Chương 94

Đêm tối là lúc dục vọng con người dễ bị trêu chọc nhất, biển sao trên trời cọ xát vào đêm đen, sóng gợn mặt biển lấp lánh ánh sáng.

Dưới ánh trăng trắng xóa, người đẹp ngà ngà say nửa tỉnh nửa mê ôm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông bên cạnh như một kẻ yếu đuối không xương, giọng nói khàn khàn dịu dàng nhẹ nhàng truyền vào tai hắn.

Law nhìn Aiki, đủ loại ánh sao trên trời rơi vào trong ánh mắt cô, sáng đến mức hắn không thể rời mắt .

"Bầu trời đêm nay đẹp quá!" Gió biển thổi tung bay mái tóc dài mềm mại của cô, mái tóc dài màu bạc đung đưa theo ánh sáng lung linh của biển. Cô hơi duỗi người "Gió cũng thật dịu."

Đêm cũng đẹp nhưng cô còn xinh đẹp hơn.

Sóng cứ đập vào mnaj tàu Sunny, Law lặng lẽ cùng cô hóng gió đêm ở đuôi tàu thật lâu.

Một lúc sau, hắn thấp giọng hỏi: "Đã tỉnh chưa?"

Mỹ nhân tóc bạc vùi mặt vào vai hắn, lẩm bẩm: "Tôi hông say, hỏng hề say luôn á."

Vậy là vẫn còn say. Law nhẹ nhàng thở dài, đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.

"Law" đường cong cơ thể cô áp sát vào người hắn, bộ ngực tròn trịa lướt qua cơ thể hắn, đầy ý trêu chọc "Anh giận hả?"

Hah~Law điều hòa nhịp thở, tự cảnh cáo mình không nên so đo với một con ma men, đặc biệt con ma men này mang giới tính nữ, vừa say liền thích trêu chọc người khác,không hề ý thưc được mình đang làm gì.

Law kiềm chế thanh âm: "Vậy mà tôi còn tưởng, tối nay em sẽ đến tìm tôi."

"Là vậy sao?" Cô hơi nghiêng đầu, bối rối suy nghĩ một lúc "Ỏ~ vậy ra anh ghen vì em không đến tìm anh hả?!"

"..." Sắc mặt của Law lập tức tối sầm.

Aiki tựa hồ còn chưa trêu trọc đủ, cánh tay trắng nõn ôm chặt lấy hắn, áp môi vào tai hắn, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo "Law, anh là người em yêu nhất trên đời, ngoài anh trai em ra!"

Law: "..." Cô ấy cho rằng nói vậy sẽ dỗ hắn vui chắc? Dù có thích cô ấy đến đâu thì cuối cùng vẫn bị xếp sau tên Lance đó, thật là!

Law không muốn nói thêm gì nữa, đôi mắt xám sâu thẳm hiện lên màu lửa lờ mờ.

Ánh trăng rơi trên vai họ, tỏa ra một màu sáng rực rỡ. Rượu lột bỏ lớp ngụy trang dịu dàng của cô đủ loại cảm xúc đa tình đều lộ ra, hương thơm cơ thể cô thoang thoảng từ chóp mũi xuyên thẳng vào trái tim hắn.

Ánh mắt Law tối sầm, các bó cơ ở cánh tay bị cô gái quấn lấy vô thức siết chặt.

Người kia lại đặc biệt không an phận, động tác ngày càng trở nên to gan, đôi tay cô luồn vào trong áo quần áo hắn, lang thang khắp nơi rồi di chuyển xuống gần như chạm tới khu vực nguy hiểm. Law không thể không nắm lấy bàn tay đang gây rối kia.

Aiki ngước mắt lên, rầm rì, ánh mắt có chút ủy khuất, bướng bỉnh không chịu rời tay ra.

Law cẩn thận nhìn cô , giọng khàn khàn : "Aiki..."

Cô ấy có đang tỉnh táo không? Tùy ý toát ra loại gợi cảm không kiềm chế này, đốt cháy sự tỉnh táo của hắn chỉ còn lại một lớp mỏng, một khi chạm đến giới hạn hắn sẽ không kiềm giữ được nữa.

Không hề báo trước, người đẹp đột nhiên nâng cằm lên chiếm lấy đôi môi đang run rẩy của hắn, lưỡi cô mạnh mẽ cạy mở khoang miệng hắn, đầu lưỡi linh hoạt quấy rối trong miệng hắn .

Law bị mất cảnh giác, bản năng hoang dã gặm nhấm bảo hắn hãy căn nuốt lấy nó, môi lưỡi hai người khóa chặt lấy nhau.

Thỉnh thoảng để cho cô ấy chủ động cũng không tệ lắm, người đàn ông thở hổn hển nghĩ, cổ họng cuộn lên, hài lòng thở dài, tiếp tục hôn sâu hơn.

Aiki dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình dán lên người hắn, đôi tay không chịu yên phận, lặng lẽ trượt xuống dưới.

Lúc thuyền trưởng Trafalgar còn đắm chìm trong ham muốn đan xen niềm vui thì đầu bếp nhỏ băng Heart lại đột ngột rút lui.

Cô rút lưỡi ra khỏi miệng Law, người hơi ngả về phía sau, vòng eo cong thành một đường tuyệt đẹp.

"Bắt được rồi nha." Aiki lè đầu lưỡi liếm môi, đôi mắt tươi cười mơ hồ mang đầy vẻ khiêu khích cùng tự mãn.

"!" Law sửng sốt một hồi mới ý thức được đầu bếp nhỏ đã làm gì, lửa trong người thổi bùng lên, bị rút củi khỏi đáy nồi, một cảm giác khó chịu không có nơi để trút bỏ. "Con nhóc em..." hắn đã cố gắng hết sức nhẫn nại vậy rồi mà.

Bộ phận nhạy cảm rơi vào lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ, cô nhẹ nhàng vuốt ve nó, mặc dù đã cực kỳ kiên nhẫn nhưng không khỏi rùng mình, bất đắc dĩ phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào sâu trong cổ họng.

"Bỏ ra..." Hắn khó khăn đè nén thanh âm,  trán nổi đầy gân xanh.

"Hì hì!" Đáp lại hắn là nụ cười đắc ý của Aiki. Bàn tay vẫn không an phận, cô dùng đôi mắt quyến rũ nguy hiểm nhìn hắn đầy khiêu khích, như muốn tuyên bố quyền kiểm soát trò chơi này nằm trong tay cô.

Im lặng bế tắc một lúc, nam nhân mạnh mẽ này rốt cuộc tuyên bố đầu hàng.

"Hít—" Law rít một hơi, mặt hơi quay đi, tay to che đi tầm mắt, cổ họng nhẹ nhàng rên rỉ.

Sự động chạm trước mặt này quá khích rồi, hắn sợ còn nhìn nữa sẽ thật sự mất kiểm soát.

Dây dưa một lúc, hai cơ thể đẩy nhau dựa vào lan can tàu lạnh lẽo.

Gió biển thổi nhè nhẹ, thân tàu khẽ lắc lư, giây tiếp theo,  bóng hình hai người biến mất khỏi boong tàu.

Đâu đó trên Sunny. Hai cơ thể lần nữa xuất hiện quấn lấy nhau.

Đêm nay gió lặng, trăng sáng, bầu trời đầy sao.

-----------------------------------------------

Khi người đẹp đã chìm vào giấc ngủ sâu, Law nằm nghiêng nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ.

Những thùng rượu bằng gỗ sồi được xếp thành từng đống, chai lọ và lon được chất thành đống trên kệ chứa đồ bên cạnh. Vị trí họ đang ở là một nhà kho trên tàu Sunny. Ưu điểm duy nhất là đủ riêng tư, ngoài ra, ánh sáng, độ thông gió hay nhiệt độ đều rất kém. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ ngọn đèn dầu mà hắn tình cờ tìm thấy ở đâu đó trên Sunny.

Ánh đèn thì mờ ảo, không gian thì tĩnh mịch, đôi tình thì nhân ướt đẫm mồ hôi.

Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve lông mày của cô, vén sợi tóc ánh bạc ướt đẫm mồ hôi trên má cô, ngắm nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn mờ, xúc cảm dịu dàng từ đáy lòng chậm rãi tràn ra.

"Đồ ngốc." Từ đầu đến cuối, thứ khiến hắn khó chịu chính là dáng vẻ vờ mạnh mẽ cô, tự mình gánh nhận trách nhiệm gì đó lẽ ra không phải của cô .

Y hệt hai năm trước.

Sự việc như vậy...

Đầu ngón tay hắn vuốt ve nốt ruồi nơi khóe mắt cô, Law cúi đầu khe khẽ hôn vết đỏ "Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn."

Để cho cô ấy rong ruổi bên ngoài,もう二度とない、永遠に (Vĩnh viễn không có lần thứ hai)

-----------------------------------------------

"Hưm..."

Khi Aiki tỉnh dậy, liền thấy Nami đang bên giường mỉm cười nhếch mép nhìn cô.

"Nami-san?" Aiki ấn ấn thái dương, bối rối quay lại nhìn cô ấy.

"Cậu tỉnh rồi hả?"

"Tớ về đây bằng cách nào?"

Cả hai cùng lúc nói ra.

Nami che miệng cười, nhướng mày "Đương nhiên là thuyền trưởng Trafalgar của cậu đưa cậu về rồi  nha~"

Ồ, là Law.

—— Chờ chút

Tất cả ký ức đêm như một đoạn phim phát lại trong tâm trí cô.

Aiki cảm thấy như có một quả bom nguyên tử bất ngờ ném vào đầu cô sau đó một tiếng nổ lớn phát ra.

"Tối hôm qua, tớ, Law, Law, tớ và Law, là Law đưa tớ về?" Cô lắp bắp quay đầu nhìn Nami.

Nami gật đầu, nở nụ cười trêu chọc: "Ôm kiểu công chúa luôn~"

マジか! Mặt Aiki lập tức đỏ bừng...

Trí nhớ minh minh bạch bạch chỉ ra cô, người tối qua mượn rượu làm bậy, không những quấy rối đầu bếp tóc vàng mà còn dụ dỗ Law nữa...

Quan trọng nhất là còn rất thành công nữa!

Thật magic... Mặc dù từ rất lâu trước đây cô đã từng cho rằng sẽ có một ngày mình nổi điên lên và quyến rũ Law, nhưng không nghĩ kết cục sẽ như thế này.

Aiki ngơ ngác giơ lên bàn tay nhìn chằm chằm, lại nhẹ nhàng sờ nhẹ lên môi, cảm giác không chân thực lắm.

Đêm qua, hình như quả thực đã chủ động ngã vào lòng Law...

Đột nhiên nhớ ra gì đó, cẩn thận dùng hai tay sờ vào cổ mình, không bị sao hết, không có vết cắt nào cả, đầu vẫn dính trên cổ.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

"Aiki?" Giọng nói của Nami khiến cô chú ý trở lại.

"A?" Cô máy móc quay đầu lại nhìn Nami.

"Cậu và Trafalgar đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không~" Nami trên mặt viết lên hai chữ bát quái, cô đến gần Aiki, vẻ mặt háo hức ăn dưa.

" Ứ hự..." Aiki cầu xin thương xót "Nami-san! Làm ơn tha cho tui đi mò!"

Bây giờ tâm trí cô đang rất hỗn loạn, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp lại Law nữa

Chắp hai tay lại cô nói: "Lần sau, chắc chắn!"

"Vậy thì được." Nami có chút thất vọng xua tay, trong lòng vẫn còn vương vấn suy nghĩ "Tớ rất mong chờ nha."

"(*/ω\*)..." Aiki xấu hổ che mặt.

Làm sao có thể nói ra, rằng đêm qua rất やばい. (*ngon toẹt zời)

Aiki nán lại dùng hết sức bình sinh tắm rửa sau đó từng bước tiến về phòng ăn dưới sự thúc giục của Nami.

Trước khi bước vào cửa nhà ăn, cô nghe thấy Luffy vừa nhai thứ thức ăn vừa mô tả cho người không chịu trách nhiệm trực đêm hôm qua những gì anh ta, người học việc lợn biển và người sử dụng trái cây cưng phải nói.

Vậy ra trong lúc cô ngủ say, con tàu đêm qua đã không hề yên bình.

Nhưng khi Aiki nghe thấy từ 'đêm qua', dây thần kinh của cô vô thức căng thẳng. Cận thận thò đầu nhìn xung quanh. Law đang ngồi quay lưng về phía cô.

Luffy đã nhìn thấy cô, vẫy chiếc bánh sandwich trên tay vừa định gọi thì thấy Aiki lập tức rút đầu lại.

"Hả? Lạ thật đấy..."

Law không khỏi nhếch lên khóe miệng, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt ném miếng cơm nắm cuối cùng vào miệng, đứng dậy.

"Anh Hổ, anh đi đâu nhanh vậy...?"

Anh ấy đến rồi!

Một thoáng hoảng sợ xẹt qua đầu Aiki, và ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là: Nguy hiểm đến, chạy mau.

Trước khi kịp hành động, cô đã nhìn thấy người giây trước vốn phải ở trong nhà ăn đã lặng lẽ đến trước mặt cô, chỉ cách có một bước chân.

"Lại muốn trốn?" Hắn bình tĩnh hỏi nhưng giọng điệu là là câu khằng định.

Bên dưới sự bình tĩnh đó là sóng ngầm.

Aiki bị khí chất của hắn làm cho sợ hãi, thành thành thật thật gật đầu sau khi nhận ra lại điên cuồng lắc lắc, cô lo lắng nhìn hắn "Không, không có..." phủ nhận nhưng không có chút tự tin nào.

Cô thực sự muốn trốn ...

"Em..." Law khẽ thở dài, bàn tay to lớn chạm vào đầu Aiki.

Aiki lần này khôn ngoan tựa đầu vào lòng bàn tay Law, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như một con mèo đang làm nũng.

"Em xin lỗi..." Giọng nói của cô rất nhẹ, mặc dù cô là người ra tay nhưng anh ấy cũng đâu tổn thất gì đâu, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro