Chương 12 : Hang Động

Einstein cuối cùng cũng hiểu tại sao không ai tìm thấy kho báu, nơi này quá bí mật! Nói đơn giản là một kiệt tác của nghề thủ công!

Ace ôm Tiểu Viễn đứng trên tấm nhựa trong suốt, nhìn xuống mây trôi và vực thẳm không đáy dưới chân mà kinh ngạc, còn không để ý đến tiếng hét của Einstein mà giậm chân thật mạnh.

"Thứ này thú vị thật đó!" Ace ngồi xổm xuống, chạm vào bong bóng dính dưới chân, bong bóng đó không biết bằng cách nào cố định ở giữa vách đá, vừa vặn che đi một cái lỗ nhân tạo nào đó ở giữa vách đá. Nhìn từ trên cao, bạn thậm chí không thể nhận thấy những bong bóng nhỏ trong suốt này. Ngay cả khi bạn nhảy từ vách đá xuống, vẫn có thể vô tình rơi xuống vực tử vong.

Einstein lau mồ hôi lạnh trên mặt nói: "Chúng ta may thật đấy." Nhìn Ace đang hưng phấn bên cạnh, trợn mắt, thằng nhóc này quả thực là một người may mắn.

Mặc dù rất tò mò về bong bóng, nhưng Ace lúc này lại quan tâm đến vấn đề của Tiểu Viễn hơn, cậu quỳ xuống, nhẹ nhàng quấn cô gái mềm mại vào trong áo , nhìn vết thương đang chảy máu, tức giận nói: "Làm thế nào để băng bó vết thương này bây giờ? Nếu có Andre ở đây thì tốt biết mấy."

Không phải cậu không biết cầm máu, chỉ là nhất định sẽ để lại sẹo.

Nghĩ đến dấu vết xấu xí để lại trên cơ thể Tiêu Viễn, cô ấy sẽ tủi thân mà khóc mất, sau đó sẽ không khỏi tự trách mình.

Là do cậu quá yếu....

Vị thuyền trưởng trẻ tuổi hoàn toàn không nhận ra rằng không phải vì mình quá yếu đuối mà là do cô gái yếu đuối đã kìm hãm mình quá nhiều.

Nhìn xuống sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt của Tiêu Viễn, Einstein không khỏi có chút lo lắng, thấp giọng mắng: "Tên bác sĩ chết tiệt đó đi đâu rồi? Lúc cần thì chẳng thấy đâu! "

Vừa dứt lời, một bóng người mơ hồ từ trên trời rơi xuống, Ace mở miệng, nhưng cậu chưa kịp cảnh báo thì bóng đen đó đã lao vào Einstein đang ngước nhìn chăm chú.

"Chụt."

Thuyền trưởng vô tội bị sốc!

Bởi vì cậu đang nhìn thấy hai người đàn ông hôn nhau! !

Andre từ trên trời rơi xuống, đập mặt với Einstein đang nhìn lên, môi họ vẫn dính vào nhau, người xem gần đó thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau.

"..." Andre nôn mửa.

"..."

Einstein che lại chiếc răng cửa sắp rụng chửi: "Bà nội mày, thằng khốn!! Tao còn chưa nôn vào mặt mày thì thôi chứ! Đây là nụ hôn đầu của tao! Sau này làm sao tao cưới vợ được! Ôi trời ơi! Nụ hôn đầu của tôi!"

"...Làm như đây không phải nụ hôn đầu của tôi ấy." Andre quay lại nhìn thấy lỗ mũi phập phồng của Einstein rồi quay lại ói. Sai lầm lớn như vậy, thật tệ khi thuyền trưởng nhìn thấy... ôi! thuyền trưởng ......

Ace ôm lấy Tiểu Viễn, mắt đảo qua đảo lại giữa Einstein và Andre, ánh mắt rất trong sáng và ngây thơ. Trong một khoảng thời gian dài. Đột nhiên cậu nhận ra: "Vậy ra giữa đàn ông và đàn ông có thể hôn nhau như thế này đúng không?"

"..." Einstein và Andre đột nhiên muốn mổ bụng tự sát với tội danh dạy hư đưa trẻ làm trái đạo đức!

Cũng may Ace đối với vấn đề này cũng không quá cố chấp, cản thận xốc lại Tiểu Viễn, khẩn trương nói: "Andre, anh mau tới xem Tiểu Viễn với, cô ấy bị thương rất nặng."

Nghe thấy âm thanh, Andre ho nhẹ, vuốt thẳng chiếc áo khoác trắng, đi về phía Tiểu Viễn dưới ánh mắt khinh thường của Einstein, liếc nhìn vết thương, cau mày nói: "Ở đây không thể làm được, gió mạnh sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị. Trước tiên chúng ta hãy tìm một nơi để nghỉ ngơi. "

Ace gật đầu, chỉ vào cái lỗ được bọc trong bong bóng: "Chỗ đó được không?"

Sau đó Andrew mới nhận ra rằng mình đang đứng trên vách đá, nhưng trên bầu trời trên vách đá xuất hiện một cái lỗ, cái lỗ đó được bao phủ bởi một lớp màng giống như bong bóng.

"Nhưng chúng ta làm cách nào để đi vào? Nếu dùng vũ lực để chen vào, liệu bong bóng có bị phá hủy không?" Einstein lo lắng hỏi.

Andre cẩn thận nghiên cứu, lắc đầu cười nói: "Không, bong bóng này được làm từ nhựa cây ngập mặn và các hỗn hợp khác. Nó vẫn giữ được đặc tính của nhựa cây ngập mặn ,cho phép tồn tại lâu dài trong không khí bình thường. Bong bóng này sẽ không bị phá hủy miễn là nó không xuyên qua một khu vực rộng lớn. " Nói xong, anh là người đầu tiên xuyên qua bong bóng và đứng bên trong vẫy tay chào Ace và Einstein.

"Wooo!!Tốt quá ! Thật tuyệt vời!"

Ace hai mắt sáng ngời, háo hức ôm lấy Tiểu Viễn, cúi đầu lao vào trong bong bóng. Nổi lên khá thoải mái trong bong bóng không trọng lực, tò mò chọc chọc những bong bóng nhỏ bên trong bong bóng lớn.

Andre mỉm cười đưa tay đón lấy Tiểu Viễn từ tay Ace, nhưng bị né đi ,chỉ có thể bất lực nói: "Tôi chỉ muốn đưa cô ấy vào chữa trị thôi."

Không phải cậu không tin tưởng Andre, mà là trong tiềm thức luôn không muốn buông tay, Ace khẽ cau mày, không thể hiểu được loại cảm giác kỳ lạ này, nói: "Tôi đưa cô ấy vào là được."

"Ừm... không tiện lắm đâu. Dù sao vết thương cũng ở trên lưng, cho nên để người khác giới nhìn ,hình như không ổn lắm." Andrew giải thích.

"Tại sao?" Vì sao cô ấy bị thương ở lưng nhưng cậu không được nhìn?

Đối diện với đôi mắt trong veo không chút tạp chất của Ace, Andrew yếu ớt giật giật khóe miệng, thở dài: "Quên đi, cậu cùng tôi đi vào, Einstein thì không được  ."

Einstein nhếch môi, khinh thường hừ một tiếng: "Ai thèm vào!"

Đưa Ace vào hang, đúng như dự đoán, có gì đó đặc biệt ở đây, đầu tiên Andrew dọn dẹp bụi bặm và mạng nhện xung quanh, Ace ôm Tiểu Viễn đứng thật xa để vết thương không bị nhiễm bụi.

Căn phòng bằng đá này có đồ nội thất đơn giản, bao gồm giường, bàn, ghế dài, đèn dầu, v.v. Sau khi Andrew lau chùi một lúc, vứt khăn trải giường bẩn trên giường gỗ và lấy khăn trải giường trắng sạch từ hộp y tế luôn mang theo. Lấy bình xịt không khí diệt vi khuẩn ra xịt xung quanh rồi nói: "Đặt cô ấy ở đây rồi quay người lại ." Suy nghĩ một lúc, sợ Ace không hiểu nên lại bổ sung thêm một câu: "Cô ấy chắc chắn không muốn cậu nhìn thấy cô ấy trong tình trạng lộn xộn như vậy đâu."

Ace nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đặt Tiểu Viễn lên giường gỗ rồi quay lưng đi.

Andre bắt đầu bình tĩnh lại, chuyên tâm rửa vết thương cho Tiểu Viễn, cẩn thận xé bỏ quần áo,cẩn thận bôi thuốc sau đó băng bó vết thương. Anh nói với Ace: "Đừng lo lắng, còn chưa đến mức phải khâu đâu. Nó sẽ sớm lành lại, vột vết sẹo cũng không có đâu."

Ace cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhõm sau khi nghe điều này.

Andrew cẩn thận quấn băng cho Tiểu Viễn và khoác lên người cô chiếc áo màu vàng nhạt của Ace. Thật magic , anh lại lấy chăn gối từ trong hộp y tế nhỏ ra và đắp cho Tiểu Viễn. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Andrew thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Ace: "Tôi e là chúng ta phải tạm nghỉ lại đây . Trước tiên cậu tìm cách kiếm đủ thức ăn đi. Người phía trên đã chết, nhưng e rằng vẫn còn một người nữa, khi đi qua đó hãy cẩn thận, đừng để bị theo dõi. Có thể mang theo Einstein đi cùng. Tên này nhát gan lắm, nhất định phải hết sức thận trọng."

Einstein ở bên ngoài nghe thấy liền tức giận nói: "Sao tôi cũng phải đi! Còn anh thì sao?!"

"Tôi phải ở lại dọn dẹp ~" Andrew nhún vai.

Lúc này, Einstein đã hét lên và bị Ace kéo và ném ra khỏi bong bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro