Chương 44 : Biến mất

Nhà tiên tri mà Pet nhắc đến thực sự là một kẻ lập dị.

Khác với môi trường sống thần tiên như những người khác, cô ta một mình sống trong lâu đài cổ sâu trong rừng. Những đám mây đen khổng lồ bao phủ lâu đài phía trên và xung quanh nó. Xung quanh là những dây leo và hoa hồng mọc ngẫu nhiên, những tảng đá bên dưới được cố tình chạm khắc thành bia mộ hình thánh giá. Ngay trước lâu đài là một cái ao, trong đó có trồng một cây cao su Ấn Độ chỉ còn rễ và nửa cổ, rễ chồng lên nhau hung dữ bò khắp mặt đất như ngón tay quỷ dữ.

Tầng hai ánh đèn đỏ lập lòe sáng lên, một xác động vật đẫm máu bị ném ra ngoài, trong nháy mắt bầy quạ lang thang bên ngoài nhà xà xuống dùng bữa.

Băng hải tặc Spade làm theo chỉ dẫn của dân làng và đến ngôi nhà ma ám kỳ lạ này để dừng lại xem xét. Ace thích thú kêu lên, trong khi Tiêu Viễn vùi mặt sâu vào trong quần áo của cậu, cong người lại, cong đến mức muốn thu nhỏ toàn bộ cơ thể mình vào trong. Andre thì rất bình tĩnh, là một bác sĩ anh thường xuyên chữa trị cho người chết, tâm lý rất cao, Sirhe trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nắm chặt khẩu súng lục, Einstein run rẩy ẩn mình trong số ít người, thỉnh thoảng nhìn cô gái yếu đuối một cách ghen tị. Đáng ghét! Hắn cũng muốn bám lấy Ace, trông an toàn làm sao!

"Đi nào!" Ace nói xong liền hưng phấn dẫn đầu kéo theo thiếu nữ mềm nhũn đang khóc nức nở hướng về phía lâu đài.

Đưa tay đẩy cánh cửa gỗ nguyên khối khổng lồ ra, có thể nhìn thấy mạng nhện giăng dày đặc, những con nhện sọc vàng đen khổng lồ cỡ nắm tay, những bức tranh sơn dầu cũ cùng với khuôn mặt người bị trầy xước, bên trên bên dưới hình dáng kỳ lạ, đổ nát và đáng sợ.

Những người khác theo bước chân của thuyền trưởng bước vào, Sirhe xoa vai nhìn xung quanh, đưa tay kéo Einstein đang bám lấy mình ra, lè lưỡi khinh bỉ nói với Ace trước mặt: "Thuyền trưởng, cậu có thể đổi người với tôi được không! Tên này tởm quá!"

Ace cúi đầu nhìn Tiêu Viễn đang nắm chặt tay áo mình một cách đáng thương, lại ngẩng đầu nhìn Einstein đang rưng rưng nước mắt, sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói: "...Chúng ta lên lầu đi."

Sirhe và Einstein bật khóc.

Bước lên bậc thang gỗ mục nát đầy lỗ sâu đục và đi lên lầu, Ace khao khát nói: "Con tàu sắp tới của chúng ta làm theo kiểu như thế này có được không? Một con tàu ma siêu ngầu!" Vừa nói, cậu vừa đưa tay ra nhặt một con nhện từ trên người lên. Dưới mạng nhện, con nhện lông đen to lớn không ngừng vùng vẫy nói với vẻ rất hứng thú.

"Không!!" Đây là tất cả mọi người (ngoại trừ Tiêu Viễn) đều nhất trí phản bác.

Ace tiếc nuối thở dài, nhéo vào bụng con nhện nói: "Trông nó giống như cua vậy, con này ăn được không nhỉ?"

Nói đến chuyện ăn uống, Tiểu Viễn thoát khỏi vòng tay Ace, nhìn con nhện từ xa, nheo mắt lại, run rẩy nói: "N-Nếu Ace muốn ăn! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

"Im đi!! Đừng có chiều chuộng cậu ta!!" Einstein hét vào mặt Tiểu Viễn.

Sirhe chỉ nghĩ sâu xa: "Nhện có thể ăn được, nhưng không phải loại cậu cầm trên tay. Nói mới nhớ, trong nhà bình thường chỉ có nhện cao xuất hiện, tôi không nghĩ rằng phần lớn nhện trong nhà này đều có độc, loại sống trong rừng thì có lẽ?"

"Ừ, nhện trong nhà này được nuôi nhân tạo." Andre kết luận.

"Chết tiệt, nhà tiên tri đó chắc chắn điên rồi!" Einstein rùng mình.

"Haha, đó chỉ là sở thích cá nhân thôi. Những thứ nhỏ nhặt này khá dễ thương."

Ace mỉm cười đáp lại, buông con nhện ra dẫn theo Tiểu Viễn về phía nơi có ánh sáng trên tầng hai. Einstein thấp giọng đáp lại sau lưng: "Dễ thương chỗ nào chứ!" Sirhe gật đầu đồng ý, Andre đang vui vẻ thu thập nọc độc của một số con nhện độc đằng sau mọi người.

"Xin lỗi đã làm phiền."

Ace mở cửa bước vào nhà, nhà tiên tri trong truyền thuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ cầm một quả cầu pha lê trong suốt, bên cạnh là con mèo đen kiêu hãnh với đôi mắt vàng. Cô ấy có vẻ là một phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi, che mặt bằng mạng đen, trên đầu đeo một viên pha lê màu tím huyền ảo, đôi mắt được tô bằng phấn mắt màu xanh đậm trộn với dầu ngỗng và bột đá.

"Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, con trai của hai vị vua quá khứ và hiện tại, mối liên kết giữa tương lai." Người phụ nữ nói với Ace, giọng điệu trầm thấp và chậm rãi.

"Hả?" Ace bối rối.

Sau đó, vị tiên tri cười thần bí, quay đầu nhìn Tiêu Viễn, nói từng chữ một: "Ngươi sẽ chết."

Tiểu Viễn nghẹt thở, không khí xung quanh đột nhiên thay đổi, đám hải tặc có mặt đều cúi mặt trừng mắt nhìn người dám rủa đồng đội của mình.

Ace siết chặt bàn tay đang run rẩy của Tiêu Viễn, nheo mắt lạnh lùng nói với người phụ nữ: "Nói nhảm, cô ta đúng là một kẻ điên, chúng ta đi thôi."

"Haha, đúng là một têtn nhóc bốc đồng,"

Nhà tiên tri đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ace, mỉm cười bế con mèo lên, vuốt ve nó rồi cười nói: "Cậu không phải có chuyện muốn hỏi sao? Nếu không có sự hướng dẫn của ta, cậu sẽ không bao giờ tìm được Nili."

"Không tìm được thì không tìm được. Chúng tôi không cần sự giúp đỡ từ những người cười nhạo mạng sống của người khác." Andre ở một bên thay mặt Ace nói, Sirhe và Einstein gật đầu .

"Đùa ư ? Là thật đấy. Hai người không thể tồn tại trong cùng một thế giới. Nếu người này sống thì người kia không thể tồn tại." Nhà tiên tri chậm rãi nói.

Einstein và Sirhe nhìn nhau, Andre dường như nhận thức được nhìn chằm chằm vào Ace vô cảm, Tiểu Viễn cắn môi, phá vỡ sự im lặng và nói: "Ngài biết nguồn gốc của tôi?"

"Đúng." Người phụ nữ gật đầu.

"...hai người...là ý gì?" Ace hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mọi thế giới đều kết nối với nhau, nhất là khi thế giới này phụ thuộc vào thế giới kia. Ở một thời gian và không gian khác, có một cậu khác, có thể khác giới tính, tuổi tác khác nhau, sở thích khác nhau, nhưng vẫn là cậu. Hai cậu có khuôn mặt và tâm hồn giống nhau."

Nhà tiên tri vừa nói vừa giơ quả cầu pha lê lên, thứ phản chiếu trong đó là vũ trụ và các thiên hà rộng lớn.

"... Nói cách khác, trên thế giới này còn có một Tiểu Viễn khác? Chuyện như vậy soa có thể xảy ra?" Einstein, người có tư duy nhạy bén nhất, hỏi.

"Ha ha, tóm lại cô bé này đến đây là ngoài ý muốn, cho nên tạo thành linh hồn mâu thuẫn. Người bị thời không cự tuyệt tự nhiên sẽ không thể sống sót."

Tiểu Viễn nghe vậy lập tức nắm chặt cánh tay người bên cạnh, Ace vỗ nhẹ tay cô an ủi.

Lúc này, Einstein hiếm khi chủ động đứng lên đáp: "Ồ, nếu hai linh hồn không thể cùng tồn tại ở một thời không, nói cách khác, chỉ cần chúng ta giết chết người kia, thì đầu bếp của chúng ta sẽ không sao cả?"

Nghe vậy, không chỉ nhà tiên tri mà ngay cả đám người Tiêu Viễn cũng đều sửng sốt, Sirhe kéo hắn lại, kinh ngạc nói: "Cậu điên à? Đó cũng là cô gái Tiêu Viễn!!"

Einstein hất tay cậu ra, thản nhiên nói: "Tôi nói có đúng không?"

"Ngươi....." Nữ tiên tri tựa hồ có chút kinh ngạc, lắc đầu, không nghĩ ra được cái gì.

"Ích kỷ? Vậy thì sao? Tôi không biết Tiểu Viễn kia, tại sao tôi phải quan tâm đến sống chết của cô ấy, tôi chỉ biết rằng người đang đứng ở đây, người giặt quần áo và nấu ăn hằn ngày cho chúng ta, để chúng ta có thể chiến đấu mà không phải lo lắng, là một cô gái ngốc nghếch chết nhát nhưng sẵn sàng chiến đấu khi chúng ta gặp nguy hiểm!" Einstein bình tĩnh nói.

"Einstein..." Tiểu Viễn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cô luôn cho rằng Einstein rất ghét cô.

Ace, người đứng bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ xoa đầu Tiểu Viễn trong khoảnh khắc nghiêm túc và căng thẳng như vậy. Cậu thấp giọng giải thích: "Cậu ấy chỉ khó xử thôi..."

Đúng... thật khó xử.

Mỗi người trên con tàu này đều có tính cách và cách làm việc khác nhau, dù thường ngày có giận dữ, cãi vã hay thậm chí đánh nhau, nhưng họ vẫn luôn bảo vệ nhau theo cách riêng của mình. Chúng ta là những đồng đội, là một gia đình chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau trong cuộc hành trình mênh mông này!

Einstein đỏ mặt quay đi, nói tiếp: "Nếu cô ấy biến mất, sẽ không có ai giống như cô ngốc này nữa, có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, hiểu rõ sở thích và bí mật của chúng ta, đồng thời sẽ không còn ai dung túng mọi sự cố chấp nóng nảy của chúng ta."

Einstein luôn biết rằng mình khác biệt với những người khác.

Hắn lạnh lùng, ích kỷ và tàn nhẫn, hhông ai sẽ hạ thấp cảnh giác và chấp nhận hắn , nhưng những kẻ ngốc này đã chấp nhận hắn , thậm chí còn sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì một người như hắn.

Vì thế...

Hắn sẵn lòng! Gánh lấy mọi bóng tối cho họ!

Dù bây giờ hay tương lai, họ là bạn hắn, miễn là họ sống dưới ánh mặt trời mà không phải lo lắng gì!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro