Chương 2
Huệ Minh khẽ cười, đôi mắt cong lên rất hiền từ, tay vẫn lần qua từng hạt trên chuỗi phật khắc bằng gỗ.
"Đã là danh xưng thì là mây cũng được, là nước cũng được... đều điểm sắc cho đất rời. Nhưng chỉ cần Trì thí chủ ưng ý là đủ rồi."
Trì Duẫn vân vê tách trà đất nung chế tác đơn sơ, ánh mắt nhìn qua chuỗi phật có vài hạt chưa được mài cẩn thận trên tay đại sư Huệ Minh, thoáng chút suy tư.
"Ta nhớ Hoàng thượng từng tặng cho đại sự một chuỗi phật bạch ngọc, sao đại sư không sử dụng?"
Huệ Minh hiền từ đáp, tránh nặng tìm nhẹ: "Chuỗi bạch ngọt bần tăng đã dâng lên Quân Âm, nào dám hằng ngày sử dụng. Tiểu đồ đệ dạo chơi trong rừng, tìm được một gốc linh sam chết khô, liền tự làm tặng bần tăng một chuỗi phật. Tay nghề còn kém, chỉ là cầm vào rất vừa tay."
Đại sư lại chỉ về phía bộ tách trà: "Bộ trà cụ này, cũng là tiểu đồ đệ tự nặn lấy... không luận đẹp xấu, chỉ nhận tấm lòng, vẫn tốt ở chỗ giữ được trọn hương trà."
Trì Duẫn gật nhẹ đầu: "Thế mới nói, nhìn mặt đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài... vị tiểu sư phụ kia, thật dụng tâm."
Nhớ đến tiểu đồ đệ Huệ Minh lại mỉm cười: "Tiểu đồ đệ bị bỏ rơi trước cổng chùa trong một chiều mưa, từ nhỏ đã ốm yếu dễ bệnh. Các sư huynh đều cưng chiều không phân cho nhiều việc, nhưng bản thân cũng không chịu ngồi yên, thường xuyên mài mò chế tác đủ thứ đồ dùng. Chi bằng thời gian này, để tiều đồ đệ bồi Trì thí chủ đi."
"Không biết tiểu sư phụ đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vừa tròn mười bảy."
Trì Duẫn vốn không định kết thêm một người bạn quá niên, vừa định khéo léo từ chối, thì Huệ Minh đại sư đã ra hiệu cho một tiểu hoà thượng vào dặn dò tìm người kia đến.
Lát sau, Tích An tiến đến: "Bẩm sư tổ! Tiểu sư thúc đã lên núi rồi ạ, tuyết mới tan bớt chút ít tiểu sư thúc sợ bầy thỏ chết đói, nên muốn lên xem thử."
Trì Duẫn không nhịn được, thầm nghĩ người này thật rỗi hơi, sống chết vốn là quy luật tự nhiên, đã là thú rừng ắt tự biết sinh tồn. Đâu cần một kẻ ốm yếu, tay chân vụng về lo lắng thay, không chừng lại biến khéo thành vụng.
Quả nhiên, chốc lát Huệ Minh đại sư liền nói: "Tích An chuẩn bị nấu thuốc cho tiểu sư thúc, độ nửa canh giờ nữa là về thôi."
Sau đó, Huệ Minh mới quay sang Trì Duẫn: "Trì thí chủ, mời về phòng nghỉ ngơi trước. Đợi Biện Tích trở về, ta sẽ để nó sang bồi thí chủ cầu an, giải khuây."
Được rồi, chỉ là tụng kinh ngồi thiền, thì bất cứ ai cũng không khác nhau. Nhưng nghe qua thì tiểu hoà thượng kia có vẻ không thích ngồi yên, không biết có làm nên trò trống gì không.
Trì Duẫn đứng dậy, chắp tay cúi chào, rồi dẫn thân vệ rời đi.
Rời khách phòng, Hộ Phong tiến lên hai bước, hạ giọng nói với Trì Duẫn: "Tướng quân, nếu không thích tiểu hoà thượng kia, sao ngài không từ chối với Huệ Minh đại sư?"
Trì Duẫn đưa tay chặn lại: "Đều là tâm ý của trụ trì, người đã có lòng, ta cũng không thể từ chối. Thật lòng mà nói, ta cũng muốn tận mắt nhìn xem tiểu hoà thượng kia có dung mạo ra sao."
Hộ Phong lén đưa mắt nhìn thoáng qua, trên nét mặt Tướng quân không hề có chút khó chịu nào, trái lại còn ẩn hiện một tia hứng thú khó tả. Y khựng lại vì nghĩ bản thân đã nhìn lầm, lắc đầu vài cái Hộ Phong đưa tay dụi mắt. Đến khi nhìn lại, nét mặt đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Gian phòng được sắp xếp cho Trì Duẫn nằm ở hướng Đông Nam. Đón nắng ấm cả ngày, ánh sáng chan hoà, cửa sổ mở ra liền nhìn thấy một hàng cây, cửa lớn dẫn ra một góc sân chùa tĩnh mịch.
Chỉ tiếc là tuyết vẫn lác đác rơi, sắc trời ảm đạm khiến cảnh vốn thanh nhàn cũng mang theo vài phần hiu hắt, lạnh lẽo.
Khung cảnh ấy khiến lòng Trì Duẫn an tĩnh đi nhiều, lại phảng phất có chút cô quạnh khó nói thành lời.
Trì Duẫn chợp mắt chưa được bao lâu đã tỉnh dậy, bên ngoài, âm thanh sột soạt của tiếng chổi tre quét trên nền đá len lỏi vào phòng.
Tuyết đêm qua đột nhiên rơi dày hơn, sáng nay chắc đã đọng lại một tầng mỏng trên lối đi.
Trì Duẫn trở mình mấy lần, ý thức càng tỉnh táo. Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khung cửa, âm thanh sột soạt rất nhỏ lại nhịp nhàng đều đặn.
Hắn ngồi dậy, đưa tay kéo áo ngoài phủ hờ lên người, bước đến mở hé cửa sổ.
Ngoài kia, trên những bật thềm đá cũ kỹ phủ đầy rêu xanh. Một thiếu niên gầy gò đang lặng lẽ dọn tuyết, y khoác tăng bào màu trắng ngà đầu đội mũ vải, tay cầm chổi tre đang cặm cụi quét tuyết.
Tuyết mỏng vẫn đang rơi, song con đường trước sân đã được dọn sạch sẽ thành một con đường, kéo dài từ thềm đá gần đến mái hiên trước phòng của Trì Duẫn. Có vẻ như tiểu hoà thượng kia đã bắt đầu dọn dẹp từ rất sớm.
Dáng hình nhỏ nhắn ấy như một nét chấm sống động giữa cảnh chùa đầy tuyết, tịch mịch hiu hắt, khiến lòng Trì Duẫn khẽ xao động ánh mắt vô thức dừng lại phía đó thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro