Chương 4

"Dọn dẹp nhà bếp cần có thời gian, hai giờ nữa bữa tối sẽ được phục vụ đúng giờ."

Sau khi giải thích ngắn gọn, Aiki đuổi mọi người ra khỏi bếp.

Là một đầu bếp, đặc biệt là một đầu bếp mắc chựng bệnh sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng, cô không thể chịu đựng được việc nhóm "đầu bếp" nghiệp dư này phá hoại nhà bếp như vậy.

Một giờ sau, căn bếp bừa bộn thay đổi hoàn toàn diện mạo, mới tinh như chưa từng được sử dụng.

Một giờ sau, những món ăn ngon đã được chuyển đến nhà ăn.

Đó là mùi thơm của thức ăn! Là thức ăn bình thường , nó ngon quá ,chưa bao giờ được nếm thử món ăn ngon trước đây bao giờ! Thật tốt khi còn sống!

Aiki nhìn các thành viên trong băng không nói nên lời, mỗi người đều cảm động đến rơi nước mắt khi ăn.

Aiki: Vậy bọn họ đã sống bằng gì suốt thời gian qua ? Trước khi mình đến, Law, với tư cách là thuyền trưởng, anh ta thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một đầu bếp làm thuyền viên sao?

Chết tiệt, khi Law bước vào nhà hàng, thứ hắn nhìn thấy trước mặt là một nhóm thuyền viên đang rơi nước mắt sau khi dùng bữa.

Bepo, Shachi và Penguin cũng nằm trong số đó.

Law: "..."

Penguin ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn và chào hỏi: "Đội trưởng, anh cũng đến ăn đi!"

Shachi và Bepo gật đầu đồng ý, Shachi nói: "Có đầu bếp chuyên nghiệp thật là tốt, hạnh phúc quá đi!!!!!."

"Đúng!!!!!!." Lần này mọi người đều đồng ý.

Law: "..."

Law trầm mặc một hồi, mặt không biểu tình nhìn bọn họ, mím môi nói: "Im lặng hết đi, ngậm mồm lại mà ăn ."

Bepo đặt đồ ăn trong tay xuống, khéo léo đứng dậy cúi chào, cụp tai xin lỗi: "Thực xin lỗi."

Tại sao chỉ có anh ta muốn xin lỗi?

Theo chuyển động của Bepo, Aiki rơi ra từ phía sau Bepo.

Sau đó Law mới nhận ra rằng Aiki đã được che khuất phía sau Bebo.

Aiki nhanh chóng buông Bepo ra, đứng thẳng lên, xấu hổ gãi đầu xin lỗi: "Toàn thân Bepo à không, cả thân gấu đều có lông rất mềm mại, ôm rất thoải mái!"

Những sinh vật có lông dễ thương này có khả năng gây chết người đối với các cô gái đến nỗi Aiki nói rằng cô không thể cưỡng lại được chúng.

Law không bình luận gì, im lặng đi về chỗ ngồi dùng bữa.

Nhà ăn im lặng chỉ còn tiếng nhai đồ ăn.

Sau bữa ăn, Aiki kéo lấy hai thuyền viên và yêu cầu họ rửa bát.

Dù thích nấu ăn nhưng cô lại ghét rửa bát, công bằng mà nói, Aiki nhanh chóng ghi nhớ tên các thành viên trong băng và sắp xếp lịch trình cho bọn họ thay phiên nhau chịu trách nhiệm rửa bát.

Tất nhiên, chỉ có thuyền trưởng và gấu trắng lớn Bepo mới có đặc quyền được ăn mà không cần rửa .

Shachi: "Sao thế được, như này không công bằng!"

Penguin: "Ghen tị với Bebo quá. Tôi không muốn rửa bát, tôi cũng muốn được Aiki ôm."

Bepo cúi đầu xin lỗi: "Tôi xin lỗi!"

Bepo tại sao lại xin lỗi ? Dễ thương có quyền được ưu ái.

Aiki vui vẻ ôm lấy Bepo, vùi đầu vào bộ lông của Bepo, đây mới gọi là "gấu ôm".

Gấu ôm đúng nghĩa

-----------------------------------------------

Ngày thứ tư ra khơi. Cuối cùng cũng đến được hòn đảo mới.

Con tàu cập cảng Vislan trên đảo Castco.

Bepo hoa tiêu, nhìn vào kim nam châm tự ghi nói: "Sẽ mất khoảng một ngày để có thể ghi được từ trường. Thuyền trưởng , anh có chỉ dẫn gì không?"

Aiki giơ tay nói: "Số lượng thịt và lương thực dự trữ hiện tại trên tàu có thể hỗ trợ toàn bộ chuyến hành trình của con tàu trong hai tháng tới, nhưng có một số gia vị cần được bổ sung. Ngoài ra, trái cây và rau củ tươi cũng cần được bổ sung, à, còn có rượu nữa , trên tàu tiêu thụ nhiều nhất là rượu , dự trữ bao nhiêu cũng có thể uống."

Law gật đầu ra lệnh: "Bepo, cậu cùng mọi người ở trên thuyền canh tàu, Shachi và Penguin dẫn một vài người vào đất liền mua rượu, trái cây và rau quả, Aiki sẽ phụ trách khâu gia vị."

"Không được , thuyền trưởng, tại sao anh lại để tôi đi có môt mình?" Aiki lẩm bẩm khi theo Penguin ra khỏi thuyền.

Còn chưa nói xong đã thấy Kikoku trên vai Law đi theo cô, ồ, hóa ra thuyền trưởng sẽ cũng cùng nhóm với cô, nhận thức được gì đó.

Tâm trạng của Aiki ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Thị trấn nhỏ tên Wisland này dường như là một thị trấn sinh ra dành cho âm nhạc và khiêu vũ.

Đối với Aiki, người đã ở trên Đảo Vanilla lần đầu tiên sau 16 năm được đến nơi khác, hòn đảo này có những phong tục tập quán hoàn toàn khác với Đảo Vanilla, khiến cô đi trên đường trông như một người quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Đảo Vanilla là một vương quốc yên bình với hoa và cỏ, đồng hành cùng với thực vật, tính cách cư dân trên đảo có xu hướng sống nội tâm hơn, họ chỉ thể hiện những cảm xúc ấm áp bằng cách gửi hoa hay sử dụng ngôn ngữ của những loài hoa.

Và thị trấn Wisland này thì tràn ngập âm nhạc và khiêu vũ. Họ có tinh thần hào hứng và nhiệt tình.

Người bán hàng hát cho sản phẩm của mình và khách mua hàng sẽ nhảy múa vui sướng khi nhìn thấy sản phẩm mình thích.

Aiki bước đi trên đường, tâm trạng của cô dường như bị ảnh hưởng bởi họ trở nên phấn khích.

Ca hát và nhảy múa dường như là tài năng bẩm sinh của con người. Muốn hát theo và nhảy cùng nhau.

Cô nhìn Law vẫn bình tĩnh như vậy, hỏi: "Thuyền trưởng, anh không bị ảnh hưởng gì sao?"

Sắc mặt Law không thay đổi nhiều, nhìn cô như kẻ ngốc, lạnh lùng nói: "Mau mua cho xong rồi còn quay về thuyền."

Aiki trề môi, hắn ta đúng là một người đàn ông lạnh lùng.Nhưng, hắn thực sự rất phong cách, cô gần như không thể không không nhìn vào người thuyền trưởng ngầu lòi này.

-----------------------------------------------

Bước ra khỏi cửa hàng gia vị, Aiki đã mang đầy một gánh về, không giấu được sự phấn khích mà nói với Law: "Thuyền trưởng, không ngờ ở đây có nhiều loại gia vị ghê, còn có những thứ tôi còn chưa từng thấy bao giờ! Rất thích hợp để phát triển các món ăn mới! Đúng rồi, Tôi vừa thấy hoa Melissa khô được bày bán trong cửa hàng, giá của nó khá cao. May mắn, tôi đã mang theo rất nhiều khi rời Thị trấn Melissa."

"Thuyền trưởng, anh biết không? Thị trấn Melissa chúng tôi nổi tiếng nhất với loài hoa Melissa này, mỗi lần thu hoạch chúng tôi sẽ giữ lại những bông tốt nhất cho riêng mình, còn những bông nhỏ hơn sẽ được bán cho các thị trấn khác, những thứ đó sẽ được gửi đến các hòn đảo khác để tiêu thụ. Trên thực tế, chúng đều có chất lượng khá kém. Nhưng không ngờ ,những thứ có chất lượng kém như thế lại có thể được bán được với giá cao như vậy!"

Cô cứ "Thuyền trưởng" "Thuyền trưởng" nói không ngừng, xung quanh là tiếng nhạc gõ chói tai, sắc mặt Law tối sầm, hắn chỉ cảm thấy nhức đầu, thị trấn này sao ồn ào quá vậy.

Chủ đề Aiki thao thao lúc đầu là về gia vị, nhưng bằng cách nào đó, khi cứ tiếp tục nói, tất cả lại chuyển sang cuộc sống của cô lúc còn ở Thị trấn Melissa. Có lúc là "Bà Mandy luôn gọi nhầm tên cô", lúc lại là "Ông trưởng làng đang đi bộ sẽ ngã nhào ra đất".

Law kiên nhẫn vừa đi vừa nghe, đột nhiên dừng lại, ngắt lời : "Cô có hối hận không?"

Aiki sửng sốt, lắc đầu, sau đó nhìn hắn cười nói: "Về chuyện ra khơi sao? Đây là điều duy nhất mà tôi sẽ không bao giờ hối hận."

Law không nói thêm gì nữa, bước về phía trước, không ngẩng đầu lên.

Aiki vội vàng chạy theo, giải thích : "Lần đầu tiên xa nhà, chắc chắn phải nhớ rồi, nhưng sau này sẽ ổn thôi. Thuyền trưởng, tôi nói thật đấy!"

Cô thề: "Trên biển cả này có rất nhiều người tôi muốn gặp, cho nên tôi đã luôn mong muốn được ra khơi. Cuối cùng cũng có thể ra khơi với thuyền trưởng. Điều đó, tôi chưa bao giờ hối hận và nhất định cũng sẽ không hối hận!"

Law khẽ kéo chiếc mũ đốm của mình xuống, Aiki, người nhận thấy cử động nhỏ của anh, đột nhiên cảm thấy may mắn , nói: "Thuyền trưởng, vừa rồi có thấy cảm động không? Có phải anh cảm động đến mức không nói nên lời không?"

"Im đi" chiếc mũ che kín hoàn toàn đôi mắt của Law, rất khó nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, Aiki chỉ nghe thấy Law lạnh lùng thốt ra vài từ "Ồn ào quá."

Giọng điệu có vẻ... hơi xấu hổ nhỉ?

Aiki gãi đầu: Có lẽ cô nghe nhầm rồi.

Đi qua con phố thương mại nhộn nhịp, Aiki dành phần lớn sự chú ý của mình để theo kịp thuyền trưởng của mình.

Aiki, lớn lên như một thú cưng của ông bà chú bác ở một thị trấn nhỏ, đây là lần đầu tiên cô thấy một thẳng nam đến cứng nhắc như thuyền trưởng của cô, dù biết mình cao hơn 1,9 mét , đôi chân dài nhưng lại bước đi nhanh như vậy, điều đó khiến chiều cao chưa đầy 1,7 mét của cô phải chạy theo mới đuổi kịp.

Phải làm sao để cứu anh đây, thuyền trưởng thẳng nam của tôi, cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ không tìm được bạn đời đâu, dù có đẹp trai hay có quyền lực đến cách mấy thì cũng không có người phụ nữ có thể chấp nhận được.

"Chờ chút..... Thuyền trưởng ơi, cho tôi nghĩ một chút đi thuyền trưởng à." Đi theo một lúc, Aiki thở không ra hơi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần nên quyết định dừng lại nghỉ ngơi.

Law bước đến gần cô với vẻ mặt u ám: "Phụ nữ đúng thật rắc rối."

Aiki phát điên: Anh có thể đừng nói mấy lời thoại thẳng nam điển hình như vậy có được không? À mà thuyền trưởng này, thuộc tính thẳng nam của anh là như thế nào vậy? Có dám thừa nhận mình là người đứng đầu trong thế giới thẳng nam không?

Aiki không còn biết comment gì nữa, yếu ớt đưa túi giấy đựng đầy đồ gia vị cho Law, đề nghị: "Nếu anh thấy phiền, thuyền trưởng xin hãy quay lại tàu trước đi. Tôi cần phải đi mua một vài bộ quần áo. "

Đảo Castco là hòn đảo mùa hè, đảo Vanilla lại là hòn đảo mùa thu.

Bộ quần áo Aiki mang lên tàu lúc khởi hành chỉ phù hợp với mùa thu, cô không thích đồng phục của băng Heart chút nào, thà mặc quần dài áo dài còn hơn.

Ví dụ, bộ trang phục cô đang mặc có loại vải mỏng nhất trong số tất cả trang phục của cô .

Nhưng dù sao cũng là đồ dài tay, vừa rồi vì đi bộ nhanh đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào da thịt, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Aiki: "Sau này chúng ta sẽ còn cập bến đến những hòn đảo mùa hè, nên tôi cần mua vài bộ quần áo cho mùa hè. Nếu thuyền trưởng cảm thấy ổn thì cứ để tôi ,'một cô gái' đi lang thang quanh đảo này cũng được."

Từ "cô gái" được nhấn mạnh.

Ý tứ là ,tôi, một mỹ nhân mong manh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, anh không phép được bỏ mặc tôi như thế !

Law khẽ cau mày, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cười lạnh, cầm lấy túi giấy trong tay, toàn thân xuất hiện một luồng áp thấp ảm đạm: "Đi."

Aiki bất giác run lên, trong lòng thầm kêu : Này thuyền trưởng, nếu anh đã đồng ý rồi thì ít nhất cũng nên thu lại khí tức của mình đi chứ, chân tôi run như thế này làm sao mà đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro