Phần 13: Sự sống

Tokyo về đêm chìm trong tĩnh lặng, bóng tối phủ kín bầu trời, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt len qua khe rèm.

Trong căn phòng nhỏ, Rindou ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi cô gái đang nằm đó. 

Đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, nhưng hắn chẳng màng đến thời gian.

Khuôn mặt cô nhợt nhạt dưới ánh trăng, đôi môi tái xanh khẽ hé, hơi thở đều đặn như nhịp đập của một trái tim vừa tìm lại sự sống. 

Hàng mi dài khép chặt, che đi đôi mắt từng rực cháy ý chí. Lông mày cô khẽ nhíu, như đang lạc trong một giấc mơ chẳng mấy yên bình. 

Rindou lặng lẽ quan sát, từng đường nét trên khuôn mặt cô khắc sâu vào tâm trí hắn.

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lồng ngực hắn, không ồn ào, không mãnh liệt, mà dịu dàng như ánh nắng đầu đông xuyên qua màn sương. 

Hắn mỉm cười, một nụ cười thoáng qua, nhỏ đến mức khó nhận ra. 

" Ngủ ngon thật đấy.." hắn lẩm bẩm, giọng trầm khàn.

Hắn nghiêng người, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen mềm mại của cô. Ngón tay hắn lướt qua, cảm nhận cái lạnh trên da cô dần tan biến dưới sự tiếp xúc. 

Rindou không ngủ, cũng chẳng rời mắt khỏi cô. 

Đôi mắt hắn, thường sắc lạnh như dao, giờ đây dịu đi, phản chiếu ánh trăng, mang theo một sự ấm áp hiếm hoi.

Sáng sớm.

Khi ánh nắng đầu tiên len qua khe rèm, căn phòng nhuộm một màu vàng nhạt, ấm áp như lời chào của ngày mới. 

Rindou vẫn ở đó, ngồi bên giường, tay cầm chiếc khăn ấm lau từng ngón tay gầy guộc của cô. Động tác của hắn cẩn thận, như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi thì mọi thứ sẽ vỡ vụn.

Cô khẽ trở mình, hàng mi rung lên rồi hé mở. Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng, đồng tử co lại, còn thần trí thì vẫn lưng chừng giữa mơ và thực.

" Anh ở đây cả đêm sao ? " giọng cô khàn khàn, nhưng rõ ràng.

Hắn không ngẩng đầu, vẫn tập trung lau tay cho cô: " Ừ "

Cô cau mày, mắt nhìn hắn đầy băn khoăn: " Anh không mệt à ? Không cần phải ở lại đâu, đừng ép mình như vậy "

Lần này, hắn ngẩng đầu. Ánh mắt không sắc lạnh, cũng không xao động.

" Không mệt "

Câu nói như một cái chốt gài. Không phải để thuyết phục, mà để kết thúc.

Cô định nói thêm, nhưng ánh mắt hắn lướt qua, nhẹ nhàng mà chắc chắn, khiến cô nuốt lại mọi lời định nói.

Hắn đặt chiếc khăn xuống bàn, hỏi: " Đầu còn đau không ? "

Cô chạm nhẹ vào thái dương, một cơn nhói thoáng qua khiến cô khẽ nhăn mặt: " Còn một chút "

Rindou đứng dậy, bước đến góc phòng lấy chai nước. Hắn rót ra cốc nhựa trắng, rồi quay lại. 

Bàn tay cầm cốc hơi run - không phải vì mệt, mà vì hắn đang cẩn thận quá mức.

" Uống từ từ thôi, đừng vội " Giọng hắn nhẹ, tay vẫn giữ đáy cốc khi thấy ngón tay cô run lên.

Cô cầm cốc, nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt lướt qua Rindou. 

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra sự quan tâm lặng lẽ của hắn, điều mà trước đây cô chưa từng chú ý.

Cánh cửa bật mở.

Tiếng giày da vang lên, gõ từng nhịp đều đặn trên nền gạch trắng - phá tan bầu không khí yên tĩnh như thể cả thế giới vừa bị đánh thức.

Ran bước vào, dáng vẻ mạnh mẽ trong bộ vest đen, mái tóc tím sẫm rối nhẹ dưới ánh nắng. Mỗi bước đi của hắn toát ra sự tự tin, như một người không gì lay chuyển. 

Nhưng khi ánh mắt chạm vào cô, hắn khựng lại, hơi thở như nghẹn trong cổ họng.

Cô ngồi trên giường, đôi tay gầy guộc cầm cốc nước, đôi mắt sáng rực sự sống. 

Ran đứng sững, không tin vào cảnh tượng trước mặt. 

Trong hai năm qua, hình ảnh của cô chỉ là một cái bóng mờ sau lớp kính, không động đậy, không phản ứng. Một cơ thể ấm nhưng không còn sự sống.

Thế mà giờ, cô đang ở đây - tỉnh táo, sống động đến không thể tin nổi. 

Một thứ cảm xúc lạ lẫm trào lên trong lồng ngực hắn, vừa nhẹ nhõm vừa nghẹn lại như có thứ gì bóp chặt tim mình.

Phía bên kia, Rindou quay đầu lại, ánh mắt dừng ở Ran. 

Giọng hắn trầm thấp, gần như thì thầm : " Anh chăm sóc em ấy nhé "

Hắn vỗ nhẹ vai Ran, rồi rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai người.

Ran kéo ghế ngồi xuống, tay chống cằm, ánh mắt dán chặt vào cô như muốn ghi nhớ từng chi tiết. 

" Chịu tỉnh rồi à ? " giọng hắn vẫn là kiểu nửa đùa nửa thật, nghe qua thì nhẹ bẫng, nhưng trong đó là cả một trời nhẹ nhõm.

Cô gật đầu, ánh mắt lướt qua hắn, không nói gì.

" Thấy thế nào ? Còn đau không ? "

" Đỡ hơn rồi " giọng cô nhỏ, hơi khàn, nhưng rõ.

Họ trò chuyện, chậm rãi, như tìm lại nhịp điệu quen thuộc sau thời gian dài xa cách. 

Ran nhìn cô, ánh mắt dần mềm đi, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. 

Trong đầu hắn, những ký ức ùa về.

Những đêm dài ở Tokyo, khi Rindou ngồi bên giường cô, mắt đỏ hoe, gục đầu trách bản thân. Còn hắn chỉ dám đứng ngoài cửa, nhìn qua lớp kính, không đủ can đảm bước vào. 

Những ngày ấy, thế giới của hắn như mất đi một mảnh ghép quan trọng, chỉ còn bóng tối và sự trống rỗng.

Vậy mà bây giờ, cô đang ngồi trước mặt hắn - hơi thở đều đặn, ánh mắt sáng rực như chưa từng vụn vỡ.

Cảm giác tồi tệ ấy tan biến, thay bằng sự nhẹ nhõm. 

Hắn nhếch mép, nụ cười hiếm hoi hiện lên: " Tao rất vui khi thấy mày trở lại "

Cô mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng chân thành: " Tôi cũng vui khi thấy anh vẫn ổn "

Ran hơi khựng lại. 

Ánh mắt hắn lướt nhanh qua ô cửa sổ, như thể có gì đó đang cần được giấu đi.

" Dù hơi muộn, nhưng cảm ơn mày..vì đã cứu Rindou "

Cô đặt tay nhẹ lên vai hắn, giọng dịu dàng: " Nếu là anh, tôi cũng sẽ làm thế. Không cần cảm ơn "

Lời nói của cô khiến Ran lặng đi. 

Một cảm xúc lạ lùng trào lên trong lòng hắn, thứ cảm xúc hắn chưa từng trải qua, như một cơn sóng lặng lẽ nhưng mãnh liệt. 

" Mày đúng là giỏi làm người khác bất ngờ " 

Lời nói của hắn nhẹ, nhưng mang trọng lượng của những tháng ngày trống rỗng, như một lời thú nhận hiếm hoi từ kẻ luôn giấu cảm xúc.

Tối đến.

Khi ánh hoàng hôn rút dần khỏi khung cửa, bóng tối nhẹ nhàng nuốt trọn những dãy hành lang dài và lạnh lẽo của bệnh viện. 

Rồi cánh cửa phòng bật mở.

Các thành viên Phạm Thiên bước vào, mang theo một bầu không khí kỳ lạ - không còn sự lạnh lùng hay xa cách, mà là một sự ấm áp khó định nghĩa.

Kakuchou đi đầu. 

Vẫn là dáng vẻ vững chãi, điềm tĩnh đến lạnh lùng. Áo khoác đen khẽ tung theo từng bước chân chắc nịch, tay đút sâu trong túi quần như thể chẳng điều gì có thể lay chuyển hắn. 

Gương mặt hắn lạnh như mọi khi, vô cảm và sắc sảo. 

Nhưng khi ánh mắt lướt đến cô - chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, lại bất ngờ hé lộ một tia dịu dàng hiếm hoi, thứ cảm xúc gần như chưa từng được phép tồn tại nơi hắn.

Sanzu bước theo sau. 

Tóc hồng rủ thấp che nửa trán, mắt xanh ánh lên thứ sắc lạnh dưới ánh đèn trần. Dáng đi vẫn bất cần, buông lơi như mọi khi. 

Nhưng hôm nay, có gì đó khác trong ánh mắt hắn.

Một khoảng yên lặng hiếm thấy, như thể tâm trí hỗn loạn cũng tạm ngừng nổi sóng.

Koko bước vào tiếp theo, tay xách túi hoa quả đặt lên bàn. 

Hắn nhìn cô, ánh mắt không còn hời hợt mà mang sự quan tâm kín đáo. 

" Ăn cái này đi, nhìn mày gầy quá " 

Lời nói bật ra cùng một nụ cười - không gượng, cũng không sắc. Chỉ đơn giản là thật.

Rindou trở lại, đứng dựa tường, ánh mắt dịu dàng hướng về cô. 

Hắn không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của hắn như một lời khẳng định rằng hắn sẽ luôn ở bên.

Takeomi bước vào, nhả khói từ điếu xì gà, mùi cay nồng hòa vào không khí. Mái tóc đen pha bạc rối bù, khuôn mặt già dặn in dấu thời gian. 

" Tỉnh lại được là tốt rồi " hắn nói, giọng thô ráp nhưng chân thành.

Mochi xuất hiện sau, dáng người to lớn che gần hết ánh sáng hành lang. Giày da nặng nề kêu trên sàn, tay xách túi bento đặt xuống bàn. 

" Tưởng chết rồi chứ " hắn nói, đẩy hộp cơm về phía cô. " Ăn đi, tao nấu đấy " 

Lời nói tuy thô lỗ, nhưng ánh mắt hắn mềm mại, như người anh cả bất đắc dĩ.

Cuối cùng là Mikey. 

Mái tóc bạch kim xõa vai, đôi mắt đen thẳm vô cảm. Bộ vest đen ôm lấy dáng người gầy guộc, toát ra sự lạnh lẽo rợn người. 

Gã không nói gì, chỉ đứng phía sau, lặng lẽ quan sát cô như một bóng ma canh giữ.

Cô ngồi đó, giữa họ, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi.

Trước đây, cô là kẻ ngoài cuộc - lạc lõng giữa một thế giới không dung chứa những kẻ yếu mềm. 

Nhưng giờ đây, ánh nhìn dành cho cô đã khác. 

Không còn dè chừng, không còn sự xa cách. Như thể cuối cùng, cô đã thực sự bước vào bên trong.

Sanzu nghiêng đầu, phá vỡ sự im lặng: " Coi nào, chết đi sống lại mà vẫn đẹp nhỉ ? " 

Hắn ngồi xuống mép giường, tay chống lên đầu gối, ánh mắt tò mò lướt qua cô, như đang giải một câu đố.

Koko lấy một quả táo đỏ tươi từ túi, đưa cho cô: " Ăn đi " 

Cô nhận lấy, mỉm cười nhẹ: " Cảm ơn "

Buổi tối trôi qua trong những câu chuyện, tiếng cười đùa và những khoảnh khắc hiếm hoi khi Phạm Thiên không còn là một tổ chức tàn nhẫn, mà giống như một gia đình kỳ lạ. 

Cô ngồi đó, lặng lẽ quan sát. 

Thỉnh thoảng gật đầu, có lúc khẽ bật cười - không vì điều gì cụ thể, chỉ đơn giản là cô đang cảm nhận. Mọi thứ vẫn còn mơ hồ, vết thương trong cô chưa thực sự lành. 

Nhưng có một điều cô biết rõ hơn bao giờ hết.

Họ đã thay đổi.

Và có lẽ..cô cũng vậy.

1 tiếng sau.

Khi bóng tối phủ kín bệnh viện, từng người một lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng một khoảng lặng kéo dài.

Cánh cửa khép lại sau bóng lưng cuối cùng.

Căn phòng chìm vào tĩnh mịch.

Chỉ còn lại Mikey.

Gã đứng cạnh giường, hai tay đút sâu trong túi vest, ánh mắt đen thẳm dừng lại trên người cô.

Không khí trong phòng đặc quánh lại, lạnh lẽo như thể một cơn bão sắp sửa ập đến, hút cạn mọi hơi thở.

Gã nghiêng đầu, ánh nhìn lướt chậm qua khuôn mặt cô.

Làn da trắng xanh giờ đã có chút hồng hào. Mái tóc đen dài xõa nhẹ trên vai. Đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào gã.

Gã đứng yên, bất động như tượng đá. 

Gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, nhưng trong đáy mắt tối ấy có một câu hỏi lặng lẽ hiện lên, chớp qua như tia sáng đơn độc giữa màn đêm dày đặc.

" Cảm giác khi chết thế nào ? " 

Cô khựng lại, đôi môi mím chặt.

Câu trả lời đã có sẵn trong đầu - rõ ràng, rành mạch.

Cảm giác khi chết không phải là đau đớn hay sợ hãi, mà là một khoảng trống vô tận - không ánh sáng, không âm thanh, chỉ có sự cô đơn và cái lạnh thấu xương. 

Hai năm lạc trong nơi ấy, cô không còn là chính mình, chỉ là một cái bóng trôi nổi trong hư vô.

Nhưng cô không trả lời, chỉ nhìn gã, ánh mắt u ám nhưng kiên định. 

Gã thấy vậy cũng không ép, chỉ đứng đó, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô thật lâu. 

Rồi gã quay lưng, bước ra khỏi phòng. 

Tiếng cửa khép lại vang lên, nhỏ nhưng sắc lạnh, để lại cô một mình.

Cô thở dài, hơi thở yếu ớt hòa vào không khí. 

Trong lòng cô, một câu hỏi lặng lẽ hiện lên: 

Liệu cô đã thực sự sống lại, hay chỉ là một cái bóng trở về từ cái chết ?












Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro