Chương 18
Mặc dù Aiki có ý định làm "một số chuyện xấu", nhưng dù sao thì cô cũng là thành viên của Băng hải tặc Heart, cô thực sự không thể lừa được người của mình dù thế nào đi nữa.
Vì vậy, cô đã lập sẵn ra kế hoạch hành động trong đầu để đảm bảo rằng những hành động đó sẽ không gây ra tai họa cho bản thân lẫn mọi người trong băng.
"Thuyền trưởng anh yên tâm, tôi sẽ làm những gì có thể. Một khi phát hiện mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình, tôi sẽ lập tức dừng lại!" Cô giơ hai tay lên khẳng định.
Có quỷ mới tin cô, Law trợn mắt nhìn , anh không phải là người sợ phiền phức, là thuyền trưởng của một băng hải tặc, phải có chức trách của một thuyền trưởng, những người dưới trướng không hành động liều lĩnh thì sao có thể bị gọi là hải tặc?
Anh vẫn còn ý thức giúp đỡ thuyền viên dọn dẹp mớ hỗn độn.
"Đừng làm vẻ không tin tôi như vậy~" Giọng cô dịu đi, lông mi rung rung, đôi mắt xanh biển tràn đầy ngây thơ "Tôi hiểu rất rõ nguyên tắc không đánh lại thì trốn, vào gây chút rắc rối thôi mà, còn nếu nhiều thì tôi sẽ liên lạc với quân cách mạng, họ nhất định sẽ tìm ra giải pháp thôi."
Law lại thở dài, đây là lần đầu tiên anh thở dài trong ngày hôm nay, nhìn Aiki từ trên xuống dưới anh hỏi với giọng ranh mãnh: "Cô còn giữ thông tin liên lạc của Quân Cách Mạng?"
"A, đúng vậy, anh muốn làm gì? Cho dù thuyền trưởng có muốn, tôi cũng không cho anh đâu."
Law im lặng, thật là một đầu bếp nhỏ ngọa hổ tàng long
...Quên đi, coi như mình đã bỏ lỡ nó đi, nghĩ về điều đó, sự mất mát mà anh phải chịu dưới tay cô đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
Hiện tại hắn vẫn chỉ là công cụ, xem cô muốn làm gì.
"Cô cần tôi làm gì?" Law hỏi cô.
Giây tiếp theo, dưới cái nhìn của Law, Aiqi đưa tay vào áo lấy ra một mảnh giấy từ trong ngực.
Trafalgar · Bề ngoài bình tĩnh · Trong lòng choáng váng.jpg · Law: "..." Đợi đã, tại sao nó lại được lấy từ đó?Tại sao lại kẹp tờ giấy trong đó rồi lại lấy nó ra trước mặt anh ?
Cô ta không coi mình là phụ nữ, hay không coi anh là đàn ông?
Aiki nhìn anh một cách kỳ lạ "Có chuyện gì à, thuyền trưởng?" Vẻ mặt cô đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Law giật mạnh vành mũ đốm, cố che mắt lại, không còn gì để nói.
Tình tiết nhỏ đó không ảnh hưởng đến màn trình diễn của Aiki, như thể không có chuyện gì xảy ra, cô giũ tờ giấy đi và nói cho Law biết kế hoạch của mình.
——Trên thực tế, cô không hề quan tâm đến việc Law có nhìn chằm chằm vào ngực cô hay không, theo cô, thuyền trưởng của cô khác với những người khác trên tàu, anh không thích "xem bóng đá"*. Ngay cả sự quyến rũ của cô cũng vậy ,còn kém xa Bepo, một con gấu đực, đúng là đáng buồn.
(Gốc tác giả để là看球: xem bóng đá .Tui cũng không hiểu ý tác giả là gì,trong OP làm gì có bóng đá nhỉ? .Nên tôi dịch tạm hầy ,khó quá bỏ qua ngheng.)
Nếu một ngày nào đó cô nóng nảy mất trí, khỏa thân chạy đi quyến rũ anh ta, rất có thể sẽ bị anh coi cô như một mẫu vật sống, dùng để mổ xẻ. Chỉ vậy thôi, người ta cứng rắn quá không hạ gục được đâu.
Thứ được vẽ trên giấy là một bản đồ vẽ tay đơn giản, Aiki chỉ vào một địa điểm nào đó "Số 32 phố Berg, trang viên của gia tộc Cuoco. Theo thông tin của tôi, tôi đoán rằng nghiên cứu của tộc trưởng Cuoco Armstrong hẳn là ở chỗ này, thuyền trưởng, chỉ có anh mới có thể giúp tôi tránh đi tất cả tuần tra, lặng lẽ lẻn vào bên trong."
Law gật đầu nói: "Được."
Anh cầm lấy bản đồ nhìn đi nhìn lại, không giấu được sự ngưỡng mộ, cô có thể khám phá nhiều chi tiết như vậy trong thời gian ngắn như vậy, Law rõ ràng có suy nghĩ sâu sắc hơn về khả năng của Aiki. Trong kế hoạch trả thù Doflamingo mà anh sẽ thực hiện trong tương lai, liệu có cần kéo cô ấy vào...
"Ăn may thôi" Aiki chạm vào đầu cô "Đêm qua có mấy tên hộ vệ của gia tộc Cuoco trực trong quán rượu, sau ba ly rượu, họ bắt đầu kể chuyện rất hùng hồn, thậm chí không cần sử dụng công thức đặc biệt nào, chỉ cần tự mình đổ đậu ra họ sẽ nói tất cả."
Không biết cô tìm đâu ra tấm mạng che mặt màu đen, che nửa dưới khuôn mặt lại "Khi trời tối, số lượng lính canh sẽ tăng lên, vì vậy tốt nhất chúng ta nên hành động càng sớm càng tốt."
Law nhìn nó với vẻ chán ghét, không khỏi kéo tấm màn che xuống.
"Thuyền trưởng, anh đang làm gì vậy!Nếu để bị phát hiện ra sẽ rất thảm đó!" Cô nhe răng cá mập, gầm lên với anh.
"Sẽ không thấy được " Law nói, "Quá ngu ngốc, tôi không muốn nhìn thấy thứ này."
Aiki: "...Được rồi."
Với khả năng phối hợp của Law, Aiki cảm thấy lần này hành động của cô sẽ không dễ dàng bị bắt được đâu , không có gì phải sợ .
Chẳng bao lâu, Aiki và Law lẻn vào trang viên của Cuoco và thành công tìm ra phòng làm việc.
Một trong những lý do khiến phòng đặc biệt dễ tìm là vì phòng là một tòa nhà độc lập một tầng tách biệt với tòa chính.
Phong cách châu Âu, trần nhà rất cao, nhìn bằng mắt thì cao tới tám mét, những hàng giá sách khổng lồ được gắn trực tiếp vào tường, các loại bàn ghế trong phòng làm việc cũng lớn.
Khi Aiki lần đầu tiên bước vào, cô gần như nghĩ rằng mình đã trở thành nhân vật phản diện Alice thích phiêu lưu và chuẩn bị dấn thân vào một cuộc phiêu lưu trong hiệu sách bí ẩn.
Giấu mình sau một cây cột, vươn đầu khám phá thì thầm với Law: "Tôi nghe nói Cuco Armstrong cao gần 6 mét. Thuyền trưởng, anh có cho rằng ông ta là người khổng lồ không?"
"Không" Law lắc đầu công khai bước ra khỏi cây cột "Không có ai ở đó, đi ra đi."
Aiki theo anh ta ra ngoài, quả thực không có động tĩnh gì khác. Sau đó cô có thể tự do tìm kiếm xem liệu mình có thể tìm thấy điều gì hữu ích không.
Đi về phía chiếc bàn lớn, không quên nhờ Law giúp đỡ: "Thuyền trưởng, anh cũng có thể dùng năng lực của mình để giúp tìm ra nó á. Chỗ ẩn nấp càng kỳ lạ thì càng có nhiều vấn đề."
Này, trái ác quỷ của anh không phải là trái để tìm đồ, và anh ghét bị ra lệnh .Law đứng dựa vào cột, cầm đao trong tay như chưa từng nghe.
Khi Aiki nhìn thấy điều này, cô không hề ép buộc, tự cô vẫn có thể tự lo cơm no áo ấm được.
Chiếc bàn quá lớn so với cô, với chiều cao của cô, trước tiên cô chỉ có thể kiểm tra hai ngăn kéo phía dưới.
Sau khi ăn một ngụm bụi, hóa ra bên trong chứa đầy những báo cáo không liên quan.
Aiki lại một lần nữa hướng tầm mắt về phía chiếc bàn cao hơn rất nhiều, đây không phải là vấn đề đối với cô, cô dang rộng đôi cánh trắng sau lưng nhảy lên cái một.
Đối với cô, chiếc bàn làm việc giống như một căn phòng nhỏ, giấy tờ và ghi chú trải dài trên bàn dài bằng cánh tay cô.
Aiki cố gắng xem qua các ghi chép của mình, âm thầm tính toán các tỷ lệ trong đầu.
Woohoo, đây không phải là những gã khổng lồ sao? Một người khổng lồ thực sự phải lớn đến mức nào! Đại Hải Trình thực sự là một nơi kỳ diệu và Tân Thế Giới ở nửa sau được cho là còn thú vị hơn nữa.
————————
Điều đáng thất vọng là đây chỉ là một báo cáo phân tích kinh doanh nhà hàng bình thường - nghĩ mà xem, loại chuyện có thể công khai đặt lên bàn này tự nhiên không sợ bị người ta nhìn thấy.
Nếu muốn biết những bí mật, cô vẫn phải tìm ra những điều còn ẩn giấu.
Aiki vỗ cánh và di chuyển lên xuống trước các dãy giá sách tích hợp, gõ sang trái và phải, như thể điều này có thể kích hoạt một công tắc nào đó.
Law có vẻ thờ ơ xem kịch nhứng thực chất dưới vành mũ đầy hắc tuyến.
Nếu còn không giúp cô , tìm tới tối cũng chưa xong mất.
"Room--"
Một vòng xoáy nhỏ màu xanh từ lòng bàn tay anh phóng ra, tạo thành một bán cầu màu xanh nhạt, toàn bộ phòng làm việc, bao gồm cả hai người họ, đều được bao bọc trong lớp màng này.
Vòng mở được nửa phút, trong tay Law có thứ gì đó xuất hiện.
Sau khi bán cầu màu xanh nhạt biến mất, Aiki bay trở lại bên Law và hạ cánh.
Khi cô thu cánh lại, Aiki đánh rắm cầu vồng* , Những lời khen ngợi được đưa ra như thể chúng miễn phí: "Anh xứng đáng là thuyền trưởng a! Anh quả là người đàn ông đáng tin cậy...."
(彩虹屁:Thải hồng thí là ngôn ngữ mạng, nghĩa đen là đánh rắm cầu vòng, ngụ ý là những người hâm hộ tung hô idol của mình, chỉ khoe điểm tốt, kể cả khi idol đánh rắm có thối hoắc cũng có thể đem xuất khẩu thành thơ mặt không biến sắc.)
Law: "..." Anh đúng là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, từ giờ trở đi, tốt hơn hết là hãy mở rộng tầm mắt và giữ tâm hồn cho trong sáng vào.
Law tuyệt vọng suy nghĩ đưa thứ trên tay cho Aiki.
Đó là một cuốn sổ tay cỡ bình thường, Aiki cầm lấy lật qua, đó là một công thức nấu ăn. Đánh giá mức độ ố vàng và độ giòn của tờ giấy thì có vẻ như nó đã bị phai tàn theo tháng năm.
"Công thức nấu ăn riêng của gia tộc Cuoco? Đổi lệ phí đăng ký lấy công thức hoàng gia cũng không lỗ." Aiki vui vẻ nghĩ. Mặc dù cô không thích gia tộc Cuoco nhưng họ đã là đầu bếp qua nhiều thế hệ .Vì vậy công thức ở dưới đáy hộp chắc hẳn rất đặc biệt, như thường lệ, Aiki mở một trang và bắt đầu đọc.
Lập tức, ánh mắt của cô bắt đầu nhìn không đúng.
"Thuyền trưởng, anh tìm thấy cuốn sách này ở đâu?" Cô hỏi Luo Dao.
"Những thứ cô lấy trong két ra ,có vấn đề gì?" Law trả lời cô. Cảm thấy vẻ mặt của cô có gì đó không ổn, Law nhìn công thức hỏi: "Những gì viết trên đó có gì không ổn à?"
Aiki lật thêm vài trang đọc, lông mày mảnh nhướng lên, chỉ cho Law từng cái một 「Melia azedarach」, 「Arisaema heterophyllum」, còn có 「Hoa cỏ đỏ」này nữa, thuyền trưởng, những thứ này nó có phải là dược liệu không? ...Còn cái này, 「Dianthus superbus」 tuy hơi độc, nhưng thêm vào một lượng vừa phải có thể làm tăng hương vị, hạ huyết áp, nhưng thứ này hơi độc, không nên dùng lâu dài. Còn có 「Akebia quinata」,gây độc cho thận , có thể gây suy thận cấp đã bị loại khỏi danh sách thực phẩm từ lâu..."
Đây là thức công thức hoàng gia gì vậy, nó chỉ đơn giản là một ghi chú về chất độc chết người.
Tuy nhiên, người viết cuốn sách độc này rất lợi hại, trong tay hắn, đồ ăn ngon có thể là thuốc chữa bệnh, cũng có thể biến thành một con dao dịu dàng, giết người vô hình. Dù là thuốc độc hay thuốc, tất cả đều phụ thuộc vào sự kết hợp giữa gia vị và liều lượng.
Aiki cất cuốn sổ đi,. Cô muốn lấy nó lại và nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Là một đầu bếp chính thống, cô tự ý thức được không có cái giả định rằng 'cô sẽ trở thành một đầu bếp và dùng thức ăn để giết người'. Nghiên cứu mà cô muốn thực hiện là một nghiên cứu chính trực và tử tế.
Còn đặt tên một cách hoa mỹ: "Lòng hại người thì không thể có; lòng đề phòng người thì chẳng thể không*." hay "Học của Tây để đánh Tây*."
害人之心未有,防人之心亦不可无: Lòng hại người thì không thể có; lòng đề phòng người thì chẳng thể không
师夷长技以制夷:sư di trường kỹ dĩ chế di: Học của Tây để đánh Tây.
Nói chung,học đến già cũng không hết được.
Vừa lúc cô chuẩn bị để Law đưa cô đi thì ngoài cửa bắt đầu có động tĩnh.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền đến, mỗi bước chân, sàn nhà như rung lên, Aiki và Law nhìn nhau, quyết định chờ xem lần nữa.
Những cây cột khổng lồ đã chặn rất tốt bóng dáng của hai người.
Cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông mập mạp khổng lồ bước vào. Phía sau ông ta là bốn "người khổng lồ nhỏ" cũng cao ba bốn mét.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro