Chương 39 : Lặn xuống
Mở ra lòng bàn tay vẫn còn vết sẹo đẫm máu do móng tay để lại. Tiểu Viễn cau mày đau khổ, cẩn thận khử trùng và băng bó cho Ace.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi bị mắc kẹt trong một nơi tối tăm mà không rõ lý do." Ace gãi cằm bối rối.
Tiểu Viễn buộc băng lại thành nút, sau đó ngẩng đầu nói: "Cậu nhắc tôi mới nhớ! Là Siren, chắc chắn là Siren trong truyền thuyết! Chúng ta đã bị mê hoặc bởi tiếng hát của Siren!"
"Hả!?" Ace giật mình đứng dậy.
"Vừa thoát khỏi ảo ảnh, tôi nhìn thấy nó ở rạn san hô gần đó. Một cơ thể con người có đuôi cá, khác hẳn với nhân ngư, tai là mang, tay nối với vây, trên đó không có vảy cá. Ở đuôi không có vảy cá mà là vảy rắn dạng xương với những hạt thô ráp, ngực phẳng, là con đực, rất xinh đẹp."
Ace nghe xong thở dài tiếc nuối nói: "Tiếc thật đó! Tôi cũng muốn xem..."
Tiêu Viễn lập tức nói: "Sau nầy chắc chắn sẽ có cơ hội mà."
"Đúng vậy, chúng ta sẽ sớm đến Đảo Người Cá, ở đó có thể nhìn thấy nàng tiên cá trong truyền thuyết!" Ace chờ đợi nắm chặt tay, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của Tiêu Viễn.
"A-Ace-san!?" Cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt.
Lòng bàn tay cậu có hơi nóng quen thuộc, cảm giác ấm áp mềm mại chân thực còn hơn cả trong ảo ảnh, chính đôi tay này đã mang đến cho cậu một luồng năng lượng tích cực ổn định nơi bóng tối, xua tan phiền muộn và sợ hãi. Ace mỉm cười, dùng đầu chạm vào trán Tiêu Viễn, mỉm cười: "Cám ơn cậu."
Cô gái nhỏ che mặt lại, lập tức lắc đầu điên cuồng.
"Lúc trước... không phải là cậu cũng động viên tôi sao..." Tiểu Viễn nhẹ nhàng trả lời.
Dù là biển cả bao la, dòng người vô tận hay những bức tường núi hiểm trở và dốc đứng...
Ace-san đã luôn nắm tay cô.....
Cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Ace. Hai người gần nhau đến mức hơi thở của nhau có thể phả vào má nhau, không khí và nhiệt độ chồng chéo lên nhau.
Có vẻ hơi nóng... Ace nuốt khan.
Tiểu Viễn chớp mắt, mặt đỏ bừng, tai nóng rực, ngượng ngùng nhưng không thể dời mắt đi.
Khoảng cách dường như ngày càng gần hơn...
"Ace! Cậu mau tỉnh lại đi!!"
Einstein đột nhiên mở cửa bước vào, tay mang theo hành lý.
Tiểu Viễn kinh ngạc ngã xuống giường, mông đập mạnh xuống đất. Ace cũng nhanh chóng nằm xuống giường, một tay che khuôn mặt hồng hào của mình.
Đôi trai gái 17, 16 tuổi, trẻ trung và nhạy cảm.
Einstein, người không biết chuyện gì, bước tới, kéo Ace và nói: "Cậu tỉnh rồi à, mau nhanh chóng thu dọn đồ đạc! Andre nói! Con tàu này sẽ trụ được lâu đâu!! Chúng ta cần phải vào tàu ngầm ngay lập tức!"
"HAh!?"
Tiểu Viễn và Ace sửng sốt trong giây lát.
"Để tôi đi thu dọn đồ đạc!!" Tiêu Viễn lập tức vội vàng đi vào phòng bếp.
Ace cũng lăn ra khỏi giường nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Andre và Sirhe đang đợi ở phòng khách với một đống hành lý dưới chân, thấy mọi người đã đến đông đủ, Einstein hỏi: "Thế nào rồi? Đã mang theo thức ăn, tiền, quần áo, giấy, Ace và con trỏ vĩnh cữu chưa!"
Ace ngơ ngác gật đầu, không biết tại sao lại nghe thấy tên mình giữa một đống nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tiêu Viễn lập tức vung nắm đấm, không hài lòng nói: " Einstein! Không được xếp Ace như bật lửa vào nhu cầu thiết yếu hàng ngày chỉ vì cậu ấy sở hữu trái lửa! Anh thật quá đáng!"
"..." gái ơi, chỉ cần cần liên quan đến Ace là chỉ số IQ của cô sẽ luôn tăng vô hạn à! ? Einstein bất đắc dĩ nói: "Cô mà cũng có thể nghe được lời phàn nàn của tôi một cách tinh tế như vậy..."
"Nào! Thôi đi, đừng gây rắc rối nữa! Chúng ta sẽ nói chuyện sau.Mau xuống tàu ngầm trước đã."
Andre khuyên nhủ rồi dẫn đầu mở phòng dưới thuyền buồm, mở cửa tàu ngầm nhảy ra ngoài.
"Éc!!"
Tiếng hét của Andre phát ra từ tàu ngầm, Ace nằm bệt xuống sàn, lo lắng hét lên: "Andre! Sao vậy, anh không sao chứ!!"
"...Ờ, không sao đâu. Tôi trượt chân đập mặt vào ghế." Giọng nói ngượng ngùng của Andre vang lên từ bên dưới.
"..." Mọi người đều im lặng.
Ace đưa tay cõng mấy túi hành lý lớn trên lưng, sau đó nhảy vào tàu ngầm, từ bên trong nói: "Tiểu Viễn, bên trong ổn rồi, bây giờ có thể xuống !"
Thì ra cậu ấy nhìn thấy bác sĩ bị trượt chân nên đi xuống dò đường trước... Tiêu Viễn sắc mặt nóng bừng, ôm cái túi nhỏ của mình leo xuống thang, cô còn chưa có gan trực tiếp nhảy xuống.
Nói chung, tàu ngầm bên trong tương đối hẹp, may mắn, bản thân Andre thường xuyên lặn xuống nước vì nghiên cứu chất độc trong biển nên tàu ngầm của anh ấy lớn hơn những chiếc khác một chút, nếu không nó sẽ không thể dùng làm nơi trú ẩn tạm thời cho mọi người.
Thông thường tàu ngầm được chế tạo trông giống cá, và thuyền của Andre cũng không ngoại lệ... Dù không phải là cá nhưng nó vẫn là sinh vật biển, là loài lưỡng cư - hình dạng con rùa đơn giản rất dễ thương.
Cả năm người bước vào tàu ngầm ổn định chỗ ngồi, Andre lái chiếc tàu ngầm rời khỏi tàu lớn, trong khoảnh khắc nó chìm xuống đáy biển, chiếc tàu nơi nó vốn đậu ban đầu nhanh chóng sụp đổ và vỡ thành từng mảnh trôi nổi trên mặt biển.
"Chuyện gì đã xảy ra ......?"
Suy cho cùng, đó là con tàu mà họ đã sống được một thời gian, Ace và những người khác rất miễn cưỡng phải chia tay nó.
Andre liếc nhìn chiếc thuyền buồm bị xé nát, thở dài rồi lặng lẽ nói: "Không phải gỗ tốt... tàu gãy là chuyện bình thường. Nhưng thành ra thế này thì chỉ có thể là do Siren hoặc đồng bọn của nó đã làm gì đó..."Họ còn quá trẻ và cảnh giác quá thấp.
"Hừ... Nếu không phải cô ngốc ngẫu nhiên tỉnh lại, có lẽ bây giờ chúng ta đã bị xóa sổ rồi." Einstein cau mày, lạnh lùng nói.
"Chết tiệt!!" Sirhecau mày, tức giận nói: "Lần sau mà bắt được tên đó, tôi sẽ nấu canh cá!!"
"Ừm!!"
Người đầu tiên đồng tình với ý nghĩ độc ác của cậu ta chính là Tiểu Viễn, tất cả đều nhìn cô gái dịu dàng có đôi mắt đỏ hoe sắp khóc.
Tiểu Viễn mím môi, vươn đầu nhìn lại, rên rỉ: "Đó là nhà của chúng ta..."
Thời gian tuy không dài nhưng vẫn mang theo những kỷ niệm của mấy người bọn họ.
Những quá khứ đó là kho báu của bọn họ.
Ace đưa tay chạm vào tóc Tiểu Viễn, nhìn biển sâu không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Viễn ngẩng đầu liếc nhìn Ace u ám, sau đó cúi người ôm lấy cánh tay cậu.
Phải rồi... cô rất trân trọng hiện tại, và cậu ấy là người cô coi trọng nhất.
Bạn học Ace thực ra còn bất an hơn cô .
Mọi người đều cảm thấy chán nản sau khi bị Siren giở trò nên cậu ấy đã im lặng và không trút giận như những người khác. Dù sao, là thuyền trưởng, nếu không khống chế được cảm xúc của mình, sẽ chỉ mang đến cho đồng đội của mình càng thêm bất an.
Ace-san...là một người quen bỏ bê bản thân để chăm sóc người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro