/3/

Chương 3: Cái Xác Thứ Hai

Chuyến tàu lắc lư tiếp tục chạy qua những khung cảnh mờ ảo của đêm tối, không hề có dấu hiệu nào cho thấy sự bất ổn của những gì đang chực chờ xảy ra. Harriet, Holmes và Watson đã hoàn thành cuộc điều tra sơ bộ trong các khoang tàu, nhưng không ai trong họ có thể ngờ rằng vụ án này không chỉ đơn giản là một cái chết.

Khi họ quay lại khoang của Evelyn, Holmes có cảm giác lạ. Bầu không khí nặng nề, và mặc dù Evelyn vẫn ngồi ở đó, ánh mắt bà ta đã trống rỗng, như thể đã trải qua một cơn ác mộng dài. Nhưng điều khiến Holmes chú ý là thái độ khác lạ của bà. Bà ta không còn tỏ ra lo sợ như trước nữa. Cứ như thể có một điều gì đó đã thay đổi.

Harriet bước vào, theo sát Holmes và Watson. Cô nhìn Evelyn một cách nghiêm túc. "Bà có biết người chồng của mình đã từng có những kẻ thù nào không? Những người có thể tiếp cận ông ấy dễ dàng?"

Evelyn ngước mắt lên, đôi mắt bà đẫm lệ nhưng ánh nhìn lại trở nên sắc bén hơn. "Không chỉ có Richard Wallace... ông ấy còn có một người cộng sự cũ, một người mà ông ấy đã cắt đứt mọi liên lạc từ nhiều năm trước. Tên là Gerald Fitzhugh."

"Gerald Fitzhugh?" Watson lặp lại. "Chúng tôi sẽ phải tìm hiểu về ông ta."

Evelyn gật đầu, ánh mắt u ám. "Nếu ông ấy còn sống, thì ông ấy chính là người duy nhất có thể làm hại Montgomery."

Harriet cảm thấy có điều gì đó không ổn, và ngay khi cô định mở miệng hỏi thêm, thì đột nhiên có tiếng hét thảng thốt từ cuối tàu.

Một người đàn ông, một nhân viên tàu, chạy vội về phía họ, mặt mày hoảng hốt. "Thưa quý ngài, quý bà, có chuyện xảy ra trong khoang của một hành khách khác. Chúng tôi tìm thấy một xác chết!"

Cả ba người không hề do dự, lập tức di chuyển về phía khu vực được chỉ dẫn. Đến nơi, họ thấy một đám đông nhỏ tụ tập xung quanh cửa khoang. Dù đã có vài người có mặt ở đó, họ đều không dám bước vào. Một vài người đứng tránh xa, mặt mũi tái mét.

Holmes bước đến, đẩy đám đông sang một bên và tiến vào khoang. Đột ngột, anh dừng lại khi thấy một cảnh tượng kinh hoàng: trên sàn, dưới ánh đèn mờ mịt, là thi thể của một người đàn ông. Đôi mắt mở to, miệng mím chặt như thể đang cố gắng nói điều gì đó nhưng không thể.

Xác chết của người này không phải ai khác, mà là Gerald Fitzhugh - người mà Evelyn vừa đề cập.

Watson cúi xuống kiểm tra xác chết. "Anh ấy đã chết được một thời gian. Xác đã lạnh và cứng, chứng tỏ cái chết không phải mới đây. Nhưng không có dấu hiệu của sự vật lộn. Dường như anh ta đã chết một cách đột ngột và nhanh chóng."

Holmes bước tới, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết. "Nhưng có một điều gì đó không đúng."

Harriet cũng bước vào, đứng cạnh Holmes, nhìn kỹ hơn. Cô nhận thấy rằng Fitzhugh không chết do vết thương hay bạo lực. Thay vào đó, trên tay ông ta có một dấu vết lạ - một vết bẩn đen, giống như bụi than.

"Đây là một dấu vết lạ," Harriet nói, chỉ vào vết đen trên bàn tay Fitzhugh. "Nó không phải là máu. Cũng không phải là bụi thông thường."

Watson gật đầu, nhìn kỹ hơn vào cái bàn tay đã lạnh ngắc của Fitzhugh. "Có thể đây là dấu vết của một loại độc dược."

Holmes nheo mắt. "Độc dược... có lẽ. Nhưng không phải là loại mà chúng ta thường gặp. Cảm giác như có điều gì đó mờ ám. Chúng ta cần phải kiểm tra kỹ hơn."

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả khoang tàu, mọi người bắt đầu bàn tán trong thấp thỏm. Harriet chợt nghĩ đến điều mà Holmes đã nói trước đó: "Chuyến tàu này sẽ đưa chúng ta vào một thế giới tối tăm hơn."

Cô cảm thấy như đang đứng trên bờ vực của một bí ẩn kinh hoàng, nơi mỗi bước đi đều có thể dẫn họ đến cái chết.

Bỗng nhiên, một người hành khách khác chạy vội về phía họ, mặt tái nhợt. "Quý ngài, quý bà, xin hãy nhanh lên! Có một thứ gì đó... thứ gì đó đang đi theo chúng ta!"

Holmes không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người này với ánh mắt lạnh lùng. "Điều đó không quan trọng ngay lúc này. Cái quan trọng là chúng ta phải biết người này đã chết vì lý do gì và có liên quan đến vụ án trước đó không."

Harriet nhìn Holmes rồi quay lại nhìn cái xác của Gerald Fitzhugh. "Cái chết của ông ấy có thể liên quan đến Montgomery, đúng không? Nếu ông ta thực sự là kẻ thù cũ của ông ấy, thì có lẽ ông ta đã bị giết để ngăn chặn một kế hoạch nào đó."

"Chắc chắn," Holmes đáp lại. "Chúng ta phải làm rõ mọi chuyện, nhưng trước hết, chúng ta cần phải tìm hiểu về vết đen trên tay ông ấy. Điều đó có thể là manh mối quan trọng."

Harriet, Holmes và Watson quay lại thảo luận trong khoang, kiểm tra các chi tiết lần cuối. Càng lúc, mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn. Họ có cảm giác rằng mình đang vướng vào một trò chơi lớn hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng ban đầu.

Lại một lần nữa, họ tiếp tục hành trình trong đêm tối, nhưng lần này không ai có thể đoán trước được cái gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cái xác thứ hai chỉ là dấu hiệu ban đầu của một sự thật còn khủng khiếp hơn mà họ chưa từng tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro