Chương 17:Chân Tướng
Sau lưng Tiểu Viễn để trần, cô đỏ mặt, kéo chăn thật chặt che ngực, làn da trắng ngần trên vai cô có vài vết hồng nhạt, đó là lớp da non lộ ra sau khi vết sẹo mờ đi. Andre lấy bông gòn bôi thuốc mỡ lên, đưa tay kéo quần áo của Tiểu Viễn lên nói với Ace đang quay lưng lại: "Bây giờ không sao rồi, chúng ta có thể xuất phát."
"Thật sao!" Ace nhanh chóng quay người lại lao tới bên cạnh cô gái mềm mại.
Tiểu Viễn ngượng ngùng gật đầu.
"Được rồi, anh em chúng ta đi thôi."
Ace vừa vỗ tay, Einstein và Andre liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Tiểu Viễn cũng nhét những đồ vật nhỏ vừa mới vứt tung vào trong chiếc ba lô mà cô đã may trong những ngày dưỡng thương. Vừa định khoác lên vai, Ace đã quai đeo lên cánh tay phải của cậu, ngồi xổm xuống cạnh giường, vỗ vai cô nói: "Leo lên nào, tôi cõng cậu."
Sau khi cân nhắc tình hình thực tế, cô hoàn toàn không thể leo lên vách đá một mình. Mặc dù có chút xấu hổ nhưng Tiểu Viễn vẫn ngoan ngoãn nằm trên lưng Ace.
Chiếc áo dính máu của Ace đã được Tiểu Viễn giặt sạch sẽ, tỏa ra mùi xà phòng giống như của cô, Tiểu Viễn nheo mắt vui vẻ, nở một nụ cười xinh đẹp mà người khác không thể nhìn thấy ,bắt đầu theo chuyển động của Ace, bám chặt vào cổ cậu.
Mặc dù giờ đây nhân vật Ace đã trưởng thành hơn khi cậu phải quanh năm chăm sóc em trai mình. Nhưng vẫn là một thiếu niên ở 17 tuổi nóng nảy, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần gũi với một cô gái, đối phương là một cô gái mềm mại đích thực, tuy rằng cậu không biểu hiện ra trên mặt, nhưng màu đỏ thẫm trên tai lại hoàn toàn bộc lộ cảm xúc của cậu. Nhìn xuống đôi bàn tay trắng nõn trên vai, Ace dễ dàng đứng dậy, nắm lấy tảng đá trên vách đá rồi nhanh chóng leo lên.
Einstein theo sợi dây thừng bò một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào thân hình của Ace và nói: "Trời ạ, thật bất công! Tại sao người ta cõng theo người ở trên lưng còn leo nhanh hơn chúng ta?"
Andre mỉm cười, lấy ra mấy con dao mổ ném vào vách núi, nhảy giẫm lên cán dao mổ để nhảy lên trên.
Einstein bị bỏ xa lại chửi bới một lũ phản khoa học!
Thở dài chấp nhận số phận, Einstein nỗ lực từng bước leo lên, cuối cùng khi lên tới đỉnh núi, anh nhìn thấy một khung cảnh đang căng thẳng.
Thuyền trưởng nhà anh đang đối mặt với anh ta, vẻ mặt cậu nghiêm túc hơn bao giờ hết, trong khi một người lạ mặt tựa vào vách đá, đứng trước mặt Einstein, giày hắn ta chĩa vào cánh tay anh, vì tiếng động leo lên, kẻ địch phía trước đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt có sát ý.
Đùa à! Chắc là tôi đã nhảy xuống vách đá sai cách rồi! Einstein gãi đầu nói với người đàn ông: "Thật ngại quá, Tôi vừa mới thức dậy và tập thể dục. Cho nên là giờ tôi đi chết đây!" Nói xong, anh buông lỏng tay và rơi trở lại đáy vách đá.
Việc chiến đấu, thì để đó cho những người có chuyên môn.
Andre khuôn mặt giật giật, như muốn hét lên, tên khốn này thực sự bỏ rơi họ lại và bỏ chạy. Không đáng tin bằng cô gái nhút nhát vào những thời điểm quan trọng.
Tiểu Viễn ôm hành lý của mọi người và trốn sau một cái cây lớn, cách xa kẻ thù vì sợ bị bắt và dùng làm con tin.
Phía trước, Ace đang quan sát người đối diện và lẩm bẩm cảm khái: "Đây là Fabrice Trọng Kiếm à."
Không cần giới thiệu, thanh kiếm đá dày cộp trên người người đàn ông đối diện đã chứng minh thân phận của hắn .
Trên mặt hắn vết sẹo chằng chịt, chỉ có một đôi mắt hổ phách cực kỳ sắc bén, thân là một đại hải tặc nổi tiếng hơn 20 năm, khí tức đáng sợ của hắn không bằng những kẻ địch cậu gặp phải trước đây, có thể so sánh với Ace hiện tại, chỉ cần đứng trước mặt hắn ta là có thể cảm nhận được áp lực nặng nề.
May mắn thay, vì có ông nội là Garp, nên Ace thường xuyên lao vào chiến đấu, cho nên khi đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ, cậu không hề tỏ ra hèn nhát mà thay vào đó đối đầu trực diện với chúng.
Nhặt thanh kiếm của mình lên để chặn đòn tấn công sắp tới của Ace, Fabrice lạnh lùng nói: "Giao kho báu ra đây ,ta sẽ tha mạng cho ngươi."
"Thứ đó đã tôi bị ăn rồi!"
Ace rút nắm đấm, cúi xuống dùng một tay một chân quét về phía trước, nâng người lên lao về phía trước để tấn công lần nữa, Fabrice khịt mũi khinh thường vung kiếm chặn lại. Chỉ với sức nặng của thanh kiếm, Ace đã bị đòn tấn công đẩy ra tới đằng sau. Chưa kịp tung đòn cuối cùng thì đường đấm của Ace đã bốc cháy, không thể tránh được, Fabrice vội lùi ra, ôm chiếc còng bị cháy và trốn đi.
"Ngươi là người sở hữu năng lực trái ác quỷ? Tại sao không sử dụng nó khi chiến đấu với Bourne lúc trước?"
"Ồ! Quả nhiên, ngươi chính là tên cầm đầu!" Nghĩ tới vết thương của Tiêu Viễn, Ace xoa xoa nắm đấm: "Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi!"
"Tùy ngươi!"
Cầm kiếm bước về phía trước, thanh kiếm nặng của Fabrice trực tiếp đánh vào cậu, Ace nắm tay thành nắm đấm và đốt cháy. Cậu chịu đựng áp lực của thanh kiếm nặng và giơ chân đá vào hắn ta, sau khi Fabrice né được, hắn lập tức rút lui. Hắn lập tức lùi lại dùng chuôi kiếm đánh vào lưng Ace, cùng với âm thanh cơ thể rơi xuống, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng Ace. Cậu nghiến răng nghiến lợi đứng dậy và vung nắm đấm thật mạnh vào cằm tên đàn ông đó.
Fabrice bị mất cảnh giác trước đòn tấn công bất ngờ của Ace, hắn ôm cằm và lùi lại vài bước, Thanh kiếm nặng chém từ trên xuống dưới, chém vào Ace bằng luồng kiếm khí có thể xé nát không khí, Ace không hề trốn tránh, nhắm mắt lại và tập trung sức mạnh trái cây lên cơ thể, tạo thành một quả cầu lửa khổng lồ chặn sức nặng của kiếm, quả cầu lửa sau đó biến thành rồng lửa đánh vào Fabrice, nhưng đáng tiếc là không dễ gì.
Ace liếc nhìn lòng bàn tay, tràn đầy ý chí chiến đấu nói: "Hay thật đấy, lần sau tôi sẽ dùng nhiều hỏa lực hơn."
"Ngươi lại lợi dụng ta để thí nghiệm năng lực?!" Fabrice nghiến răng nghiến lợi, từ khi ra mắt đến nay, hắn chưa bao giờ bị người khác coi thường như vậy.
Các đòn tấn công của Ace luôn bất ngờ, nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn rất lớn, sau vài chiêu, khi Ace hụt hơi và đứng không vững, Fabrice chỉ bị thương nhẹ nhưng vẫn có thể vung kiếm thoải mái.
Tiểu Viễn , người đang quan sát, lo lắng cầm chặt lấy con dao mà Ace đưa cho cô, trốn sau gốc cây chăm chú nhìn, càng trở nên lo lắng khi Ace dần dần yếu thế.
Nếu cô có năng lực khác thì tốt rồi , nếu cô có thể giúp đỡ được một chút gì đó...
Nhất thời, đang cảm thấy chán ghét chính mình Tiêu Viễn bỗng nhiên giật mình, trong đầu hiện lên một khoảng trống, nháy mắt, trước mắt hiện lên mấy hình ảnh. Vô số thông tin biến thành lời nói, hình ảnh, truyền vào trong đầu cô, trong hình ảnh đó, Fabrice cùng một người đàn ông đánh nhau hoàn toàn tràn vào tâm trí của Tiêu Viễn.
Giây tiếp theo, Tiêu Viễn vốn đang nhắm mắt, tự nhiên thốt lên với Ace đang đánh nhau: "Bạn học Ace, tấn công vào eo trái của hắn!"
Trong trận chiến, Ace không chút do dự, trực tiếp đấm vào eo Fabrice, Fabrice bị tấn công phun ra một ngụm máu, loạng choạng lùi lại vài bước, lấy kiếm chống đỡ cơ thể. Không thể tin được: "Sao có thể..."
"Thắt lưng trái của hắn bị Mắt Diều Hâu Mihawk làm bị thương. Hắn không được chăm sóc chu đáo nên không thể hồi phục được."
Nói xong, Tiểu Viễn kinh ngạc che miệng, không thể tin sờ sờ đầu, ngơ ngác nói: "Ủa... mình bị sao vậy?" Cô ngay cả Mihawk là ai còn không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro