Chương 72

Nhìn Aiki ăn mặc nóng bỏng dưới chiếc áo khoác mùa đông dày đặc, vẻ mặt Law nhất thời sửng sốt, rồi ngay lập tức trở lại thờ ơ.

Trong hai năm, rất nhiều thứ có thể thay đổi. Hắn không bao giờ ngờ rằng sự thay đổi lớn nhất trên cơ thể cô lại là đường cong cơ thể.

Trong sự im lặng ngắn ngủi, Aiki cảm thấy cơ thể mình, vốn đã ấm lên, lại bắt đầu lạnh đi.

Aiki: Law, anh ấy lạnh lùng quá, cô thật đáng thương QAQ

"Này, Aiki, cậu có cần giúp đỡ không?" Aiki đang òa khóc trong lòng, nghe thấy Luffy hỏi, cô miễn cưỡng từ chối với đôi mắt rưng rưng ​​"Cảm ơn cậu nhà Mũ Rơm, nhưng đây là chuyện giữa tôi và thuyền trưởng."

——Là giả, là giả đấy , tất cả đều là giả, Nhà Mũ Rơm, xin hãy cứu tôi với,huhuhuhuhu...

"Mặc dù thuyền trưởng của tôi trông đáng sợ thế thôi, nhưng anh ấy sẽ không làm tổn thương tôi đâu." Mặc dù cô thực sự không muốn từ chối sự giúp đỡ tốt bụng của Luffy, nhưng thuyền trưởng vẫn phải dỗ "Phải vậy không ~ phải không, thuyền trưởng? Đúng không Law? Tôi sẽ tiếp tục làm đầu bếp trên tàu của anh, tiếp tục làm những món ăn siêu ngon cho anh..." Câu cuối cùng này cực kỳ thận trọng và tâng bốc.

"Hừ." Law hừ một tiếng, nhưng sắc mặt lại nhìn khá hơn nhiều.

"Đừng nói nhiều nữa, nhắm mắt lại." Hai năm trước Law đã biết đầu bếp nhỏ khéo léo như thế nào trong việc dỗ dành người khác.

"Ò." Aiki không còn cách nào khác ngoài việc im lặng và nhắm mắt lại.

Ngay cả khi biết Law chắc chắn không muốn làm tổn thương cô, nỗi lo lắng chờ đợi bị xử tử vẫn khiến Aiki bất an.

————————

Ngay khi Law lấy đi trái tim của Smoker và dọn sạch không gian, Tashigi quay lại hướng viện nghiên cứu để tìm kiếm Smoker.

Từ xa, cô đã nhìn thấy Smoker nằm trên tuyết như một xác chết.

"Ngài Smoker!" Tashigi lao về phía Smoker mà không cần suy nghĩ.

Lúc này Luffy và nhóm của cậu phát hiện có người đang nằm trên tuyết.

"Luffy, đi nhanh lên, là Hải quân đó!" Usopp hét lên. Là một tên hải tặc khi nhìn thấy Hải quân, cậu ấy sẽ vô thức muốn chạy trốn.

"Chờ một chút," Tashigi cũng là một khuôn mặt già nua, nói chung, nếu nhìn thấy Tashigi , hải quân nằm trên mặt đất hẳn là – "Là Người Khói! Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy? Anh ta thua Torao à?"

"Nhanh lên, Luffy, hải quân đang đến" Usopp lại thúc giục từ phía sau cá sấu.

"Chúng đến rồi." Nhìn thấy Tashigi dẫn đầu nhóm hải quân tiến về phía này, Luffy nhìn Aiki và xác nhận lần nữa "Aiki, cậu thực sự không cần tôi giúp sao?"

"Không cần đâu" Aiki lắc đầu. Bây giờ cô chỉ có thể sống theo lòng tốt của Luffy. Bây giờ đã tìm được Law, cô đương nhiên phải đi theo anh ấy.Tạm thời cô chỉ có thể tách khỏi băng Mũ Rơm "Các cậu đi cửa sau đi, Nami và những người khác ở bên đó."

"Cảm ơn nha!" Luffy giơ tay đưa cánh tay cao su của mình về phía Râu Nâu"Hẹn gặp lại."

Hải quân không có ý định bắn bọn họ, đặc biệt là khi Tashigi đang dẫn đầu đội. Họ chỉ bắn vài phát súng cho có rồi dừng lại.

Nhìn thấy lỗ đen trên ngực và nghĩ đến hành vi tồi tệ của người đàn ông trước mặt đã đổi 100 trái tim hải tặc để lấy danh hiệu Thất Vũ Hải , Tashigi nghiến răng giận dữ, như thể Smoker cũng bị đối xử tương tự .

Tức giận, cô nhặt thanh kiếm của mình lên cố gắng lao về phía trước, nhưng bị hải quân G5 phía sau giữ chặt. "Thả tôi ra. Tên Trafalgar đó dám tấn công ngài Smoker..."

"Bình tĩnh đi đại tá Tashigi" hải quân phía sau ngăn cô lại ân cần nhắc nhở: "Chúng ta không phải đối thủ của tên đó."

Khi quay lại, thấy tên Thất Vũ Hải chào Mũ Rơm như gười quen cũ. Đột nhiên, mục tiêu tấn công vẫn là một phụ nữ, có vẻ như là thành viên của tên Thất Vũ Hải đó. Nhóm hải quân của Tashigi đến an ủi cô "Tình huống ở nơi này, chúng ta cần xem xét đã."

Với ý tưởng này trong đầu, họ bị sốc khi thấy tên Thất Vũ Hải đó bắt đầu cởi bỏ quần áo của người phụ nữ trước mặt mọi người...

Như vậy, thật tàn nhẫn...

Đây là một bán đảo cực kỳ lạnh giá!

"Trafalgar Law!" Giọng nói của Tashigi nghe như đang nghiến răng. Cuối cùng, cô ấy thoát khỏi sự cản trở của những hải quân khác tiến lên một bước với một thanh đao trong tay "Dừng lại! Đồ tàn bạo!"

Law tức giận trừng mắt nhìn cô, với ánh mắt lạnh lùng. Giây tiếp theo, bàn tay cầm kiếm của Tashigi dừng lại, cơ thể cô không thể cử động được.

"Đúng là không biết tự lượng sức" Law ngữ khí rất không vui, khi hắn lại mở ra không gian, nữ nhân ngu ngốc này hẳn là biết, chọc tức hắn tuyệt đối là một quyết định sai lầm "Ta hiện tại không có thời gian lãng phí với các ngươi. Đừng làm phiền tôi."

Sau đó, hắn không còn chú ý đến Tashigi và đám hải quân phía sau mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào Aiki.

Aiki thân thể mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, G5 hải quân phía sau vội vàng tiến tới đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: "Đại tá đại tá cô không sao chứ?"

Năm giác quan của Aiki rất nhạy cảm, đôi tai của cô vểnh cao lên để lắng nghe toàn bộ quá trình, mặc dù trong lòng có một chút tò mò thực sự muốn mở mắt ra nhìn trộm. Nhưng vì nhiệm vụ chính của cô bây giờ là dỗ dành. Law, cô kích động quá, chịu không nổi.

Nội tâm gào thét: Tội nghiệp Tashigi, chị vẫn chưa hiểu rõ về anh Law rồi. Anh ấy không biết thương hại hay trân trọng một người phụ nữ nào đâu. Anh ấy có thể ra tay không chút do dự đối với thuyền viên đã đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách (có thể bạn không tin nhưng tôi cũng là người mà anh ấy tuyên bố yêu ). Nhân tiện, cơ thể cô vừa bị động tay động chân phải không?

Hơn nữa, như cô có nói rồi phải không? Đây là chuyện của băng Heart bọn họ... Không, đó chỉ là vấn đề giữa cô và Law, thậm chí cả Luffy cũng không được can thiệp.

Chị Tashigi thân mến, vì chị đang đeo kính nên tôi yêu cầu chị biết nhìn tình hình lúc này, cách tiếp cận đúng đắn của chị là: mang theo lính của mình chạy trốn càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.

Law lại rút Kikoku ra rồi .

"Mau chạy đi ——" Dasqi hét lên.

Bản năng cơ thể đang thúc giục Aiki bỏ chạy. Hai tay cô lo lắng siết chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay, vẻ mặt như đang chờ đợi cái chết.

"Em có vẻ rất lo lắng nhỉ?" Law đột nhiên hỏi, tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác hay không, nhưng Aiki dường như nghe thấy một nụ cười yếu ớt từ âm thanh này.

"..." Đây là câu hỏi hay câu khẳng định vậy? Cô bây giờ giống như cá nằm trên thớt. Cô không biết mình sẽ bị mang đi sẽ om hay hấp nữa.

Aiki gật đầu trong nước mắt.

Làm ơn, rất khó để đi ngược lại bản năng của mình. Liệu Law có thể nhanh chóng để chết sớm tái sinh sớm không?

Mọi người biết đấy, quá trình chờ đợi bị hành quyết còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị hành quyết trực tiếp.

Những bông tuyết bay phấp phới rải rác khắp bầu trời, trong cơn gió lạnh, Aiki quần áo mong manh không khỏi run rẩy, máu và năng lượng trong cơ thể dường như đột nhiên bị hút ra ngoài, ngực cô trống rỗng...

Ma, Masaka(Không lẽ nào) - Bây giờ cô cảm thấy rất tệ.

Cô không muốn và cũng không dám mở mắt.

Bởi vì thực sự không muốn đối mặt với nó.

"Được rồi, mở mắt ra đi." Law thay đổi thái độ lạnh lùng, nhẹ nhàng giúp Aiki mặc áo choàng.

"..." Aili muốn khóc nhưng không có nước mắt, không! Cô không thể!

Có thể coi nó như một cơn ác mộng được không? Khi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ chỉ biến thành ảo ảnh——

"Thuyền trưởng ơi, hiện tại tôi cảm thấy rất yếu, không còn sức nữa. Chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao..."

Cô trông thật đáng thương, nước mắt lưng tròng sắp khóc. Trước đây, nước mắt của cô là vũ khí tốt nhất để chống lại Law.

Law tuy cứng lòng, nhưng ngữ khí lại ôn hòa hiếm có "Ngoan, không sao, một lát nữa ngươi sẽ bình phục."

Aiki: "..."

Mẹ nó! Anh ấy đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, anh đang dỗ dành ai đó?

Aiki mở mắt nhìn xuống ngực mình. Quả nhiên, nới trái tim cô có một cái lỗ, thiếu mất một góc rồi.

Ô ô Ba ơi , Má ơi , con gái của người không trọn vẹn nữa rồi...

Giọng của Aiki có vẻ như đang khóc "Nhưng thật xấu khi trên người có một chỗ trống như thế này."

Law: "..." Đây mới là cái em quan tâm sao?

Law rơi vào suy nghĩ sâu sắc trong giây lát. Một lúc sau, nhẹ nhàng giúp Aiki chỉnh lại chiếc áo choàng để che đi cái lỗ trên ngực cô.

Aiki: "..."Ý gì đây?Không nhìn thấy được không có nghĩa là nó không tồn tại? Làm ơn đi, cô là người theo chủ nghĩa duy vật khoa học cho nên không tin vào điều này.

Trái tim cô thật lạnh lẽo... Trái tim cô bây giờ đang nằm trên tuyết sao? Bằng không tại sao lại lạnh như vậy?

Aiki lén lút liếc nhìn trái phải trên tuyết.

"Em tìm cái này?" Law đưa tay trái ra, với một tiếng nổ, thứ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn là một trái tim đang đập dường như được chứa trong một khối lập phương trong suốt.

Aiki thành thật gật đầu, yếu ớt dựa vào Lạc, "Thuyền trưởng, Anh Law, ô ô ô, tôi sai rồi, thực sự xin lỗi mà."

——Nói tóm lại, cách đúng đắn để bắt đầu quá trình xin lỗi là trước tiên hãy thừa nhận sai lầm của mình. Aiki đã khiêm tốn cố gắng dỗ dành Law.

Lưu: "..."

Hắn đã dành hai năm vô số lần hình dung cảnh tượng đoàn tụ với Aiki.

Có thể là đến kịp lúc để cứu cô khi cô gặp nguy hiểm; có thể tình cờ xuất hiện ở một góc phố hoặc có thể cô đã tìm mọi cách theo dấu của Heart;

Hắn cũng đưa ra rất nhiều giả định trong đầu về việc sẽ cảm thấy thế nào khi họ gặp lại nhau.

Niềm vui là điều khó tránh khỏi, dù hắn không phải là người hay bộc lộ cảm xúc nhưng chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại sau một thời gian dài xa cách nếu cô bất ngờ xuất hiện, hắn có thể sẽ ngạc nhiên, thậm chí có chút xúc động;

Tất nhiên, trách móc cũng là điều cần thiết. Đối với một thành viên rời nhóm mà không chào hỏi, hắn phải thiết lập lại cho cô sự hiểu biết rằng với tư cách là thành viên của Heart, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ báo cáo tung tích của mình cho hắn -thuyền trưởng của băng, nếu cần thiết cũng có thể đưa ra những hình phạt nhỏ hoặc cảnh cáo lớn để khiến cô ấy nhận ra đầy đủ sai lầm của mình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

Tuy nhiên, sự thật là dù có đưa ra bao nhiêu giả định, hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng cô lại chọn cách tránh mặt dù cơ hội đoàn tụ đã rất gần.

Làm hỏng sự tỉnh táo của hắn.

——Không, khoảnh khắc rút Kikoku ra khỏi vỏ, hắn đã rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Hắn là hải tặc, và bộ dạng mà hải tặc cần có là sẽ cướp những gì chúng muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro