chương 14: sử thi Sirius 2
"Mỹ lệ tinh linh tiểu thư, nàng là Iris là con gái của tinh linh vương, tuy là hình dáng nàng là cái thiếu nữ 15 nhưng phải đến 18 năm nữa nàng mới có thể thành niên.
Bởi vì mỗi một giống loài thì thành niên cũng khác nhau. Tinh linh có tuổi thọ thực dài dòng vì thế mà phải đến 400 năm sau khi sinh mới được coi là thành niên."
Trong trò chơi vị tinh linh này là nhân vật công lược. Trò chơi đi theo phong cách 'nhất ái nhất sinh' 'một vợ một chồng' cho nên là nhân vật công lược cuối cùng chỉ có nàng.
Người chơi sẽ hóa thánh thành Sirius sau đó đánh quái thăng cấp công lược nhân vật. Tuy nói là trò chơi công lược nhưng đa phần đánh quái mới là chính bởi vì nhân vật công lược ban đầu chỉ xuất hiện vài lần, mãi về sau mới cùng Sirius đồng hành. Nhưng mà cho dù trước khi không có nàng đồng hành và sau khi có nàng Sirius vẫn phải dành lớn thời gian thăng cấp đánh quái.
Yêu đương ít nhưng là mỗi một chặng đường đều rất đáng ghi nhớ, Sirius gặp nhiều người, chứng kiến nhiều cảnh vật đau thương hạnh phúc cũng từng suýt nữa mất đi những người đồng hành. Cuối cùng hắn vượt qua những khó khăn đau khổ trở thành một minh quân, bên người có những người bạn vào sinh ra tử, thu hoạch được tình yêu và được mọi người kính phục.
Đó không phải một tình yêu như thế nào cao quý và khiến người nhìn trầm trồ khen ngợi. Bọn họ càng giống như lưng tựa lưng bạn bè, cùng nhau cả người dính máu, cùng nhau dâng lên mũi kiếm thắng lợi.
Iris công chúa váy đầy bùn đất, mắt dính bẩn nhưng nàng vẫn rạng sỡ tươi cười khoác lấy vai người mình yêu, ánh mắt của nàng không lúc nào tràn ngập ánh sáng.
Chúng ta là đồng bạn, chúng ta là người thân và cũng là tình nhân.
Game khép lại là tấm ảnh gia đình lớn trong tòa cung điện, bên cạnh là những bức chân dung của những người bạn đồng hành.
Chính giữa bức ảnh Iris ngồi trên ghế ngồi, đứng đằng sau là Sirius, đằng trước Iris là một đứa bé mắt xanh tóc bạc.
{"Chúng ta gặp nhau khi hắn còn rất nhỏ, giống như chỉ một con thỏ con cô độc liền dễ dàng giết chết. Ai ngờ tới lần sau gặp lại hắn đã trở thành một con sói trắng, đi theo là cả những người bạn tốt" Giọng nữ ôn nhu như là thì thầm, trong đôi mắt xanh non của nàng tràn đầy ấm áp.
"Chúng ta như vậy gặp nhau, cũng như vậy mà quen biết... Trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng hắn chứng minh chính mình không phải cái gì ác ma, hắn là đáng giá có được được thần sủng ái".
"Esme cũng là như thế... Cho dù không phải thật sự ba mẹ ruột, nhưng chúng ta là người mang con đến thế giới này, cho dù bất kì thân phận nào, chúng ta đều ái Esme.
Esmeralda là ngọc lục bảo, cũng là độc nhất vô nhị"}.
Lạch cạch____
Claude bỗng nhiên cảm nhận được những giọt lạnh buốt nước rơi xuống da thịt trước ngực.
Hắn lập tức quay ra, không biết khi nào Esmeralda trên mặt đã giàn giụa nước mắt.
Đứa nhỏ khóc mà không ai hay biết, một tiếng động thút thít cũng không có, nhưng là nước mắt cứ như vậy không ngừng rơi xuống, đôi mắt trong veo của Esmeralda bị ngấn lệ bao phủ.
Claude sửng sốt, hắn lập tức dừng lại việc nghe Athanasia kể câu chuyện.
Claude nắm lấy vai Esmeralda, khuôn mặt không dấu được sự lo lắng: "Làm sao vậy? Esme".
Athanasia cũng bị Claude hành động mà dừng lại kể chuyện, cô lập tức chú ý tới Esmeralda: "Esme nhỏ bẻ, có điều gì khiến em không vui? Đừng khóc, nói chị nghe nào...".
Athanasia cũng lần đầu tiên nhìn thấy Esmeralda như vậy khóc, chỉ trừ khi vài tháng tuổi mới sinh.
Esmeralda hé miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệnh không huyết sắc, bàn tay nắm chặt lấy Claude, móng tay ghim sâu vào trong da thịt.
"Papa... Đau ... Đau quá! Papa"
[Sao thế này !]
Claude vội vàng ôm lấy Esmeralda, hắn hốt hoảng dùng chính mình ma lực sử dụng chữa khỏi làm dịu Esmeralda không biết vì sao mà đau đớn. Nhưng mà hình như cũng không giảm bớt được chút nào, Esmeralda cả người khom lại, trắng bệch da thịt chảy xuống mồ hôi ướt đẫm nhưng nà Claude đụng vào thì lại chỉ thấy lạnh toát giống như xác chết.
"Fellix! Gọi tới bác sĩ cùng pháp sư!!!"
Claude giọng nói không dấu được sự hoảng hốt cùng kinh sợ.
Hắn cũng không để ý tới Athanasia ngay bên cạnh, vội vàng ôm lấy Esmeralda đi nhanh trở lại cung điện.
......
Đầu đau quá!
Nồng ngực cũng đau!
Thật thống khổ...
Muốn chết... Muốn chết, ai đó làm ơn giết ta đi... Đau quá...
Ngay cả hít thở cũng như vậy khó khăn...
Giống như hàng ngàn mũi dao cùn cứa vào da thịt...
......
Thứ gì đây?
Dễ chịu quá...
Cơn đau dần dần biến mất.
Esmeralda cảm thấy cả người mình nặng trĩu giống như chìm sâu vào trong biển, nhưng mà cả người lại không cử động được.
Nơi này là nơi nào?
Khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, Esmeralda giống như từ trên cao nhìn xuống cảnh vật.
Thực xa lạ, hoàn toàn không biết... Ai đã mang mình đến?
Không gian dần dần hiện lên một màu trắng xóa, cảnh vật vỡ vụn, những tia ánh sáng sáng đến chói mắt.
{Esme} Một giọng nói trầm thấp vang lên, giọng nói giống như mát lạnh băng tuyết lại hàm chứa một tia ôn nhu. Chỉ vừa nghe thấy giọng hắn liền nghĩ tới hắn sẽ là một cái băng sơn mỹ nhân.
Bông nhiên Esmeralda cảm giác chính mình đột nhiên rơi xuống, không gian vụt thoáng qua, màu trắng bị chiếm dần bởi màu đen vô tận.
{Esme} lần này là một giọng nam trầm, hắn cười khẽ, thanh âm đọng lại ở cổ họng có chút ma mị câu nhân.
Không gian đen nhánh hoàn toàn không nhìn thấy gì, Esmeralda không biết như thế nào để xác định phương hướng. Nhưng mà chưa để Esmeralda phải sợ hãi lo lắng, cảnh vật xung quanh lại thay đổi.
Đó là trong một căn phòng xinh đẹp, một nữ nhân với mái tóc vàng mềm mại gợn sóng. Nàng ngồi bên cửa sổ, nắng sớm chiếu qua cửa kính làm nàng mông lung giống như muốn tan biến, đôi mắt nàng màu xanh non cất chứa ấm áp nắng sớm. Nàng xoa nhẹ cái bụng đã lớn, khóe môi mỉm cười ôn nhu như mật.
"Aiz, ta quá mệt mỏi thân ái Iris..." Cánh phòng bật mở, một người nam nhân mặc hoàng phục bước vào, hắn có mái tóc màu bạc cùng đôi mắt đỏ, soái khí khuôn mặt không che dấu được mệt mỏi cùng ủy khuất.
Nam nhân nhanh tróng lướt qua Esmeralda đi đến nữ nhân bên người.
Esmeralda nhận thấy bọn họ đều không biến đến sự tồn tại của mình, cô dùng thị giác người xem.
Bọn họ mang đến cảm giác rất quen thuộc...
Nữ nhân giống như bề ngoài ôn nhu, nàng cười khẽ nhìn nam nhân quỳ gối làm nũng trước mặt mình, tay nhẹ nhành xẹt qua kẽ tóc bạc: "Như thế nào Sirius? Chỉ ngồi nghe cũng thấy mệt sao?".
Giọng nói này, Esmeralda đã từng nghe thấy ở trong các mảnh nhỏ kí ức.
Là mama!
Mama!
Nhưng mà, cả người lại hoàn toàn không thể cử động. Esmeralda chỉ có thể nhìn thấy xinh đẹp nữ nhân ôn nhu cười đối nam nhân an ủi.
Lạch cạch___
Nồng ngực giống như muốn nổ tung, Esmeralda không hiểu đó là cảm giác gì, phải diễn tả thì nó giống như đóa hoa bung nở trong lòng ngực.
Soái khí nam nhân trẻ con mà nheo lại đôi mắt giống như một con mèo.
Sự quen thuộc ngày càng rõ ràng.
Đó là ta papa!?
Papa?
Đây...đây là quá khứ kiếp trước sao?
"Ta thà chạy tới phía tây đồ long cũng không muốn cùng đám lão già khọm ấy đấu trí đấu dũng" Sirius vẻ mặt khó chịu.
Nữ nhân chỉ cười, bởi vì nàng biết chính chồng mình chỉ oán giận chứ thực sự không có thực thi hành động.
Sau đó Esmeralda chứng kiến những tháng ngày tiếp theo.
Mặt trời lên cao, mặt trời lặn, màn đêm buông.
Trong lòng xúc động cũng đã không còn, Esmeralda lẳng lặng nhìn bọn họ sinh hoạt.
Cho đến một ngày___
Nhật thực toàn phần, mặt trời bị che khuất...
Đó là một điều phước lành.
Và đứa trẻ sinh ra chú định bị thần minh sủng ái ra đời.
Đứa bé với màu tóc bạc cùng đôi mắt thiên lam, vành tai nhọn đặc trưng của tộc tinh linh.
"Esmeralda, Esmeralda.Lucifer, độc nhất vô nhị ngọc lục bảo".
"Ta thực cao hứng, bởi chúng ta mà Esmeralda sinh ra".
"Đó là đứa trẻ mượn chúng ta mà ra đời, cho dù không phải thật sự là con của chúng ta nhưng chúng ta đã sinh ra Esme. Chúng ta là Esme ba mẹ".
Không biết thời gian là bao lâu, đứa trẻ lớn lên nhanh tróng, màu tóc bạc ngang lưng, đôi mắt trong suốt thiên lam. Esme không hay cười, đứa trẻ vẫn luôn bộ dạng ông cụ non.
"Esme nhỏ bé ~ mặc váy này đi ~"
Esme vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ cùng không kiên nhẫn: "Cho dù ngài là ta mẫu thân đại nhân cũng không thể bắt ta mặc như vậy!".
"Nhưng Esme nhỏ bé thực sự rất đáng yêu ~".
"Ta không muốn cùng mama chơi! Ta muốn đi tìm giáo phụ, giáo phụ sẽ dạy ta ma pháp" Esme túm trên ghế áo bào, sau đó thực nhanh chạy ra khỏi phòng chỉ để lại Iris vẻ mặt thất vọng ôm váy.
Giáo phụ là một cái da giòn pháp sư, hắn có mái tóc màu đỏ cùng màu xám đôi mắt, tính cách thực ôn nhu giống như gió nam phong.
Mỗi lần Esme đến hắn đều sẽ chuẩn bị bánh.
Nhưng mà hôm nay Esme gặp được một đứa bé mắt đỏ, tính cách cực kỳ xú thí, hắn vẫn luôn đi theo giáo phụ.
"Ta là William.Roman, vương trữ của vampire tộc, còn ngươi?" Hắn nói với giọng điểu ngâm xướng, nghe ghê tởm muốn chết. Còn có ánh mắt cùng cái này giọng điệu thực ngạo mạn, cảm giác như nhìn từ cao xuống, hắn đối huyết thống cực kỳ kiêu ngạo.
Esme nhàn nhạt nhìn hắn, thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn lễ phép đáp lại: "Ta là Esmeralda.Lucifer".
"Hân hạnh được gặp mặt, ta đã nghe đến tương lai vương trữ Lucifer".
"Nga" Esme lạnh nhạt đáp lại: "Nhưng ta lại không biết ngươi đâu, con thỏ vương tử".
Nghe Esme nói như vậy hắn có vẻ giật mình chinh lăng một chút sau đó giận đùng đùng dùng cái giọng điệu tự cho là cao quý quý tộc đáp lại: "Ta không phải con thỏ vương tử, ta là Vampire vương trữ, chính là đời tiếp theo vampire vương!".
"Ta nói ngươi là thì ngươi chính là!" Esme nâng lên cằm.
"Hừ!" Hắn có vẻ giận tái mặt, màu đen nhánh đầu tóc tạc giống như một con nhím.
Bởi vì tuổi không lớn cho nên không biết như thế nào đáp trả, cuối cùng hắn giận đùng đùng mà đi rồi.
_____________
Nhưng mà những thứ tốt đẹp tổng hội mất đi, thậm chí là ở trong nháy mắt liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nát, liền mảnh vụn cũng tàn nhẫn mà không lưu lại.
.........
Bóng tối tràn lan bủa vây đến, lạnh lẽo đêm đen, căn phòng ngay cả ngọn đèn cũng không thắp sáng được.
"Esmeralda, ngươi dễ dàng như vậy bị tuyệt vọng xâm lấn sao?".
Cánh của phía trước mở ra một tia khe sáng len lói rọi vào trong căn phòng.
Đứa trẻ khoảng chừng 12 tuổi, nó ôm lấy chính mình, dường như không nghe thấy được tiếng nói chuyện.
Mái tóc ngân bạc rũ xuống, nó không bị chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ nhưng vẫn như vậy xinh đẹp.
"Esmeralda!".
Cánh cửa lần này hoàn toàn mở, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào hơn nửa căn phòng, chiếu tới đứa bé.
Có chút chói mắt.
Đứa bé ngẩng đầu lên, một đôi mắt thiên lam nhưng lại trống rỗng vô thần. Nó không nói gì, đôi mắt phản chiếu ra dáng người cao lớn của người mới bước vào.
Đó là một nam nhân với vẻ ngoài cương trực và tuấn tú. Hắn có mái tóc giống như hoa hồng đỏ rực, đôi con ngươi màu xám, trên người mặc áo bào pháp sư.
Tiếng bước chân gần đến, nam nhân khuỵu gối xuống cùng đứa bé đối diện, giọng nói của hắn giống như nắng sớm ấm áp nhưng ẩn chứa tia tức giận.
"Nghe này Esmeralda! Con có một sinh mệnh thật dài, mà lúc này đây con không thể dừng lại!".
"Esmeralda! Chúng ta đều biết tinh linh tộc thực coi trọng tình cảm, có thể nhường đi chính mình tuổi mệnh để cùng người mình yêu sống đến khi nào cả hai sinh mệnh chấm dứt, cũng có thể vì người mình chết đi mà đi theo tuẫn tình".
"Nhưng mà Esmeralda! Thế giới này con chưa trải hết, bởi vì Iris và Sirius mất đi mà con muốn chấm dứt cuộc đời của mình tại đây thì thật đáng tiếc".
Đứa trẻ nghẹn ngào khô khốc giọng nói:
"Giáo phụ...".
"Ta phải làm gì đây..."
"Có phải hay không Iris đã căn dặn con rất nhiều, con còn nhớ chứ?" Giáo phụ thả nhẹ giọng, giống như an ủi lại cổ vũ.
"Sống sót... Hạnh phúc mà sống sót, nhìn xem thế giới này như thế nào mĩ lệ".
........
{Chúng ta mang con đến thế giới này, là bởi vì đó là con ước nguyện muốn đến. Chúng ta không phải những sợi dây tuyến trói buộc con. Đó là của con nhân sinh, chúng ta chỉ có thể cho con cảm nhận được ấm áp và mở ra chính mình cánh tay ôm ấp chào đón con đến thế giới này. Làm những gì con muốn, đừng để chúng ta trở thành trói buộc bước chân con.}.
{Trừ bỏ con chính mình, không ai có thể đối với con cả đời phụ trách. Thanh xuân bởi vì nỗ lực mà xuất sắc, nhân sinh nhân phấn đấu mà huy hoàng! Xem đi! Mỗi ngày thái dương đều là mới! Không cần cô phụ hôm nay tốt đẹp nắng sớm}.
{Ta cũng từng sợ hãi quá mất đi ta phụ thân mẫu thân, nhưng mà ta vẫn tiếp tục đi tiếp phía trước. Ta gặp Sirius cả đời này kí túc. Ta muốn ở bên hắn, bất kể khi nào, quãng đời còn lại thiếu bóng hắn ta hoàn toàn trở thành vô gia cư. Esme nhỏ bé, đừng hận ta bỏ xuống con, hãy xem như chúng ta chỉ là một điểm trong nhân sinh dài dòng này, thực xin lỗi không thể thấy Esme nhỏ bé thành niên, nhưng ta hoàn toàn không đợi được cũng không chịu được như vậy 300 năm dài dòng thống khổ}.
{Chúng ta ái ngươi, là thật sự. Vì vậy mà đừng hoài nghi chính mình, bởi vì con là đứa trẻ được thần minh mong đợi khi chào đời. Hãy tìm cho chính mình yêu con hơn cả chúng ta, có thể bồi bên con với dài dòng sinh mệnh}.
Nhưng là... Đến cuối cùng ngài cũng bỏ xuống ta.
Nếu như papa không phải con người thì tốt rồi, cho dù là vampire chúng ta chán ghét nhưng ít ra thì chúng ta có thể lâu dài ở bên nhau. Nếu như papa không từ chối cùng mama chia sẻ thọ mệnh thì tốt rồi, tuy là mama tuổi thọ sẽ không như vậy dài nhưng ít ra thì lúc ấy ta đã có thể thành niên đi?
Nhưng mà, nàng từ bỏ dài dòng sinh mệnh vì ngài mà chấm dứt cuộc đời mình.
Tất cả đều là kẻ lừa đảo... Nói tốt sẽ cùng ta đón chờ ngày ta thành niên đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro