Chương 17

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Aiki rõ ràng cảm thấy đầu mình hơi đau nhức.

Mở cửa sổ nhỏ trong phòng nhìn ra, đã về đến khách sạn rồi, cũng tới giờ ăn trưa rồi- Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao tối qua bọn họ về khách sạn cũng đã gần 3 giờ .

Cô tắm rửa và trang điểm theo thói quen hàng ngày, sau đó chạy sang nhà gõ cửa phòng Law.

Lúc đầu là tiếng gõ nhẹ nhàng, nhưng sau đó chuyển thành tiếng đập cửa mạnh mẽ, sau đó là tiếng đập cửa lớn đồng thời hét lên: "Thuyền trưởng, dậy đi! Thuyền trưởng! Dậy đi ăn trưa thôi! "

Law, người chỉ cách đó một cánh cửa, thực sự mất kiên nhẫn với tiếng ồn của cô ngồi dậy khỏi giường.

Giây tiếp theo, Aiki, người vẫn đang đập cửa, ngã về phía trước, ngã thẳng xuống đất - toàn bộ cơ thể của cô được chuyển đến phòng băng khả năng của Law.

---Xin chúc mừng, thuyền trưởng Trafalgar cũng đã mở khóa thành công khả năng sử dụng năng lực của Trái ác quỷ phục vụ cho sự lười biếng.

"Cô lại làm gì vậy?" Law dựa vào mép giường, giọng điệu có vẻ đặc biệt sốt ruột.

Từ "lại" thể hiện hoàn hảo sự thiếu kiên nhẫn của anh lúc này.

Aiki ngoan ngoãn ngồi xuống nói: "Thuyền trưởng, đã trưa rồi, đến giờ dậy ăn trưa rồi." Nói xong, cô ngẩng đầu liếc nhìn Law trên giường, những gì cô muốn nói lập tức bị kẹt lại, mặt lập tức đỏ bừng, đôi mắt biến thành hình trái tim.

Nhân sinh không còn gì nuối tiếc .Cô đã được nhìn thấy hình ảnh thuyền trưởng trong dạng bán khỏa thân!!!

Hình xăm này, cơ bụng này, vòng eo này, thật buông thả thật gợi cảm...

Bây giờ bộ não của cô đang làm việc ở tốc độ cao, không thể nghĩ được gì nữa, tròng đầu chỉ còn lại hai từ: Tuyệt vời...

Chóp mũi có chút ấm áp, ôi không, Aiki nhanh chóng đưa tay ra bịt mũi lại, nếu mũi cô chạm vào mông của đội trưởng(?), cô không biết mình có bị đội trưởng chặt chết hay không.

Law chộp lấy chiếc áo len dài tay có in logo mặt cười trái tim màu đỏ đặt cạnh giường, ngay ngắn mặc vào, ngăn chặn hoàn toàn ánh mắt nóng bỏng quá mức của nữ sắc quỷ trước mặt.

Anh ta ra khỏi giường, sau khi ngủ dậy vẫn còn tức giận, đi đến bồn rửa mặt ,tắm rửa với vẻ mặt rất không vui.

Aiki ngồi xổm tại chỗ, đầu như một cỗ máy cũ chưa được bôi trơn, máy móc xoay theo hình dáng của Law.

Law: "Nói đi,tìm tôi có chuyện gì?"

Aiki: "Thì ra thuyền trưởng là người có thói quen ngủ khỏa thân..."

Cả hai đều nói cùng một lúc.

Sắc mặt Law lập tức tối sầm, chiếc khăn đang lau mặt bị vặn mạnh, nước vắt ra chảy xuống lòng bàn tay.

Aiko: "..." hờ, cô vô tình nói ra điều trong lòng rồi, trong trường hợp này có cách nào cứu được không?

Cô tự hỏi liệu cô có kỹ năng đặc biệt nào không tại sao cô luôn khiến thuyền trưởng tức giận một cách dễ dàng như vậy. Đáng tiếc, lần này cô đến vốn là muốn xin lỗi , nhưng tại sao càng nói lại càng khiến Law tức giận rồi?

Aiki sợ hãi nhìn Law, tuân thủ nguyên tắc "Nói nhiều sai nhiều, thà im lặng còn hơn" cô lặng lẽ ngồi xổm chờ Law tắm rửa xong.

Law cầm đao ngồi trên chiếc ghế bành duy nhất trong phòng, theo thói quen bắt chéo chân, nhìn Aiki bằng ánh mắt tà ác "Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, đến đây làm gì?"

Ôi trời, Aiki ôm ngực ngã ngửa ra sau, phải làm sao đây? Cô không những không cảm thấy sợ hãi mà còn cảm thấy đội trưởng trông rất gợi cảm. Trời ơi, cô đang run rẩy à? Sao đột nhiên lại phấn khích thế?

Aiki, mày phải thật hold lại.

Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Aiki trả lời: "Tối qua thuyền trưởng đã mời tôi đi uống rượu. Trưa nay tôi sẽ đãi thuyền trưởng một bữa tối. Sẽ chọn nhà hàng tốt nhất để xin lỗi."

Law liếc nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ "Có gì cứ nói thẳng.Không chỉ đơn giản là đãi không thôi đâu nhỉ?."

Không cần sắc bén như vậy đâu, Aiki không nói nên lời liếc nhìn anh một cái "Thuyền trưởng cũng phải giữ thể diện cho tôi với chứ."

Law phát ra âm thanh "tsk" chào cô bằng ngón thứ ba.

Aiki không vui nhưng cô mời ăn tối thực ra là có mục đích, nên cô phải kìm nén sự bất mãn của mình và gửi lời mời một cách "chân thành" lần nữa, "Tôi thực sự có một việc nhỏ muốn nhờ thuyền trưởng giúp ".Cô làm một vài động tác nhỏ trên ngón tay út của mình: "Nhưng nếu thuyền trưởng từ chối cũng không sao cả. Chỉ cần coi nó đó đơn giản như một lời xin lỗi thôi."

Law vẫn làm ra vẻ một ông già, dang hai tay đặt lên ghế bành với vẻ mặt "Để xem cô có thể bày ra chiêu trò gì ".

Aiki nghẹn ngào. Chỉ sau một đêm, Law đã miễn nhiễm với sự yếu đuối của mình rồi?

Cô cắn chặt môi dưới, vẻ mặt dần trở nên ủy khuất, nước mắt trào ra, qua đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Law dần dần méo mó , tư thế bắt chéo chân tan rã, cuối cùng anh đứng dậy một tay đặt trên trán và một đường đen trên mặt: "Quên đi, đi thôi"

Giọng điệu có vẻ khó chịu.

Aiki đưa tay lau nước mắt, đứng dậy: "Được, thuyền trưởng, anh là tốt nhất!"

Law: "..."

Thuyền trưởng Trafalgar hiện tại vẫn không biết rằng không sẽ chỉ có con số 0 mà sẽ là vô số lần nhượng bộ như ngày hôm nay. Một phút mềm lòng của anh đã giúp cô gái trẻ tên Melody Aiki này xác định được tính thực tế và phạm vi ứng dụng của thứ của vũ khí tên là "Nước mắt" này, sẽ khiến anh phải đối mặt với tình huống này vô số lần trong những ngày tiếp theo nhưng chỉ có thể đầu hàng mà không gặp bất kỳ sự kháng cự nào.

Đối với Aiki bây giờ, khoảnh khắc chiến thắng này có ý nghĩa vô cùng lớn lao, cô tự hào nghĩ:

Cho dù bản chất thật của cô đã bị nhìn thấu cũng không sao, chỉ cần không đánh lại nước mắt của cô thì cô vẫn là người chiến thắng.

-----------------------------------------------

Aiki đã chi rất nhiều tiền và đưa Law vào chuỗi nhà hàng sáu sao sang trọng và cao cấp nhất của Đảo Chef - Cuoco's Restaurant.

Điều kiện hàng đầu, nguyên liệu hàng đầu, thực đơn hàng đầu và tay nghề của cá đầu bếp hàng, từ mọi khía cạnh, nhà hàng sáu sao duy nhất trên đảo đã thực sự mở rộng tầm mắt của Aiki.

Hai người gọi cùng một suất ăn, mỗi miếng cô ăn đều trông rất say sưa, khiến Law rất khó hiểu.

Ngoại trừ món tráng miệng cuối cùng có tên "Sabayon" được đặt trước mặt Aiki - vì Law từ chối món tráng miệng có vẻ hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh của anh nên món ăn này chỉ dành riêng cho Aiki.

Sabayon nướng nhẹ tỏa ra mùi rượu rum nồng nặc, Law nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Ăn tráng miệng sẽ không say đâu phải không?"

Aiki ôm mặt say sưa, nghe xong xua tay nói: "Đừng nói nhảm, tôi uống rất tốt á."

Law: "..." là thứ tửu lượng có thể được tôi luyện được nhờ rượu pha loãng với một lượng nước không xác định à, hôm qua, nếu nhớ không nhầm thì chỉ có một ly nhỉ?

Aiki khen ngợi: "Xét về cách vận hành và hương vị thì quả thực là ẩm thực 6 sao. Tôi nghe nói đầu bếp ở đây ít nhất cũng phải cấp C4.Thực sự không có gì để chê..."

Sự ngưỡng mộ của cô vẫn còn dang dở.

Law nhướng mày hỏi cô: "Cô vẫn định tham gia kỳ thi đầu bếp đó à?"

"Đó là bài kiểm tra trình độ đầu bếp của Cuoco." cô sửa lại, lắc đầu "Không, gia tộc Cuoco thật nhảm nhí, bọn họ không xứng đáng để đánh giá tôi."

Từ xưa đến nay,ở những nơi tam giáo chín suối hội tụ như quán bar, sòng bạc vốn thường là nơi tụ tập thông tin. Dù bề ngoài có đàng hoàng đến mấy thì cũng luôn cần một hai cái miệng để tiêu hóa những thứ đáng xấu hổ đó, những thứ có thể đặt lên bàn và những thứ không thể đặt lên bàn, rượu và cờ bạc là nguồn dinh dưỡng tốt nhất.

Đêm qua, Aiki đã phát hiện ra rất nhiều bí mật về đất nước này từ những kẻ ngốc trong quán rượu bị rượu làm tê liệt, ít nhất, hơn 150 năm trước, đất nước này vẫn giống như đất nước lần đầu tiên cô nhìn thấy trong sử sách.

Điều đã phá hủy 'tình yêu thuần khiết nhất dành cho ẩm thực và nấu nướng' của đất nước này không chỉ là 'lệnh cấm bếp' và hệ thống phân cấp trình độ, mà còn có "gia tộc Cuoco", những người đứng sau chính sách và những người thực sự kiểm soát sự giàu có và quyền lực của đất nước này.

Có lẽ nếu tiếp tục tìm hiểu nó, sẽ có thể đào được một quả dưa lớn hơn.

Gia tộc Cuoco là người khởi xướng hệ thống rác rưởi này, Aiki khinh thường họ khi đánh giá kỹ năng nấu nướng của cô.

"Thuyền trưởng, anh đã bao giờ nghe đến All Blue chưa?" Cô đổi chủ đề, mặc kệ Law có theo kịp suy nghĩ nhảy nhót của mình hay không, cô vẫn tiếp tục nói: "Vương quốc của đầu bếp mà như thế này , được nền văn minh nhân loại tạo dựng nên thì không xứng đáng được gọi là 'thiên đường của đầu bếp'. Chỉ có All Blue huyền thoại, nơi hội tụ tất cả nguyên liệu trên thế giới, là ước mơ hàng đầu của các đầu bếp trên biển, nó mới thật sự là 'Thiên đường của đầu bếp'!"

All Blue là một vùng biển huyền thoại tồn tại đâu đó trong Đại Hải Trình này , là thánh địa nơi hội tụ tất cả các nguyên liệu từ bốn vùng biển. Là một đầu bếp, Aiki càng sẵn sàng tin rằng nó tồn tại.

Trước All Blue, hòn đảo dưới chân cô, nơi tự gọi mình là "Vương quốc đầu bếp", như một trò đùa vậy.

"Nhưng, tôi đã trả phí đăng ký vào ngày hôm kia." Sau khi đưa miếng tráng miệng cuối cùng vào miệng, Aiki đặt thìa tráng miệng xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, chớp mắt và mỉm cười với Law "Vì tôi không có ý định tham gia cuộc thi nữa nên tôi phải lấy lại phí đăng ký."

Law: "..." Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với cô, nụ cười này chắc chắn có ý đồ xấu.

Đôi mắt của Law rực sáng, "Nói thật đi, đang định làm gì?"

Aiki đặt khăn giấy xuống thực tế nói: "Tất nhiên là tôi muốn lấy lại phí đăng ký.... Thôi, chúng ta ra ngoài tôi sẽ nói chuyện đó. Có một số việc không thích hợp để nói ở đây."

Law: "..." Quả nhiên là muốn gây sự.

Mãi đến khi họ đi xa, Law mới lên tiếng: "Cô còn nhớ mình vẫn là hải tặc và là một trong những thuyền viên của tôi chứ?"

Aiki gật đầu "Ừm" hiểu rằng Law không muốn cô gây rắc rối.

Cô suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu hỏi Law: "Thuyền trưởng, xin hãy trả lời câu hỏi thông thường nhất: "Tội phạm hung ác nhất thế giới" được chính phủ công nhận là ai?"

Law cau mày, như thể anh không hiểu mục đích câu hỏi của cô.

"Chắc hẳn anh đã gặp Quân Cách mạng khi còn ở Melissa. Vương quốc Vanilla của chúng tôi đã được Quân Cách Mạng giải phóng. Chúng tôi luôn được Quân Cách Mạng bảo vệ bằng nhiều cách khác nhau, cả bí mật lẫn công khai. Người đàn ông này là 'Nhà cách mạng Dragon', ở Thị trấn Melissa chúng tôi, ông ấy là thần tượng của mọi người. Ngay cả những người trẻ tuổi trong thị trấn cũng tự hào gia nhập quân đội cách mạng."

"Mặc dù tôi không có tham vọng đầu quân vào Quân Cách Mạng nhưng tư tưởng và đương lối cách mạng của ngài Dragon ít nhiều có ảnh hưởng đến tôi".

Sắc mặt của Law hơi thay đổi, đôi mắt anh mở to. Người đứng trước mặt anh chỉ là một cô gái 16 tuổi nhưng không ngờ rằng trong đầu cô lại tràn ngập những suy nghĩ nguy hiểm như vậy.

Lúc này, anh không biết nên than thở cho lòng dũng cảm của con nhóc này hay nên khen ngợi: nhà lãnh đạo cách mạng đã tẩy não cô bằng tư tưởng cách mạng một cách tinh vi, xứng đáng bị chính phủ liệt vào danh sách kẻ nguy hiểm số một.

Dù thế nào đi nữa, xét theo tình hình hiện tại, thuyền viên của anh đã quyết tâm làm việc xấu rồi, và với tư cách là thuyền trưởng, anh chỉ có thể ra mặt và nhận trách nhiệm.

Kỷ luật không có hiệu quả, thuyền trưởng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro