sama."
Thời này, trong chuyện nam nữ, với đàn ông thì còn có thể dùng sự phong lưu để che đậy. Đối với phụ nữ, thì nó giống như một ngọn núi sụp đổ vậy.
"Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Senju Tobirama bị Senju Hashirama chặn lại, giọng điệu lạnh lùng, "Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương huynh trưởng!"
Mutsuki Yukie nhẹ nhàng vuốt bụng mình, rơi vào trầm mặc.
Gió thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc, , đánh vỡ giờ phút này tĩnh lặng.
"Là vì Madara đi." Senju Hashirama thở dài nói.
Mutsuki Yukie nhắm mắt, nhờ vào thị lực tốt, hai nhẫn giả đều thấy ánh nước mắt thoáng qua trong mắt cô.
Nhưng rất nhanh, cô lại khoác lên mình chiếc áo giáp cứng cáp. Người có thể bảo vệ cô đã bỏ đi, cô chỉ còn cách tự mình đối mặt với mọi sự tấn công.
"Đàn ông... đều không thể chịu đựng được việc bị bạn đời của mình phản bội, phải không?" Giọng người phụ nữ trầm xuống, bộ trang phục trên người rõ ràng mới được may tháng trước, giờ phút này lại có chút trống trải, thắt lưng càng siết chặt, khiến cô trông càng thêm yếu đuối, "Như vậy, ngài ấy có trở về nhìn ta không? Dù cho là trừng phạt."
Sau khi Uchiha Madara rời đi, gia tộc Uchiha đã bị hai anh em Senju đánh bại, , đã muốn trở mình không ra sóng gió. Trừ bỏ Uchiha Madara, ai dám trừng phạt Mutsuki Yukie.
"Hashirama-sama và cả Tobirama-sama nữa, hai không cần lo lắng về chuyện này, khi đứa trẻ ra đời, có được Sharingan, sự thật sẽ tự lộ ra." Mutsuki Yukie nói một cách hờ hững. Đã là huyết mạch của Uchiha Madara, không thể nào không tỉnh thức tỉnh Sharingan. Đến cả Senju Tobirama cũng tự nhiên nghĩ , huyết mạch của Uchiha Madara chắc chắn sẽ không thể yếu kém.
Cho nên , Senju Tobirama không biết nói gì, trong khi huynh trưởng hắn là nạn nhân còn không thèm để tâm, hắn bận rộn làm cái gì chứ.
"... Ngươi thật tàn nhẫn với chính mình." Hắn chỉ có thể nói một cách khô khan như vậy.
Mutsuki Yukie cười cười, không đáp.
Rõ ràng màu tóc khác nhau, ngoại hình cũng khác biệt lớn, nhưng Mutsuki Yukie lại nhìn thấy bóng dáng của Uchiha Izuna trong Senju Tobirama.
Cũng như Izuna đã từng nói, họ là kẻ thù. Nếu không lớn lên trong hai gia tộc thù hằn lẫn nhau, họ chắc chắn có thể trở thành bạn tốt, giống như Uchiha Madara và Senju Hashirama.
"Vậy cô nghĩ... Madara có quay lại không?" Sau khi Senju Tobirama rời đi, Senju Hashirama ngồi cạnh Chiharu, vuốt ve má con gái, cảm giác ấm áp, có vẻ như cô đã chăm sóc Chiharu rất tốt.
Nụ cười mỏng manh trên mặt Mutsuki Yukie bị che khuất, cô ủ rũ đáp: "Ta cũng không biết."
Dù giá trị hảo cảm đã tăng, nhưng cô vẫn không chắc Uchiha Madara đang nghĩ gì.
Chỉ có thể nói, có lẽ bước đi này của cô không sai.
Senju Hashirama gãi đầu, nói: "Ta nghĩ sẽ."
"Dựa vào đâu?"
"Bởi vì không chỉ có cô ở Konoha, mà đứa nhỏ của hắn cũng ở ." Senju Hashirama nhìn lên bầu trời, ánh mắt xa xăm, "Ta và Madara rất lâu trước kia đã từng nói, rằng sau này sẽ bảo vệ những thứ quý giá nhất của mình trong ngôi làng này."
Còn có chuyện này? Cô chưa bao giờ nghe Uchiha Madara nhắc đến.
"Đây là nguyên nhân Hashirama-sama và Madara-sama thành lập Konoha sao?" cô tò mò hỏi.
"Ừm." Nụ cười của Senju Hashirama rất dịu dàng, "Khi đó, chúng ta đối với rừng rậm nói, phải xây dựng một ngôi làng thuộc về chúng ta ở đây. Trong ngôi làng ấy, trẻ em không cần phải chiến đấu. Chúng ta sẽ xây dựng một trường học, để chúng lớn lên mạnh mẽ, không phải ra chiến trường liều mạng."
Nhắc đến ước mơ của mình, Senju Hashirama cả người đều như sáng lên, làm cho Mutsuki Yukie ngây ngốc. Giọng điệu hắn rất kiên định, ánh mắt hắn rất tự tin, như thể không có gì trên thế giới này có thể ngăn cản được hắn. Mà hắn cũng quả thật làm được , làm được điều mà chưa ai từng làm.
Lúc đó... Uchiha Madara có phải cũng như cô, nhìn hắn với tâm trạng như vậy không?
"Ha ha, Madara lúc đó còn mắng ta nói lời ngu xuẩn." Nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ, nụ cười của Senju Hashirama rạng rỡ.
Hắn ta rất coi trọng tình bạn của mình và Madara, những lời nói cách đây hơn mười năm vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.
"Nhưng sau đó Madara cũng thừa nhận ta nói rất hay." Senju Hashirama nheo mắt lại, cười nói, "Cho nên chúng ta đã cùng nhau xây dựng nên Konoha."
Hóa ra là như vậy.
Mutsuki Yukie chợt hiểu ra, ai cũng không ngờ, những lời đùa giỡn giữa hai đứa trẻ cuối cùng lại trở thành sự thật.
Nhìn lại những kỳ tích vĩ đại trong lịch sử, có lẽ nhiều điều bắt nguồn từ một cơ hội rất nhỏ bé.
"Ta tin Madara, cậu ta nhất định sẽ trở lại." Senju Hashirama giơ ngón tay cái lên với cô, lộ ra hai hàng răng trắng tốt bụng, trông có vẻ quá ngây thơ, không giống một lãnh đạo chút nào.
Mutsuki Yukie tin tưởng.
"Hy vọng vậy..." Cô cười khổ.
Ngài hãy mau trở về đi, Madara-sama, đừng phụ tình cảm của tôi và Hashirama dành cho ngài.
Mutsuki Yukie cầu nguyện trong lòng.
Hơn một tháng sau, vào một ngày mà bụng cô hơi nhô lên, Uchiha Madara đã trở về.
Hắn cưỡi trên lưng một thứ khổng lồ màu xanh, dẫn theo con yêu hồ chín đuôi nổi tiếng tàn bạo, một cú phá tan cánh cổng của Konoha.
Mutsuki Yukie chạy ngược hướng đám đông đang hoảng loạn, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của Uchiha Madara.
【Uchiha Madara - Đường thênh thang và cầu khỉ (BE)
—— Chàng đi trên con đường thênh thang của chàng, ta đi qua cầu khỉ của ta.】
////////////////////////////////////////////////////////
Tui dịch có bị lậm QT không mn?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro