Chương 41
"Anh ơi!"
"Anh ơi......"
"Anh ?"
...
Chủ nhân của giọng nói đó là một cô bé khoảng năm sáu tuổi, mái tóc xanh trong như bầu trời, đôi mắt xanh thẳm như biển, khi cười đôi mắt cong cong như hình lưỡi liềm nhỏ.
Cô bé đưa tay đưa một nắm hoa dại vừa hái cho chàng trai trước mặt, chàng trai trông như một thiếu niên, khuôn mặt mờ đi dưới ánh sáng, tất cả những gì có thể nhận ra là nụ cười tỏa nắng nơi khóe miệng, anh đưa tay chạm vào đầu bé gái.
Hình ảnh nhấp nháy liên tục. Trong chốc lát, mòi thứ dần chìm vão tăm tối, chật hẹp, bóng tối khiến người ta rùng mình, một giọng nói trầm khàn khàn khàn vang lên: "Hứa với ta, dù chỉ còn lại một mình,con nhất định vẫn phải sống. Một ngày nào đó..."
Thanh Âm đột nhiên dừng lại, hình ảnh bị xáo trộn, toàn bộ không gian tựa hồ vặn vẹo, đứa bé gái duỗi tay như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng thời gian từng chút một trôi qua, trên tay cô bé lại trống rỗng.
Cảm giác tuyệt vọng tựa như thủy triều dâng trào, cuốn người ta vào vũng lầy nhưng không có sức để kháng cự.
Đau đớn, tuyệt vọng, buồn bã,không cam tâm... Những cảm xúc tiêu cực ngay lập tức lấn át con người.
Aiki há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay, một giọt, hai giọt... Nước mắt lăn dài vô tận, cơ thể cô dần mất đi khống chế.
Những thứ mà "chìa khóa" có thể mở được phần lớn đều là những ký ức đau buồn, giờ đây "chìa khóa" đã bị bị tra vào ổ, việc mở hay không đều là suy nghĩ của cô.
Ôm chặt cơ thể đang run rẩy của mình bằng cả hai tay, bay từ trên cây xuống, lại tìm thấy một bụi cây rậm rạp rồi ẩn mình.
Hiện tại ,không thích hợp để xuất hiện trước mặt mọi người với như thế này. ——Bây giờ cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt và sự run rẩy đều là do bản năng của cơ thể, đó là phản ứng tự chủ của cơ thể do tiềm thức điều khiển sau khi vô tình chạm vào "chìa khóa".
"Cô bé, thì ra em trốn ở đây..." Ngay lúc cô đang im lặng tiêu hóa những cảm xúc không tốt này, một giọng điệu trêu chọc đột nhiên vang lên từ trên đầu , ngẩng đầu lên, bóng người đàn ông đó đang ngược sáng, đường nét của anh khiến người ta cảm thấy khó có thể nhìn rõ, khóe miệng cong lên khiến cô vô cớ có cảm giác quen thuộc.
"Sao em lại khóc nữa rồi? Đừng khóc, này -" giọng người đàn ông trở nên lo lắng. Anh ta quỳ xuống nhìn ngang bằng với Aiki với ánh mắt lo lắng. Lấy ra một chiếc khăn tay trắng trơn từ đâu đó, lau nước mắt cho Aiki.
"Anh ơi" cô gái tóc bạc nhẹ nhàng nói "Anh có phải là nhà ảo thuật không?"
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, con ngươi màu xanh đậm co rút lại. Anh nói chậm rãi, giọng điệu có chút khô khan: "Có thể lặp lại lời em vừa nói được không?"
Lý trí dần quay trở lại, vài sợi tóc bạch kim buông thõng của cô quấn quanh đầu ngón tay anh, mái tóc bạc của cô là thứ đẹp nhất mà anh từng thấy, một giọng nói nhắc nhở anh: Cô ấy không phải là Isafei của anh, đứa em gái bé bỏng của anh phải là yêu tinh của biển và bầu trời, với mái tóc xanh và đôi mắt xanh, không thể là cô ấy được.
Trong lúc bàng hoàng, khuôn mặt của Isafei và khuôn mặt của Aiki chồng lên nhau, trên đời này chẳng lẽ có hai người giống nhau đến thế ? Nếu Isafei của anh còn sống, liệu em ấy cũng sẽ xinh đẹp như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, anh cố gắng mỉm cười, chắc chắn r, em gái đáng yêu của anh lớn lên nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân.
"X-Xin lỗi" Aiki lau khóe mắt ,giọng nức nở "Tôi không thể kiểm soát bản thân.Không cần bận tâm những lời tôi vừa nói đâu."
"Được." Bởi vì một số tình huống kỳ lạ kết hợp, Lance vẫn không thể thoát khỏi cái bóng Isafei phủ lên Aiki, nhưng anh đã một mình gánh vác suốt bấy nhiêu năm, hôm nay anh muốn kể cho cô nghe câu chuyện của mình.
-----------------------------------------------
Đến lúc Law tìm được Aiki, thấy đôi mắt cô đỏ như thỏ, cô ấy đang nhìn người đàn ông từng ở chung ngục với ánh mắt vừa thương xót vừa tôn kính.
Mới không để ý một lúc, lại xảy ra chuyện gì rồi?
Sắc mặt hắn tối sầm, ánh mắt dần dần âm trầm "Aiki" hắn mở miệng "Lại đây."
Khi Aiki nghe thấy giọng nói của Law, cô ngước mắt lên nhìn thấy khôn mặt tối sầm của anh, cô giật mình, "Thuyền trưởng?" Cô nghi ngờ hỏi ngập ngừng trả lời: "Đánh xong rồi ?"
"Ừ." Law u ám gật đầu "Qua đây."
"Ò, được rồi" Aiki gật đầu, tiến về phía anh vài bước rồi dừng lại "Đợi chút, tôi còn vài lời muốn nói" dưới ánh mắt sắc bén của Law, cô quay ngoắt 180 độ sau khi rẽ một góc lại đến chỗ Lance .
"Sao thế?" Lance nhướng mắt, nửa cười liếc nhìn Law, ý đồ của rất rõ ràng, nhưng giọng điệu đối với Aiki lại rất ôn hòa " Không đành lòng rời xa anh, muốn kéo anh vào băng ?"
"Đại khái thôi " Aiki cười trong nước mắt "Dù sao thì việc mời thuyền viên là quyền của thuyền trưởng. Hơn nữa, chẳng phải anh vẫn còn việc riêng phải làm sao?"
"Đúng vậy" khóe miệng của người đàn ông hiện lên một nụ cười vẫn có chút không nỡ: "Khi mọi chuyện ở đây được giải quyết, anh cũng sẽ đến Tân Thế Giới, có lẽ lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau." Không giống như những tên hải tặc trong lòng hận thù đã tràn đầy, anh phải đợi đồng minh của mình đến trước và đưa những người bị bắt cóc này ra khỏi đảo và ổn định cuộc sống cho họ.
"Chúng ta nhất định phải gặp lại đấy nhé!" Aiki kiên định gật đầu "Lance, anh là một người anh trai tốt. Hi vọng anh có thể sớm tìm được em gái mình."
"Cảm ơn em." Lance cúi đầu ghé sát vào tai Aiki nhẹ nhàng cảm ơn cô. Khi đứng thẳng lên lần nữa, đột nhiên trên tay anh có một bông hồng xanh "Cái này là dành cho em, cô gái đáng yêu của anh."
"Wow~" Aiki ngạc nhiên "Cảm ơn ,nhà ảo thuật vĩ đại."
Law áp suất thấp vẫn còn đang đứng đây: "...".
Lot Lance, tự nhận là nhà ảo thuật gia đến từ South Blue. Chính người đàn ông có nụ cười phù phiếm trước mặt có vẻ lãng mạn này đã kể cho Aiki một câu chuyện cảm động, để tìm được em gái bị bắt cóc, anh ta đã tìm kiếm trên vùng biển này suốt mười năm.
Một chiếc "chìa khóa" có thể mở ra cánh cửa ký ức, ngăn chặn tất cả những mảnh ký ức mà cô không thể nhớ lại. Aiki không đủ can đảm để sử dụng chiếc chìa khóa mang tên "Poker" - chỉ cần chạm vào "chìa khóa" là cô lại cảm nhận được như thể sắp bị chôn vùi trong nỗi buồn, từ những mảnh ký ức lóe lên, cô biết mình cũng nên có một "anh trai", chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao cô lại ném tất cả những chuyện đã qua liên quan đến "anh trai" mình vào những khoảng trống trong ký ức và không muốn nghĩ đến?
Cô không muốn biết bất cứ điều gì hết, cô vẫn có thể sống tốt ngay cả khi không biết gì cả.
Nếu sau này có mộng tưởng về vai "anh trai" thì hãy để Lance thế chỗ, anh ấy xứng đáng nhận được danh hiệu "Anh trai tốt".
"Tạm biệt." Aiki vẫy tay chào anh rồi chạy lại bên cạnh Law "Chúng ta đi thôi, Thuyền trưởng."
Bóng dáng của thiếu nữ tóc bạc và người đàn ông cao lớn cùng nhau bước đi, giọng nói lơ lửng trong gió——
"Thuyền trưởng, anh đến chậm quá, vừa rồi tôi còn suýt ngủ quên."
"Lúc nãy cô muốn bỏ trốn đi cùng người khác đúng không?"
"Không được như thế, anh lại lần nữa có lỗi cho tôi!"
"...Mau quay lại rửa mặt đi. Khóc xấu quá."
"Tôi đang rất tức giận nha! Tiên nữ có rơi nước mắt thì vẫn là người đẹp!"
"Vậy sao? Tôi lại không nghĩ vậy."
"Yaa, thuyền trưởng, anh thật là cứng . Tôi đề nghị anh nên qua học chỗ anh Lance, nếu không tôi e rằng cho dù có trở thành Vua Hải Tặc, Heart của chúng ta sẽ không tìm được vợ cho thuyền trưởng mất."
"...Chuyện đó thì không cần cô lo đâu."
"..."
-----------------------------------------------
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa Law và Lance, Aiki có thể cảm nhận được sự ngờ vực và thái độ thù địch không thể giải thích được của Law đối với Lance, nên khi nhìn thấy Lance đang trong nhà ăn của tàu Polar Tang vào ngày hôm sau, cô đã hoàn toàn bối rối.
"Lance! Tại sao anh lại ở trên tàu của chúng tôi!?" Aiki ngạc nhiên nói.
Lance liếc nhìn Law đang ủ rũ với nụ cười nửa miệng "Anh đã nhận lời mời của thuyền trưởng Trafalgar, cho nên, bây giờ anh cũng là thành viên của băng Heart." Lông mày đẹp trai của anh ấy nhướn lên "Sao, anh không được chào đón à?"
"A,không có, chào mừng anh!" Giọng Aiki bắt đầu cao lên vì phấn khích "Đồ của anh đâu? Anh đã ăn gì chưa? Còn việc của anh thì sao?"
Lance gật đầu "Việc còn lại để đồng minh của anh lo, anh sẽ cùng băng Heart đến Tân Thế Giới."
Thật khó để tưởng tượng Law đã lay động anh ta như thế nào, cô chỉ có thể thở dài: Giữa nam nhận, quả thực có hai loại cảm xúc vừa thù địch vừa tán thưởng, vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, đây gọi là "đồng cảm". Đầu bếp Aiki ngây ngất vui vẻ bước vào bếp "Ngày vui như vậy đáng để thêm một món ăn nữa!"
"Ai-chan, em thật đáng yêu..." Lance sờ sờ cằm, cố ý nheo mắt nhìn Law.
Law: "..." Trên mặt viết chữ vui mừng (sương mù dày đặc)(?)
Có sóng ngầm.
Các kênh trò chuyện riêng tư của các thuyền viên khác trong băng hiện đã online.
"Bầu không khí thật kỳ lạ..."
"Có cảm giác như có chuyện gì đó đang xảy ra giữa thuyền trưởng, người mới và Aiki."
"Tu la tràng?! Một phụ nữ , hai người đàn ông?!"
"Thú vị~"
"Thuyền trưởng rõ ràng không thích người mới, tại sao lại mời hắn lên thuyền?"
"Ai biết được..."
-----------------------------------------------
Bờ biển Đảo Stellar vào đêm trước ngày ra khơi.
Hai thanh niên cao lớn đứng đối diện nhau.
"Anh rất mạnh, có muốn gia nhập băng hải tặc của tôi không?" Người đàn ông tóc đen hỏi.
"Thật không ngờ , thuyền trưởng băng hải tặc Heart lại đích thân đến mời tôi lên tàu đấy" người đàn ông đẹp trai đối diện cười đáp lại.
Lance Lott, một nhà ảo thuật gia lang thang trên biển, được mệnh danh là" Fraudster " trong các sòng bạc. Những người biết anh ta gọi anh ta là "Kẻ điên cuồng trong trò chơi". Sự hoài nghi đồng nghĩa với anh trong mười năm anh ta đã một mình du hành xuyên qua thế giới ngầm. —Đối tác, đó là người khiến người ta dám tự tin ra tay, hắn chỉ có đồng minh mà không có đối tác.
Anh ta đưa ra câu trả lời: "Tiếc là. Nếu lời mời này xuất phát ra từ miệng đầu bếp nhỏ thì tôi có thể đồng ý."
Law cau mày, giọng điệu dần dần lạnh lùng hơn: "Anh đang tìm 'Joker'." Hắn dùng giọng điệu khẳng định.
"Joker..." Lặp lại câu nói đó, Lance càng cảnh giác hơn: "Sao cậu biết?"
"Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng có vẻ là tôi đã đúng" Law dừng lại , sau đó tiếp tục, "Tôi nghĩ mục tiêu của anh và của tôi hẳn là giống nhau."
"...Tại sao tôi phải tin cậu?" Người đàn ông giơ tay xoa xoa lông mày, mỉm cười trầm thấp, nhưng nụ cười lại không lọt vào mắt.
"Anh biết được bao nhiêu về 'Joker' ?" Law hỏi nhưng không trả lời "Tôi không nghĩ anh có thể thách thức hắn ta chỉ bằng sức mạnh của mình. Khả năng và sức mạnh của Joker vượt xa sự tưởng tượng của anh đấy."
Lance im lặng.
"Tôi có thể cảm nhận được rằng anh rất mạnh. Nếu đội của anh toàn những người mạnh như anh, có lẽ anh có thể thách thức được hắn ta. Nhưng , nếu chỉ có mình anh" hắn lắc đầu "Anh hoàn toàn không thể chạm vào được hắn ta."
Trong mắt Lance hiện lên một tia u ám, nhướng mày nhìn Law "Cậu biết rất rõ về Joker?"
"Ít nhất, tôi biết rõ hơn anh. Thế nào? Có muốn lên tàu của tôi không?"
"Ha" Anh cười khúc khích trả lời "Những gì cậu nói hoàn toàn không hấp dẫn bằng cô gái nhỏ trên tàu cậu, nhưng ... Hôm nay ,có lẽ tôi nên lên tàu của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro