CHƯƠNG 1: ĐẤU GIÁ NGƯỢC - TÔI ĐƯỢC "MUA" BỞI CÁI CHẾT
Tôi bán linh hồn mình cho một hệ thống vô danh.
Đổi lại, tôi xuyên vào One Piece.
Nhưng không phải làm hải tặc…
Mà là một đứa trẻ sắp bị đem bán.
Tôi là Shion.
Và đây là cuộc đấu giá sinh tồn, nơi trái tim là thứ duy nhất tôi không rao bán.
«────── « ⋅ʚ♡ɞ⋅ » ──────»
Không gian đặc quánh một màu đen vô định, nơi những lời thì thầm lạ tai uốn lượn như rắn bò, không thể nắm bắt, không thể định hình. Chúng len lỏi vào từng kẽ hở của ý thức, kéo Akira ra khỏi thực tại, vào một nơi mà bản thân cậu không còn là chính mình nữa.
Một giọng nói, vô cảm như máy móc nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo khó tả, vang lên:
“Linh hồn của ngươi, Akira, đã được định giá.”
Định giá?
Một tiếng cười khẩy vang vọng trong đầu cậu, khô khốc và đầy khinh miệt.
Cái thứ được gọi là linh hồn này, có giá trị gì chứ? Nó vốn đã chết mòn từ lâu rồi.
“Ngươi sẽ được tái sinh, tại một thế giới khác.
Hãy nhớ kỹ, đây không phải là một sự ban ơn,mà là một giao dịch.”
Thoát khỏi cái vỏ bọc rỗng tuếch, bị kéo vào một thực tại mới không thể đoán định. Cảm giác lạnh gáy trườn dọc sống lưng, một sự u tối bao trùm ngay từ những giây phút đầu tiên.
Đây là khởi đầu của một trò chơi, mà Akira chưa từng có ý định tham gia.
Akira.
Tên thật của cậu là Akira, một học sinh cấp 3 sống cô lập giữa cái xã hội đầy rẫy những con người chỉ biết phô bày cảm xúc giả tạo. Cậu vốn dĩ đã vô cảm từ lâu, không tin vào bất kỳ thứ gì gọi là tình yêu, tình bạn, hay lý tưởng. Sống chỉ vì bản năng sinh tồn đơn thuần, như một con thú hoang giữa đô thị. Mọi thứ đều vô nghĩa, mọi cảm xúc đều phiền phức.
Cậu đã từng xem One Piece từ khi còn nhỏ, nhưng rồi bỏ dở giữa chừng.
“Phi logic, màu mè, ngây thơ đến nực cười,” đó là những gì cậu nghĩ về nó.
Một thế giới tràn ngập những kẻ ngốc nghếch tin vào giấc mơ, vào tự do, vào những thứ xa xỉ mà Akira chẳng bao giờ hiểu nổi.
Thế nhưng, một ngày nọ, sự tò mò lại đưa cậu đến với diễn đàn AUCTIO, một nơi chuyên đấu giá những thứ kỳ lạ mà người thường chẳng bao giờ dám nghĩ tới. Đấu giá linh hồn. Nghe thật điên rồ, nhưng lại kích thích một cách kỳ lạ. Akira đăng ký tham gia, không phải để tìm kiếm cái chết, mà là để tìm một dạng “tồn tại” khác, có giá trị hơn cái cuộc sống vô vị này.
Cậu đã thắng, trong một trò chơi mà chẳng ai dám nhận phần thưởng.
Một phần thưởng không biết là phước lành hay lời nguyền.
Tỉnh dậy giữa một bãi cỏ hoang vu, mùi đất ẩm và cỏ dại xộc thẳng vào khứu giác. Akira hé mắt, thứ đầu tiên cậu nhận ra là bàn tay nhỏ xíu của mình. Cậu đưa tay lên sờ mái tóc. Nó không phải màu đen tuyền như trước, mà là màu bạc tro. Đôi mắt cậu giờ đây không còn là màu nâu sẫm, mà là một màu tím xanh lạ lẫm, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của khu rừng.
“Không phải mình.” Cậu lẩm bẩm, giọng nói cũng trở nên non nớt, lạ tai.
Thân thể nhỏ bé hơn, yếu ớt hơn. Nhưng không có chút hoảng loạn nào. Thay vào đó là một sự chấp nhận bình thản đến đáng sợ. Cậu đã “bán linh hồn” mà, đây chính là cái giá phải trả. Hoảng loạn thì có ích gì?
Đây rõ ràng là một trò chơi sinh tồn thực sự, và cậu phải sống sót. Tối thiểu là phải sống sót đủ lâu để tìm hiểu xem cái trò đấu giá này rốt cuộc là cái quái gì.
Một nụ cười khẩy nhếch lên trên gương mặt non nớt. Akira giả vờ co người lại, đôi mắt ầng ậng nước. Một tiếng khóc thút thít nhỏ nhẹ thoát ra khỏi cổ họng. Nhập vai. Luôn luôn là chiêu thức sinh tồn an toàn nhất.
Tiếng bước chân xào xạc trên đám lá khô. Một nhóm trẻ con lố nhố xuất hiện, theo sau là một người phụ nữ với gương mặt hiền từ.
Sơ Carmel.
Ngay lập tức, cái tên ấy lướt qua tâm trí Akira, nhưng cậu chưa kịp xâu chuỗi mọi thứ lại.
“Mama…” Akira, giờ đây là Shion, lắp bắp gọi, giả vờ nức nở, đưa tay ôm lấy bụng. “Con… con đói quá…”
Sơ Carmel dịu dàng quỳ xuống, đôi tay ấm áp vuốt ve mái tóc bạc của cậu.
“Ôi đứa trẻ đáng thương, con lạc mẹ sao?
Đừng sợ, Sơ sẽ đưa con về nhà.”
Bà đưa cậu về nhà trẻ, một nơi được gọi là “Thiên Thần”.
“Thằng bé này có đôi mắt buồn quá,
lại có mái tóc bạc như hoa tử đinh hương,”
Sơ Carmel mỉm cười nói, vuốt ve mái tóc của cậu.
“Ta sẽ đặt tên con là Shion.”
Shion. Tử đinh hương. Cái tên nghe thật yếu ớt, chẳng giống Akira một chút nào. Nhưng cậu chấp nhận. Đây là một phần của trò chơi.
Nhà trẻ “Thiên Thần” đúng như tên gọi của nó. Sạch sẽ, ấm cúng, tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con.
Nhưng Shion cảm thấy một sự “không đúng” đến ghê người. Sự yên bình này, nó quá giả tạo.
Rồi cậu gặp Linlin. Một cô bé mũm mĩm, đáng yêu, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một sự tham lam không thể che giấu. Linlin khoe khoang về sức mạnh của mình, về việc cô bé có thể dễ dàng đấm bay một đứa trẻ khác.
Shion đã nhìn thấy cảnh đó, một lực mạnh đến kinh hoàng từ một cơ thể nhỏ bé. Sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu.
“Sơ bảo ai ngoan sẽ được thiên thần nhận nuôi…
Ai không ngoan thì sẽ bị trả về trời…"
Một đứa trẻ thì thầm với Shion, đôi mắt ngây thơ nhưng lại khiến cậu rợn người. Trả về trời? Cái từ ngữ đáng sợ đó, trong một nhà trẻ được gọi là “Thiên Thần”.
Đêm đến, Shion trằn trọc không ngủ. Những mảnh ký ức về One Piece lướt qua trong đầu cậu. Sơ Carmel, Linlin, những lời thì thầm của đứa trẻ kia… Tất cả bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
“Carmel... Linlin...
chẳng lẽ là... Big Mom?”
Shion thì thầm, đôi mắt tím xanh mở trừng trừng trong bóng tối.
Một tiếng thở hắt ra, nhẹ tênh nhưng chứa đầy sự kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ thích One Piece, chưa bao giờ để tâm đến nó. Vậy mà những cái tên này, chúng lại hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu. Một sự gáy nhẹ. Hoàn toàn hợp lý.
Ngay khi Shion vừa nhắm mắt, một giọng nói vang lên trong đầu cậu, lạnh lùng và vô cảm như lần đầu tiên cậu nghe thấy.
「Chào mừng Chủ thể Shion.
Đấu giá linh hồn hoàn tất.
Phiên bản AUCTIO 0.0.1 khởi động.
Vui lòng sống sót đủ lâu…
để tăng giá trị trao đổi.」
Không thể quay đầu. Trò chơi này, chỉ mới bắt đầu. Và Shion, giờ đây, là một quân cờ trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro