Chương 21

×××

......

Chớp mắt đó, đã ba năm trôi qua .

Law vừa hoàn thành nghiên cứu giải phẫu trong phòng mổ của tàu bước ra khỏi khoang, ánh nắng chói chang trên biển chiếu vào mắt khiến anh nheo mắt khó chịu.

"Thuyền trưởng, anh quên mũ rồi!" Bepo vừa cùng Law phẫu thuật đã ôm chiếc mũ đốm hình mái vòm của Law chật vật chạy ra . Mặc dù cửa của toàn bộ con tàu đã được thay đổi kích thước để phù hợp với Bebo cùng những sinh vật có hình dạng kỳ lạ khác,nhưng Bepo vẫn có khó khăn và hơi vụng về để bước ra khỏi khoang.

".......Gần đây, cậu ăn nhiều quá phải không?" Law nhướng mày, lấy chiếc mũ đốm trắng từ tay Bepo, đội lên , sau đó cởi áo phẫu thuật nhét vào tay Bepo.

"Thật thô lỗ, đội trưởng! Bộ tộc lông thú là như vậy! Đặc biệt là gấu, chúng tôi tiếp tục cao lên là chuyện bình thường!" Bepo tức giận phàn nàn.

"Tôi không quan tâm. Nếu còn cao hơn nữa, tôi sẽ ném cậu xuống biển". Law ngáp dài, nói những lời độc ác không chút thương tiếc ,làm như không có chuyện gì xảy ra leo lên tháp canh nằm thẳng xuống tắm nắng mặt trời.

Bepo lại càu nhàu, vốn định đại chiến ba trăm hiệp với đội trưởng , lại nghĩ đến anh ấy vừa dành thêm hai ngày hai đêm để tiến hành nghiên gì đó.

"Penguin, cậu nghĩ đội trưởng đang phát triển gì gần đây vậy??"

"Nó giống như tác nhân tạo ra máu, cậu ấy đã sử dụng nó trên nhiều loài động vật khác nhau, giờ đây toàn bộ phòng phẫu thuật riêng của thuyền trưởng chứa đầy xác động vật bị mổ xẻ."

"Điểm này của thuyền trưởng thật khó để làm quen."

Shachi nhún vai, đem áo phẫu thuật đã dính đầy dung dịch y tế của Bepo đưa vào máy giặt khử trùng đặc biệt.

Mặc dù bộ ba ngốc nghếch bọn họ luôn gây rắc rối cho Law, nhưng bốn người họ đã lênh đênh trên biển được ba năm và chiêu mộ được khá nhiều thành viên mới trong vài năm qua. Vì vậy, bộ ba ngốc nghếch bao gồm các danh hài, trong một khoảng thời gian ngắn, dần dần trở nên đáng tin cậy.

" Penguin, hãy bảo nhà bếp nấu món gì đó ngon ngon cho đội trưởng đi."

"Tối nay tôi nên làm gì?"

"Cá nướng hay gì đó? Thuyền trưởng rất thích."

"..." Law đang lười biếng nằm phía trên, nửa mở mắt, nghe thuyền viên bên dưới ồn ào, lại nhắm mắt lại.

Cá nướng? Nếu có thể, hy vọng được ăn món cá nướng kiểu đảo Enshi.

Giống như của cô ấy đã làm.

Nhưng điều đó không thể thực hiện được nữa.

Suy nghĩ của Law dần dần quay về quá khứ.

Ba năm trước, đêm đó, sau khi Yoko đánh gục anh, cô ấy rời đảo Enshi mà không nói một lời.

Hầu như không mang theo bất cứ một cái gì ở nhà, tất cả quần áo cũ vẫn còn trong phòng những gì cô mang đi chỉ là chiếc ô - điều này khiến Law chợt nhớ rằng Yoko đã nói với anh rằng ở quê hương cô, Night Rabit đều sống bằng nghề đánh thuê.Vì vậy, họ quen với việc lang thang và du hành suốt cuộc đời, thỏ thì có thòi quen để lại dấu vết cuộc sống của mình ở nhiều nơi.

Vì vậy, dù là khi Yoko còn sống trong ngôi nhà ấy hay khi cô ấy rời đi, Law cũng không thể tìm thấy nhiều thay đổi ở nơi cô từng sống.

Mọi thứ giống như cô ấy chưa từng rời đi, nhưng anh biết rằng kể từ ngày đó, Yoko nhất định sẽ không quay trở lại ngôi nhà đó nữa. Dù nhiều đồ đạc của cô vẫn còn ở trong ngôi nhà này nhưng chắc chắn sẽ không còn ai đợi anh về nữa.

Sau khi Yoko rời đi, im lặng ngồi trên giường hồi lâu, cuối cùng chú ý đến một tờ giấy nhỏ Yoko cẩn thận đặt trong cuốn sổ cạnh bàn giường ngủ.

Law rút tờ giấy ra, đó là một mảnh giấy trắng như tuyết, vốn nghĩ là Yoko sẽ để lại cho mình thông tin liên lạc nào đó nhưng chỉ nhìn thấy một hướng dẫn đơn giản phía trên "Đi đến chỗ Lian".

Vì vậy, Law nảy ra ý định đánh chết thư sinh yếu đuối kia, vội vàng chạy đến tiệm của tên tóc dài đó sau một ngày khi Yoko rời đi.

Và những gì anh ta nhận được lại chỉ là một lượng lớn phần thưởng còn sót lại từ cuộc thập tự chinh quái trước đó cuả Yoko. Người đàn ông tóc dài cho biết số tiền này đủ để anh mua lấy một chiếc tàu ngầm có phòng mổ , thậm chí còn có thể ra khơi ngay lập tức.

Biết được điều này, Law,người đang định đánh hắn ta ,tựa lưng vào cửa quán Lian rồi ngồi phịch xuống đất. Duỗi bàn tay có hình xăm chữ D.E.A.T.H ra che nửa khuôn mặt, rồi lại cau mày.

Tại sao con nhóc Yoko kia vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ, lên kế hoạch cho mình trước khi rời đi? Tại sao cô ấy lại làm điều này cho mình?

"Yoko thực sự là một người phụ nữ tốt, cậu có nghĩ vậy không?" Lian cúi đầu nhìn chàng trai tóc đen, nhìn anh ta rõ ràng đang bị sốc trước sự ra đi cuả Yoko , nhấp một ngụm trà và nói.

"Muốn nói gì?" Law nhướng mày, sát khí: "... Ta nói trước cho ngươi biết, ta cảm thấy hành vi của người phụ nữ đó thật khủng khiếp"

"Tệ vậy sao? Chỉ là hơi vụng về thôi mà , không phải sao?" Lian ôm cằm, trầm tư nhìn đi chỗ khác: "Vậy sao còn không đuổi theo bắt cô ấy về? Rồi khiến cô ấy như thế này......ừm rồi như thế kia..... " vẫn thô lỗ như mọi khi, với giọng nói cợt nhả của mình, Law, với tư cách là một người đàn ông, lại tưởng tượng ra những điều kỳ lạ đó.

Vì vậy, tức giận giật giật khóe miệng, không nói một lời, dùng Kikoku chém đối thủ làm đôi - hắn hoàn toàn không thích người khác giễu cợt Yoko ! Đặc biệt là tên đàn ông suốt ngày không làm được gì này!

Chén trà yêu quý của Lian rơi xuống đất do đòn tấn công bất ngờ của Law, Lian lần đầu tiên bị cắt làm đôi, tò mò nhìn thiếu niên tóc đen trước mặt: "... hình như Yoko đã chọn cho câu một thứ rất tốt đấy, cậu rất tiện dụng với nó."

"Ngươi biết rõ cô ấy sẽ rời đi, còn muốn nhắc đi nhắc lại về cô ấy nhiều vậy để làm gì ?" Law cau mày: "Mặc dù rất biết ơn ngươi đã giữ đồ cho ta, nhưng đáng tiếc tâm trạng ta lúc này rất không tốt. .. "

"Cho nên tôi mới cho cậu một lời khuyên." Lian vội vàng ngắt lời hắn, ánh mắt dần dần trở nên nham hiểm, thái độ trêu chọc Law trong nháy mắt biến mất, hắn hạ giọng, nói từng chữ một nói: "Nếu còn là một người đàn ông, thì đuổi nàng trở về, sau đó giúp nàng, hỗ trợ con thỏ hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao, thời gian của con thỏ đó cũng không còn nhiều, chỉ còn có sáu năm."

Nghe vậy, Law mới mười tám tuổi kinh ngạc đến mức mở to mắt.

......

...

Phía bên kia, ở một đại dương khác.

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc, mặc đồ du ngoạn, lặng lẽ xuống thuyền sau khi neo tàu ngầm một người.

"Doletko..."

Đôi mắt xanh của Yoko rơi vào tấm biển hiệu, lối vào hòn đảo trước mặt - tên hòn đảo được viết phía trên là "Doletko", đây là hòn đảo gần nhất với Reverse Mountain,kể từ khi cô và Law chia tay nhau, Với những ấn tượng mơ hồ về hướng đi của viện nghiên cứu, tầm nhìn cô nhanh chóng hướng về North Blue.

Nhưng trong ba năm một mình một thuyền tìm kiếm ở North Blue, cô thậm chí còn không tìm được hòn đảo nào khả nghi chứ đừng nói đến viện nghiên cứu.

Mặc dù người ta nói rằng North Blue là nơi sinh ra những tên máu mặt nổi tiếng trên lục địa này, "Ngũ đại gia tộc phương Tây" thống trị xã hội ngầm cũng đã kiếm được nhiều tiền ở đây... cô đã tìm thấy một số địa điểm đấu giá con người ở đây. Nhưng nó chỉ đơn giản là đấu giá con người , ngay cả những nô lệ đặc biệt hơn cũng không tồn tại.

Nhưng cô không còn nhiều thời gian, phải tốn một chút công sức để đi từ North Blue đến Reverse Mountain mới có thể tới được West Blue, nhưng vì West Blue không cho phép cô tiếp xúc được manh mối then chốt nào , cô nên đến nhà đấu giá dưới lòng đất ở nửa đầu Grand Line để tìm kiếm, có lẽ sẽ đạt được một số thông tin hữu ích nào đó.

Cô từng đi theo một số nhân viên của viện và đưa bọn trẻ đến nhà đấu giá kiểu đó, nhà đấu giá đó có nhiều động vật quý hiếm hơn, tất cả đều do các thế lực ngầm tổ chức.

"... Chúng ta phải ghi lại từ trường đến Núi Đảo Nghịch." Yoko nhẹ nhàng mở túi trên thắt lưng, một con quái vật giống cáo bạc thu nhỏ với chiếc bút ghi âm được buộc quanh cổ lại trèo lên vai Yoko, nó cọ cọ vào má cô.

Ở cái thời đại hải tặc này, một mình ra khơi không phải là điều dễ dàng gì, sau khi cố gắng nhiều lần và bị lạc ,cô không dám tiến về phía trước một cách hấp tấp nữa, sau khi trải qua nhiều lần gặp trở ngại, Yoko thiết lập mối quan hệ với một số con quái vật để giúp cô ra khơi an toàn.

Ví dụ, trên con tàu của cô ấy, có một Youmu với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, mặc đồng phục thủy thủ ,mang vẻ ngoài của một chàng trai nước ngoài, quen thuộc với môi trường nước đóng vai trò là hoa tiêu của cô ấy. Cô gọi nó là Sailor, Sailor luôn không nói lời nào cả và cũng không muốn xuống tàu nên công việc ghi lại từ trường đều do Yoko và con cáo bạc hoàn thành. Sau khi đợi la bàn ghi vị trí, cô ấy sẽ đưa con trỏ ghi cho Sailor, sau đó Sailor sẽ lái tàu ngầm đến đích.

"Nói đến, Sailor thích ăn cơm nắm nướng do tôi làm, sau bữa trưa chúng ta bổ sung thêm gia vị nhé?" Yoko chơi đùa với con cáo bạc trong tay , bước vào một nhà hàng - trước khi bổ sung nhu yếu phẩm hàng ngày, cô có xu hướng lấp đầy dạ dày của mình trước.

Bởi vì hôm qua cô lại có một giấc mơ khác, và đó là giấc mơ khiến cô khá mệt mỏi.

Cô lại mơ thấy tai nạn xảy ra ở viện nghiên cứu ở cuối giấc mơ - cô nghe thấy một trong những đứa trẻ trong viện nói chuyện với cô bằng siêu năng lực, nó nói rằng chỉ cần Yoko có thể quay trở lại viện nghiên cứu bọn chúng, họ sẽ có cách khôi phục lại nhịp tim của Yoko và biến cô ấy trở lại thành "người bình thường"

Điều này giống với những gì Feng Xin tưởng tượng, dù sao những đứa trẻ trong viện đều có siêu năng lực khác nhau .Có những đứa còn có thể du hành xuyên thời gian - sẽ hợp lý nếu cho để linh hồn của cô có thể quay trở lại thế giới này vào mười một năm trước, nếu chúng làm như vậy thì cũng khá là hợp lý.

Dù không biết cơ thể mình có phải do bọn trẻ sử dụng siêu năng lực làm ra hay không nhưng chắc chắn rằng sự sống sót của cô vào lúc này sẽ trở thành quân bài cuối cùng để chúng trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

Vì có đủ thời gian và "tự do" ở thế giới bên ngoài nên cô nên cần giải quyết những bí ẩn đó từng chút một. Tìm những đứa trẻ trên hòn đảo bí ẩn ấy và giải thoát chúng.

Đồng thời,có thể lấy lại sự tự do cho cơ thể này.

——Điều này nghe có vẻ như một thỏa thuận đầy đe dọa, nhưng Yoko không nghĩ vậy. Suy cho cùng, kể từ khi bước chân vào viện đó ,chứng kiến ​​nỗi đau của bọn trẻ, mục tiêu của cô luôn là cùng bọn trẻ kết thúc nơi đó.

Cơ thể nguyên vẹn của cô đang ở viện nghiên cứu kia, và những người cô ấy cần cứu cũng ở đó.

Vì vậy, trước khi bước sang tuổi hai mươi bốn, trước khi tai nạn xảy ra, cô phải quay lại nơi đó trước để cứu tất cả những đứa trẻ có siêu năng lực.

Nếu không, những đứa trẻ sẽ chết trong vụ tai nạn, tình trạng cơ thể hiện tại sẽ không được giải quyết cũng như duy trì được - vì vậy, trước khi bước sang tuổi hai mươi bốn, phải lấy lại cơ thể của chính mình ,đồng thời giải cứu những người bạn cũ của mình.

Yoko rũ mắt xuống, tính toán, sắp xếp lại những tin tức mà mình thu được ở North Blue trong ba năm qua, nghĩ đến tương lai mình sẽ tiến vào Đại Hải Trình, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc.

——Cho đến khi cô gặp chàng trai có làn da rám nắng với mái tóc đen cùng chiếc mũ cao bồi trong nhà hàng.

Đôi mắt xanh của Yoko hơi mở to.

Nếu còn nhịp tim, có lẽ tim của cô sẽ đột ngột ngừng đập vào lúc này phải không?

Rốt cuộc, cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ thực sự gặp được cậu ta... Portcas D. Ace trên hòn đảo này.

Tay cô run lên, chiếc đĩa cô đang cầm rơi xuống đất——

"Ac... e..."

Cô lẩm bẩm tên câu ta, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.

......

<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Nay 1 chương thôi nhé . Tôi đang nản quá

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro