Ba người thành công thoát khỏi xoáy biển đã là một điều rất may mắn , nhưng làm sao thoát khỏi biển lại trở thành một vấn đề. Ace kéo Tiểu Viễn và Einstein vốn đã kiệt sức, nửa người đã sưng tấy vì nước biển. Lúc Tiểu Viễn thuyết phục Ace vào thùng nghỉ ngơi thì họ lại gặp phải một cơn bão nữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, họ sẽ chết ngay bây giờ... Nắm lấy cánh tay của Ace, Tiểu Viễn và Einstein, ba người họ đã bị làn sóng khổng lồ nuốt chửng mà không có khả năng chống trả...
*****
Khi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, đám mây thiêu đốt biến bầu trời thành một màu đỏ kỳ quái, ngày nào cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp như vậy trên biển, Tiểu Viễn từ ban đầu còn ngạc nhiên đã dần quen với nó. Lúc này, hắn chậm rãi đứng dậy, sờ sờ toàn thân, các khớp xương kêu răng rắc, đau nhức khiến Tiêu Viễn phát ra âm thanh. Cô đưa tay sờ sờ quần áo, không hề có cảm giác ẩm ướt, hình như cô đã ngủ rất lâu.
Sau khi cử động tứ chi cứng ngắc, một tiếng ngáy nhẹ lọt vào tai cô giữa những tiếng sóng. Chỉ vì mặt trời chưa mọc nên tầm nhìn trên bãi biển hơi thấp. Tiểu Viễn chỉ có thể dựa vào âm thanh dũng cảm bò tới. Đến khi cách mục tiêu mười bước, Tiểu Viễn cuối cùng cũng nhìn thấy rõ nguồn gốc của âm thanh thở phào nhẹ nhõm, tuyệt vời, đó là Ace.
Hai bước làm một, chạy đến chỗ Ace , quỳ xuống cạnh , chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy ngủ say, một cảm giác an tâm tự nhiên dâng lên.
Giờ đây cô đã quá phụ thuộc vào cậu ấy...
Một lúc sau, phía sau lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Viễn theo phản xạ nhấc Ace lên, kéo cậu ấy lùi lại, bóng đen cao lớn không ngừng tiến đến, cô sợ hãi rùng mình, đôi mắt ươn ướt.
"Có phải Ace không?"
Một giọng nói thận trọng phát ra từ bóng đen.
"En, Einstein...?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của nhau, Tiểu Viễn và Einstein hạ thấp cảnh giác.
Einstein đi tới trước mặt Tiểu Viễn ngồi xuống, nhìn Ace đang thoải mái tựa đầu vào lòng cô gái nhỏ, tức giận lẩm bẩm: "Tôi không ghen ,Tôi không có ghen."
Không nghe rõ anh ta lẩm bẩm cái gì, Tiêu Viễn lén nhìn dò hỏi, sau đó vội vàng cúi đầu.
"Này!" Einstein hất cằm lên và ngân nga với cô .
Tiểu Viễn kinh hãi đứng thẳng lên, cảm giác như đang đối mặt với hiệu trưởng, rụt rè đáp: "Vâng!"
"Đi kiếm chút gì đi."
"N-nhưng..." Tiêu Viễn rụt tay lại quanh Ace.
"Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ bảo vệ cậu ta." Einstein đi tới, gỡ Ace ra khỏi đầu gối của Tiêu Viễn, sốt ruột nói: "Về nhanh nhé, tôi sắp chết đói rồi."
Cô đứng dậy liếc nhìn Ace vẫn đang ngủ, Tiêu Viễn cắn môi, nhặt con dao găm của Ace đeo trên thắt lưng rồi bước vào hòn đảo, cơ thể nhỏ bé run rẩy của cô đáng thương khó tả. Einstein chợt thấy mình thật ác độc. Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi nhỏ nhoi đó không đáng nhắc đến trước trái tim lười biếng của anh ta, cuối cùng, anh ta im lặng nhìn bóng dáng Tiêu Viễn biến mất trong rừng rậm.
Con dao của Ace rất sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt những thanh gỗ to bằng cánh tay, Tiêu Viễn cầm con dao run rẩy đi vào sâu trong rừng, dọc đường đào bới những loại nấm hữu ích hay rau dại. Tuy nhiên, cô cũng biết, nếu không có thịt, Ace chắc chắn sẽ không no.
Cô thu thập một ít rau cỏ và chọn một số loại trái cây dại ăn được mà Ace dạy cô nhận biết, bọc tất cả vào trong áo khoác, cõng sau lưng, Tiêu Viễn nhớ lại kỹ năng săn bắn mà Ace đã dạy , lấy ra các chất dẫn dụ mà cô mang theo gần đây và đóng gói chúng trong các chai chống nước, rắc đều chung quanh những nơi tìm thấy phân lợn rừng ,cuối cùng đặt dưới gốc cây một số loại trái cây mà lợn rừng thích.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Tiểu Viễn vất vả trèo lên cây, chờ lợn rừng rơi vào bẫy.
May mắn , trước khi tiêu hết dũng khí mà Tiểu Viễn tích góp, một con lợn rừng nhỏ đã ra khỏi rừng, đánh hơi xung quanh khu vực được rắc chất dẫn dụ thức ăn, cuối cùng tập trung vào trái cây Tiểu Viễn đặt dưới gốc cây.
Tiểu Viễn nín thở trên cây, căng thẳng đến mức muốn khóc ,phải dùng một tay che miệng và mũi. Đôi mắt dán chặt vào con mồi đã tìm thấy thức ăn rồi co giật lỗ mũi để nhìn xung quanh.
Con heo nhỏ không biết mình bị thợ săn nhắm tới, tựa hồ có vẻ chắc chắn xung quanh mình không có kẻ địch, do dự một lát, nó bắt đầu liếm đồ ăn.
Thời giờ đã đến!
Tiểu Viễn giơ con dao của Ace lên và nhảy xuống từ trên cây không chút do dự, với sự trợ giúp của tốc độ và trọng lực , xương chày của con lợn rừng bị cắt đứt trong một cú ngã, con lợn rừng nhỏ phát ra một tiếng kêu, máu bắn tung tóe khắp đầu và mặt của Tiểu Viễn, khiến Tiểu Viễn cảm thấy ghê tởm.
Cẩn thận chọc con lợn rừng nhỏ đã chết bên cạnh, Tiểu Viễn cười vui vẻ bất chấp vẻ nhếch nháckhắp người, sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi đều bị niềm vui thành công cuốn trôi, may mắn thay, cô không hề lơ là cảnh giác ,sau một hồi đắc ý, vội vàng tóm lấy con mồi, sợ mùi máu sẽ sớm thu hút những con vật khác, Tiêu Viễn bế con lợn rừng vội vàng chạy tới chạy lui, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của những con lợn rừng khác ở phía sau. Chính tiếng kêu của chú lợn rừng nhỏ đã thu hút bố mẹ nó.
Mấy ngày cùng Ace chạy khắp nơi, thể lực của Tiểu Viễn đã tốt hơn trước, lúc mang theo con lợn rừng nhỏ chạy về bãi biển, cô chỉ thở hổn hển.
Nhìn kỹ từ xa, Ace đã tỉnh dậy ,cậu ấy đang ngồi quay lưng về phía cô.Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của cậu ta ,nhưng Einstein, người đang ngồi đối diện với Ace, trông có vẻ đau khổ và sợ hãi.
Không hiểu vì sao , Tiểu Viễn vui vẻ chạy tới, lần đầu tiên chiến thắng khiến cô có chút vui vẻ, hướng phía sau lưng hai người hét lớn.: "Ace, tôi về rồi."
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Einstein đột nhiên hưng phấn lên, anh ta cẩn thận nhìn đối diện Ace, cười khô khan rồi gật đầu với Tiểu Viễn. Nghe thấy tiếng động, Ace quay người lại, chạy nhanh đến chỗ Tiểu Viễn, nhìn xác con lợn rừng trong tay cô, lại nhìn cô bê bết máu, cậu hoảng sợ nói: "Cậu bị thương ?"
Tiểu Viễn lắc đầu, ngượng ngùng cười: "Không phải, là từ con lợn này."
Ace giật mình, liếc nhìn con lợn rừng trong tay cô, cuối cùng mỉm cười, vươn tay ôm Tiểu Viễn vào lòng, dùng sức xoa xoa tóc cô, động viên: "Làm tốt lắm, một khởi đầu tuyệt vời lắm. Tiểu Viễn rất mạnh mẽ "
Má cô áp vào cơ bắp lộ ra trên chiếc áo sơ mi hở hang của Ace, tiếp xúc thân mật như vậy khiến Tiểu Viễn đỏ mặt xấu hổ, cô hơi đưa tay ra chạm vào eo cậu, âm thầm xoa dịu tâm trí đang bồn chồn.
Cách đó không xa, Einstein lén nhìn hai người đang ôm nhau kia, cảm thấy hơi choáng váng , chạm vào cái bụng đói cồn cào của mình.
Ace vừa rồi tỉnh lại, phát hiện khí tức của nữ nhân này biến mất , bây giờ nghĩ lại thật đáng sợ.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã biết Ace rất mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta, một người xuất thân từ South Blue yếu đuối, lại có thể mạnh mẽ đến mức chỉ cần khí thế là không thể chống cự được. Và tại sao một người mạnh như vậy lại không tiếc công sức chăm sóc Tiểu Viễn, một gánh nặng yếu đuối và không đẹp đẽ?
Cậu ta sẽ chia sẻ món ăn yêu thích của mình với cô ấy, đưa cho cô những báu vật mà người khác thèm muốn, cũng sẽ hy sinh hình ảnh của mình làm trò ngốc nghếch để chọc cô.
Bây giờ Einstein có lẽ đã thực sự tin rằng từ "đồng đội" mà Ace thường nói đến không phải là một trò đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro