Shank×Mihawk

Mihawk nhìn chằm chằm vào cái cốc xốp màu vàng trong sự e ngại, một dòng chất lỏng màu nâu nhỏ giọt bên cạnh khiến cho anh cảm thấy khó chịu. Một số trong số đó rỉ xuống ngón tay của bạn mình trong khi anh ta chỉ mỉm cười như mọi thứ đều ổn. Cậu không thể rút lại sự ghê tởm khi nghĩ đến việc có những ngón tay dính chặt vào nhau rồi tự giục mình đừng vứt nó khỏi tay Shanks.

"Cậu nên nhanh lên hoặc nó sẽ tan chảy!"

Anh ngước lên, nụ cười toe toét của người đầu đỏ khi cậu ta cầm chiếc cốc lại gần Mihawk. Không muốn tỏ ra thô lỗ, anh đưa tay ra, ngón tay gần như do dự và miệng co rúm lại khi anh cầm lấy cái cốc và cảm thấy những giọt nước nhờn chảy vào lòng bàn tay mik.

Shanks cười và nhảy lên mui xe, làm cho nó nảy lên và làm đổ một chút nước giải khát của Mihawk lên đáy quần jean của anh ta. Anh nhìn trừng trừng vào vết bẩn khi nó thấm qua quần áo và ngay trên đùi cậu. Shanks dường như không chú ý, bàn tay anh lục lọi trong chiếc túi màu trắng để lấy thức ăn khi Mihawk quay đầu lại lườm và anh làm như không nhìn thấy gì.

Làm thế nào mà anh ta lại bị đem vào mớ hỗn độn này?!

Ông đã có thể giả định rằng ai đó phổ biến như Shanks sẽ mất một ngày của mình đến một nhà hàng xinh xắn hay đi xem những bộ phim, hay thậm chí là đi bộ trên bãi biển nằm ngay dặm. Nhưng họ không ở bãi biển, hay đi xem phim, họ đang ở Wendy.

Có phải sự tò mò của anh ấy là sự suy sụp của anh? Có phải người bạn thân nhất của anh ta không coi trọng anh ta?

Mihawk không hẳn là một người lãng mạn và chưa bao giờ thể hiện tình cảm với Shanks. Trong khi tên đầu đỏ sẽ đi vô số ngày, Mihawk sẽ ở nhà và đọc một cuốn sách hoặc nghiên cứu. Khi Shanks gặp sự cố và tổ chức đốt lửa, thiếu niên mắt sắc đã dành thời gian ở một mình với con mèo của cậu. Họ là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng là những người bạn tốt nhất (khiến Mihawk mất tinh thần).

Tuy nhiên, đôi khi anh tự hỏi rằng sẽ như thế nào khi cậu dành một chút thời gian với Shanks. Khi họ không ở trong nhà nhau để nói chuyện hoặc làm bài tập về nhà. Anh ta sẽ được đối xử một cách khác nhau? Cảm thấy một cách khác nhau?

Nó có vui không?

"Đây~~" Shanks nói, đưa cho cậu cốm gà và không biết gì về sự khó chịu ngày càng tăng của Mihawk.

Rõ ràng mọi thứ đều giống nhau và anh không thể không cảm thấy thất vọng vì điều này không hiệu quả. Anh ta lấy thức ăn của mình và giữ khuôn mặt trung lập khi anh ta chọn nó, gật đầu với cuộc trò chuyện của Shanks nhưng không nói một lời.

"Oh SHIT!"

Shanks đã sử dụng một miếng gà giòn để ngăn chặn vậy kem đang tan chảy của anh ta đang rỉ ra và lên chiếc xe ngựa của nhà ga. Anh ta có vẻ hài lòng khi bắt được cây kem bằng nugget sau đó tiếp tục nuốt nó với một nụ cười chiến thắng.

Mihawk nhìn chằm chằm kinh hoàng.

"Điều đó thật kinh tởm."

"Huh?" Shanks có vẻ bối rối. "Mọi người chìm trong băng giá của họ."

"Hôi." Mihawk đâm cá con vào sốt cà chua và ăn nó.

Đó là khi Shanks nhận ra ngày này đang đi về phía nam. Anh mỉm cười lo lắng với người bạn đang giận dữ và cắn môi, không chắc anh phải làm gì. Gà con thì dễ, dudes thì dễ.

Mihawk thì khó.

"Vậy, uh," anh vỗ nhẹ vào nóc xe. "Đi xe êm, phải không?"

"Cậu lái xe như một kẻ điên."

Shanks đột nhiên cảm thấy như mình đang bị đâm, từng lời xúc phạm Mihawk đã ném từng viên đạn của cậu.

"N-Hey ngay bây giờ," anh nhảy xuống và xoa cái mũ trùm đầu với cái bĩu môi. "Thứ này sống qua những năm bảy mươi !!"

Một tiếng khịt mũi thoát ra trước khi Mihawk có thể ngăn chặn nó, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn xa cách. "Không phải cha cậu là một học sinh danh dự sao?"

Shanks cười, đột nhiên phát hiện ra vết nứt nhỏ đó cho thấy Mihawk mà anh biết và yêu thích. "Tôi đã nói nó sống qua những năm bảy mươi! Tôi không nói nó đã trải qua bất kỳ điều gì trong số đó!"

Lúc đó, xuất hiện một nụ cười nhỏ của cậu và Shanks cảm thấy mik đang trên đỉnh thế giới.

Anh huých người bạn bằng khuỷu tay và cúi đầu để nhìn rõ khuôn mặt cậu. "Này, cậu ổn chứ?"

Nụ cười của Mihawk biến mất, một ánh mắt trống rỗng hướng vào thức ăn của anh.

"Chúng ta đang làm gì vậy?"

"Huh?" Shanks chớp mắt nhìn bạn mình. "Chúng ta đang hẹn hò phải không?"

Mihawk nhăn mặt, một cơn đau nhói ngang mặt khi anh ta ngừng ăn. "Nhưng tại sao ở đây? Chúng ta có thể làm điều này bất cứ lúc nào."

Hiểu về Shanks và nụ cười của anh đã trở lại đầy mạnh mẽ. "Ồ! Chà, cô nàng này bị cô lập và tôi biết một anh chàng làm việc ở đây!"

Mihawk nhướn mày, tự hỏi liệu Shanks có thực sự là một người rẻ tiền, mà anh ta nghĩ rằng đồ ăn miễn phí là lãng mạn? Và nơi này ở giữa không có gì phải làm với bất cứ điều gì?!

"Nó sẽ chỉ là tôi và cậu-"

Thiếu niên mắt sắc bén đột nhiên nhảy xuống xe với vẻ cau có, quyết tâm đi bộ về nhà ngay lập tức nhưng đã dừng lại khi Shanks vòng tay ôm chặt lấy mình.

"Đợi đã !! Nó không giống như thế !!"

"Đi thôi!!"

Shanks rên rỉ và trao cho Mihawk một cái nhìn mà anh ta đã sử dụng cho những người khác để có được thứ anh ta muốn. "Làm ơn! Cứ ở lại cho đến khi trời tối! Tôi hứa sẽ không có gì xấu cả !!"

Anh trừng mắt nhìn bạn mình trước khi nhượng bộ, trở lại xe và khoanh tay trong giận dữ. Anh không nói gì khi Shanks thở phào nhẹ nhõm và anh không nhìn về phía mình như mặt trời.
từ từ đi xuống. Sự căng thẳng khiến Shanks lo lắng và anh im lặng cầu xin mặt trời nhanh lặn xuống.

Shanks thực sự muốn điều này để làm việc đó, chết tiệt!

Thành niên đầu đỏ liếc nhìn bạn mình, gõ ngón tay vào mui xe trong khi chân anh ta hoảng loạn. Mihawk không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào khu rừng dài đang dần chuyển sang màu vàng và cam khi Fall đến gần. Đôi mắt vàng của anh ta rất phù hợp với thời tiết hiện giờ, trông đau đớn trong khi miệng anh ta nhíu lại. Phải mất rất nhiều để các thiếu niên khác thể hiện cảm xúc và khi anh ấy làm điều đó có một cái gì đó ảnh hưởng lớn đến anh.

Shanks không thể không cảm thấy nhốn nháo, không thích vẻ thất vọng đó trên khuôn mặt của Mihawk. Anh nhìn đồng hồ, toát mồ hôi vì lo lắng bởi vì anh cảm thấy thời gian như đang chậm lại. Mihawk sẽ chịu đựng đk điều này trong bao lâu? Nếu anh ấy rời đi thì sao? Đây là cơ hội của cuộc đời anh và Shanks chỉ đang BẮT ĐẦU NÓ !!

"Ah!"

Mặt trời cuối cùng đã xuống và bầu trời không còn màu hồng và xanh nữa, mà là một màu tím đậm và màu hải quân(what!!!). Shanks nhanh chóng nhìn Mihawk với sự phấn khích ngày càng tăng trong khi Mihawk nhìn xung quanh, không ấn tượng gì với vẻ mặt hối hận. Anh ta nhìn Shanks với một cái nhíu mày sâu sắc trong khi cái đầu đỏ hất cánh tay ra.

"Đây là thời gian buổi tối!!"

"...Đúng."

Shanks gật đầu rồi nhanh chóng chỉ về phía tấm biển khổng lồ của Wendy và nụ cười của anh ta tăng dần. "Tôi có Buggy, anh ta sẽ tắt đèn!"

Mihawk nhìn Shanks, tự hỏi liệu anh ta có bị choáng váng vì hành động vô nghĩa này không.

Cái đầu đỏ ấp úng, nhưng vẫn giữ hy vọng của mình khi nắm lấy vai của bạn mình và siết chặt chúng. "Ở lại với tôi, anh bạn!"

Trước khi Mihawk có thể ngăn anh ta lại, Shanks đã tiến lại gần và buộc anh ta nằm xuống xe, lưng họ tựa vào kính chắn gió khi họ nhìn lên bầu trời. Sự khó chịu của Mihawk chuyển sang bối rối khi anh nhìn xung quanh xem bất cứ điều gì Shanks muốn anh nhìn thấy. Khi anh ta không tìm thấy gì, anh ta tập trung vào việc thoải mái trên xe trong khi bầu trời trở nên tối hơn và càng tối hơn nữa, sau đó mặt trời cuối cùng đã biến mất.

Anh lại nhìn lên, khi có thứ gì đó lọt vào mắt anh. Rồi anh sững người, những đốm sáng xuất hiện từng cái một trên bầu trời rộng lớn như những con đom đóm vừa chớm nở.

Đột nhiên, những nhánh cây cao bao quanh bầu không khí như một khung tranh, đó là những chiếc lá tối màu dày đặc và va chạm với màu xanh lam và thanh tịnh rực rỡ. Tàn nhang của các ngôi sao từ màu vàng lửa đến màu trắng nóng bỏng bắn tung tóe trên bầu trời như một bức tranh và Mihawk không thể không cảm thấy nhỏ bé. Anh ta đột nhiên không đáng kể chống lại kiệt tác thiên nhiên này và thoáng tự hỏi liệu anh ta có thể tạo ra sự khác biệt hay không.

Ngay khi trái tim anh bắt đầu đập nhanh và anh bắt đầu cảm thấy lạc lõng, Mihawk nhận thấy hơi ấm leo lên cánh tay anh. Anh ta quay mặt lại nhìn chằm chằm vào bạn mình, cơ thể họ đủ gần để khiến cái lạnh ngày càng tăng dường như không có gì. Rồi anh nhận ra Shanks đã nhìn chằm chằm anh suốt thời gian trong khi anh chết lặng vì cảnh tượng lạ thường ở trên. Mihawk cảm thấy má mình chuyển sang màu hồng và nhìn xuống, sửng sốt khi thấy rằng anh ta nắm chặt tay Shanks trong giấc mơ như trạng thái.

Những ngón tay của họ được quấn rất chặt và thoải mái đến nỗi Mihawk không chắc anh có thể buông tay. Shanks mỉm cười.

"Có vui không?"

Mihawk nhanh chóng quay mặt đi, cố hết sức để che giấu cái ửng hồng nóng bỏng lan khắp mặt. Anh ta không thể giúp đỡ gì nhưng cũng ko thể trả lời một cách trẻ con, điều mà chỉ Shanks mới có thể buộc anh ta làm vào những lúc như thế này.

"Tôi giả sử."

Cậu thanh niên đầu đỏ cười, không hề ngạc nhiên trước phản ứng ngớ ngẩn của bạn mình. Anh ta quyết định rằng bây giờ là cơ hội của mình và vùi mặt vào cổ Mihawk, khiến cậu khẽ giật mình nhưng cho phép anh ta tiếp cận. Shanks lặng lẽ cổ vũ và đưa tay siết chặt tay cậu.

"Điều này có nghĩa là tôi có được một ngày thứ hai?"

"Không phải cậu đang vượt lên chính mình sao?" Mihawk hỏi một cách lén lút, vẫn không nhìn anh khi anh cố gắng kiềm chế sự đỏ mặt của mình.

Nhưng Shanks chỉ mỉm cười, tiến lại gần và choàng tay qua vai của thiếu niên kia. Cả hai nhìn chằm chằm vào các vì sao, vẫn nắm tay nhau để giữ cho nhau không đột nhiên rơi vào khoảng trống của không gian. Mihawk không còn băn khoăn nữa về việc Shanks sẽ như thế nào với những ngày khác của anh ta hay cách anh ta hành động trong các bữa tiệc. Thời gian của anh ấy với Mihawk khác rất nhiều so với những người khác và anh ấy cảm thấy vinh dự khi có được điều đó.

"... Tôi sẽ quyết định nơi chúng ta sẽ đi tiếp theo."

Shanks ngạc nhiên nhìn anh rồi cười rạng rỡ, mạnh dạn dành một nụ hôn cho Mihawk và sau đó cậu đá anh ra khỏi xe. Cái đầu đỏ cười và nằm trên đường sỏi, quay lưng lại để cười lên. Đôi chân của Mihawk bây giờ bị bắt chéo và nảy lên trong sự kích động, nhưng Shanks biết bạn mình chỉ là người nhút nhát. Anh ấy chắc chắn đã có cơ hội!

Ngón tay vượt qua cho ngày thứ hai đó ~!
___________
Mik dịch trên google vậy nên nó hơi khó hiểu đối chút, một số m câu mik đã chỉnh sửa để các bạn có thể hiểu dễ hơn, nếu như sai sót gì mong các bạn đừng chửi mik.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro