chap 4. Thả ra như không

Mấy tiếng sau. Do bên trong nhà tù không có đồng hồ và không thể thấy sáng tối bên ngoài. Bản thân Suisen chỉ biết mình buồn ngủ là về vị trí mà nằm thôi. Lúc nào cũng thế, mà chẳng cần quan tâm làm chi, ở trong này cũng vui phết ấy chứ.

Lúc đang nghỉ ngơi thì có một cai ngục đi tới, gõ nhẹ vào song sắt.

" Suisen, nhóc được thả tự do rồi đó " Cai ngục

" hở?! Thả tự do ?" Suisen bật dậy.

Cai ngục dẫn cô lên trên tầng và ra ngoài cửa lớn. Một người đàn ông tự xưng là trung sĩ Bogart nghe theo lệnh thủy sư đô đốc Sengoku mà đưa cô ra ngoài.

" ủa ! các người đã bỏ còng cho con bé sao ?" Trung sĩ

" À vâng thưa ngài" Cai ngục

Trung sĩ nhìn vào Suisen một hồi lâu " Ta là trung sĩ Bogart, chào nhóc"

Suisen chớp mắt nhìn ổng " Vâng chào chú " xong là quay người đi vào trong trở lại  .

Nhanh chóng bị cai ngục nắm cổ áo kịp thời " chờ đã Suisen, nhóc được thả rồi thì vào lại làm quái gì ?!"

" không muốn , buông tôi raaaaa "  Suisen gồng sức vào trong cho được

Hoàn cảnh này trung sĩ Bogart từ thời cha sinh mẹ đẻ chưa từng thấy ai thích ở trong cái nhà ngục như cô nhóc này.

Mất một tiếng đồng hồ để gọi hai ba thanh niên trai tráng khiêng cô nhóc nhỏ mà có võ này quăng lên tàu rồi chở đi tới Marineford tức khắc.

Cô tính nhảy xuống biển bơi lại vào bờ là đằng khác, ai ngờ chìm luôn. Để người khác kéo lên thuyền lại. Trước lúc cổng công lý mở ra, Suisen tính cầm lấy cái thùng nước để trôi nổi bơi vào bờ.

Trung sĩ ra lệnh lấy dây thừng trói cô lại và đặt vào cái thùng, đậy nắp lại chứ nhoi quá không chịu được. 
=============================

Marineford- Tổng bộ hải quân- phòng của thủy sư đô đốc.

Sengoku vẫn đang ngồi im một chỗ chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của cô bé tên Suisen đó. Ngoài ra cũng ra suy nghĩ nên mở đầu như thế nào cho hợp lí và không khiến cô bé ngây thơ ấy phải ám ảnh và căm ghét hải quân.

Trong lòng lo lắng vô cùng. Nhưng rồi có tiếng gõ cửa và giọng của Bogart, Sengoku lập tức cho vào. Một gương mặt sắp kiệt sức, quần áo xộc xệch, nhịp thở cũng không đồng đều lắm.

" Có chuyện gì với ngươi thế ?" Sengoku

" Thưa thủy sư đô đốc,... con bé...tôi đã mang tới !" Bogart thở hộc hơi

Sengoku nghiêng người nhìn hai bên mà chẳng thấy đâu ngoài vài tên lính và một cái thùng nước " Con bé đâu?"

Bogart nhìn đám lính gật đầu.  Họ hiểu ý dùng thanh kiếm cắt mấy sợi dây cột quanh thùng rồi mở nắp ra.

Một tiếng ngái ngủ phát ra bên trong cái thùng "Khò~~~~~phiu~~~"

Xung quanh im lặng trừ tiếng ngáy nãy giờ. Sengoku giựt khóe mắt,  tay chỉ vào, mắt nhìn Bogart " Thế này là sao? Ai đang trong đó?"

"Là cô bé Suisen đó ạ" Bogart

" Các người làm cái gì vậy hả ? Sao lại để cô bé trong thùng như vậy?! Mau đưa ra " Sengoku tức giận, đập bàn ra lệnh

Họ kinh sợ liền vác Suisen ra ngoài, cởi trói luôn nhưng cô vẫn ngủ như không có gì xảy ra. Segoku thấy lạ nên hỏi sự kiện đường đi.

Bogart bỏ nón xuống, nhìn đầy vẻ khổ sở. Chuyện là khi cố gắng mang Suisen từ nhà ngục ra, năm lần bảy lượt bị cô hành hạ tinh thần lẫn thể xác. Cứ năm phút là tìm cách trở về Impel Down. Dù may mắn khi Suisen Không ng sử dụng năng lực trái ác quỷ của mình nhưng vẫn khiến tất cả gục ngã, mệt mỏi.

Sengoku ôm đầu rối não, tự hỏi họ đang làm quá hay chuyện này là thật. Từ thời cha sinh mẹ phọt ổng ra cho đến lúc lên chức thủy sư đô đốc chưa bao giờ gặp tình trạng kì lạ này, một đứa trẻ lại thích sống trong nhà ngục?

Tranh cãi không dứt, thế rồi một lính hải quân phát hiện không thấy Suisen đâu nữa " Ủa, báo cáo trung sĩ, cô bé đó mất tích rồi!"

"Cái gì ?!" Cuộc nói chuyện bị dừng lại, ai cũng khum lên khum xuống để tìm Suisen. Họ nghi ngờ rằng trong lúc nói chuyện, cô bé đó đã bỏ trốn.

Tức khắc Sengoku ra lệnh tìm khắp khu vực.

Thời gian đó, Suisen đang đi lon ton tới căn tin hải quân. Vì mùi thơm tỏa ra nên mới lần theo được. Ló đầu vào và nhìn một đống đồ ăn, mắt sáng rực, miệng chảy dãi.

Vị đầu bếp thấy cô bé lạ mặt nhưng lại rất đáng yêu, tưởng họ hàng của ai đó tới chơi nên hỏi thăm chút. Suisen chẳng nói đúng vấn đề mà chỉ hỏi " Tôi có thể ăn không ?"

Đầu bếp cười tươi cho một khay đồ ăn, thật sự chưa từng thấy ai có khả năng ăn uống siêu phàm như cô. Suốt một tiếng gần 200 khay cơm. Đã thế còn xin mang một ít về.

=======================
6 tiếng trôi qua. Tại nhà ngục Impel Down. Từ khi Suisen rời khỏi, mọi thứ trở lại bình thường như trước.

" Tự nhiên yên bình hẳn ra" Cai ngục A

" Đúng vậy,  nhưng có chút buồn ha" cai ngục C

" Do chúng ta quá quen với việc Suisen ở đây rồi" Cai ngục B
.
.
.
.
Cả ba thở dài, nhưng lát sau cũng ráng giữ tinh thần làm việc canh gác. Lúc đó ở tầng hai tự nhiên có gì đó khiến cả đám thú chạy tới chỗ cầu thang. Bọn họ nheo mắt nhìn kĩ và té ngửa.

" Ta về rồi đây!!!" Suisen tươi cười .

Cả đám thú quấn quýt bên Suisen, cô cũng sẵn chia đồ ăn cho chúng.

" SAO CON BÉ ĐÓ LẠI Ở ĐÂY NỮA VẬY?!!!" Đồng thanh .

============

Ở Marineford.

" Trung sĩ ! Con tàu của chúng ta biến mất rồi !!" Lính

" Cái gì ? Là ai lấy ?" Trung sĩ Bogart

" Theo như camera quan sát, con tàu của ngài hướng đến nhà ngục Impel Down và giờ lạc trôi bên ngoài cổng luôn đó ạ" Lính

" Nà ní?!!!" Trung sĩ kinh ngạc, ôm đầu.

Họ còn nói thêm là trên tàu có một cô bé tóc tím cài nơ cầm nguyên bao đồ kì lạ nữa. Điều duy nhất họ không biết làm cách nào con tàu không người lái có thể đi tới Impel Down và việc Suisen vào trong nhà ngục thành công dù cánh cổng chưa hề mở ra. Có lẽ nào do năng lực của trái ác quỷ mà cô sở hữu?

" Ố là lá, quả nhiên chỗ này thoải mái hơn" Suisen ngã lưng xuống đống rơm và ngủ.

To be continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro