Phần 6: Hi vọng

Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua các kẽ hở lởm chởm trên bức tường gỗ mục nát của ngôi nhà cũ kỹ.

Không khí ẩm mốc phảng phất mùi gỗ cũ và hơi đất, như thể căn nhà đang thở nhịp chậm chạp, uể oải.

Ánh sáng nhợt nhạt vẽ lên sàn nhà những vệt sáng loang lổ, làm nổi bật những vết nứt và khe hở trên những tấm ván đã mòn vẹt theo thời gian.

Cô đứng lặng nơi ngưỡng cửa phòng mình, đôi chân trần lạnh ngắt chạm vào sàn gỗ lạnh buốt.

Mỗi bước chân cô đặt xuống, sàn nhà phát ra tiếng kêu cót két yếu ớt, âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian.

Cô dừng lại, hít sâu một hơi, luồng không khí lạnh lẽo như kim châm tràn vào lồng ngực, làm cô khẽ rùng mình.

Sau đó cô buộc gọn mái tóc rối bằng một sợi dây chun bạc màu, từng động tác chậm rãi, như thể đang cố gắng sắp xếp lại tâm trí giữa những mảnh vỡ của cảm xúc.

Đêm qua, trong vòng tay của Sanzu, cô đã để nước mắt rơi, để nỗi đau và sự tan vỡ tràn ra như một dòng sông không thể kìm nén.

Nhưng giờ đây, cô không cho phép bản thân chìm đắm thêm nữa. Cô phải đứng dậy, phải bước tiếp, dù mỗi bước chân đều như kéo cô ra khỏi bóng tối của chính mình.

Từ tầng dưới, tiếng bước chân trầm nặng vang lên, đều đặn như nhịp trống dồn dập trong một trận chiến chưa bắt đầu.

Rồi giọng nói khàn và trầm đục của Takeomi cắt qua không gian, dứt khoát như một mệnh lệnh không thể kháng cự.

" Xuống họp ngay. Mikey gọi "

Cô không nói gì chỉ rời khỏi khung cửa, chậm rãi bước xuống cầu thang. Tiếng ván gỗ dưới chân lại phát ra những âm thanh rền rĩ, vọng khắp hành lang tối om.

Mười phút sau.

Cuộc họp diễn ra trong căn phòng chính ở tầng trệt, một không gian u ám, ngột ngạt đến mức gần như không thể thở nổi.

Ở trung tâm căn phòng, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ án ngữ, bề mặt chi chít những vết xước từ lưỡi dao găm và những vòng tròn cháy xém do tàn thuốc bỏ quên.

Xung quanh bàn là những chiếc ghế sứt sẹo, loang lổ dấu vết của thời gian, nhưng không ai ngồi. Tất cả đều đứng, bất động như những pho tượng đá, sẵn sàng hành động ngay khi có tín hiệu.

Không khí đặc quánh bởi sự căng thẳng, như thể mỗi người trong phòng đều đang giữ một lưỡi dao vô hình, chờ thời cơ để rút ra.

Mikey đứng ở đầu bàn, dáng người nhỏ nhắn nhưng toát ra một thứ áp lực không thể cưỡng lại.

Chiếc áo khoác đen rộng thùng thình càng khiến gã trông như một bóng đen âm u, hai bàn tay đút sâu trong túi áo, bất động.

Gã không nói gì, nhưng sự im lặng của gã lại là thứ âm thanh đáng sợ nhất trong căn phòng.

Phía sau gã, dựa vào bức tường xám lạnh là Ran và Rindou, hai anh em nhà Haitani với những nét đối lập rõ rệt.

Ran với dáng vẻ lười nhác, xoay chiếc baton kim loại giữa các ngón tay, mỗi vòng xoay đều như nhịp đếm ngược của một quả bom hẹn giờ.

Rindou thì trái ngược hoàn toàn.

Hắn đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực. Ánh mắt lạnh như băng, lướt qua căn phòng như lưỡi dao sắc bén.

Khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng đôi vai căng cứng, như thể chỉ cần một tia lửa nhỏ, hắn sẽ lập tức lao vào hành động.

Sự đối lập giữa hai anh em tạo nên một bức tranh kỳ lạ: một bên lười biếng nhưng nguy hiểm, một bên cứng nhắc nhưng sẵn sàng bùng nổ.

Sanzu ngồi ngả người trên chiếc sofa cũ kỹ ở góc phòng, đôi chân dài vắt chéo lên mặt bàn gỗ trầy xước.

Hắn xoay con dao găm mảnh mai trong tay, lưỡi dao lướt qua ánh sáng lờ mờ, để lại những tia sáng bạc lạnh lẽo.

Tư thế của hắn lười nhác, nhưng ánh mắt xanh nhạt lại sắc bén, sáng rực như ngọn lửa cháy trong bóng tối.

Khi cô bước vào, ánh mắt Sanzu khẽ nheo lại, không còn chút giễu cợt quen thuộc. Thay vào đó, ánh nhìn của hắn sâu thẳm, như đang cố gắng đọc từng suy nghĩ ẩn sau vẻ ngoài bình thản của cô.

Gần cửa ra vào, Mochi đứng bất động như một bức tượng. Đôi bàn tay to lớn của hắn siết chặt, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

Ánh mắt hắn ánh lên sự trung thành tuyệt đối với Mikey và cả nhóm, nhưng cũng không giấu nổi sự cảnh giác thường trực. Chỉ cần một dấu hiệu bất ổn, Mochi sẽ là người đầu tiên hành động, không cần lý do.

Koko ngồi ở góc bàn, đôi vai hơi gù, mắt dán chặt vào màn hình laptop. Những tiếng gõ phím lách cách vang lên như nhịp tim chậm rãi của căn phòng đang nghẹt thở.

Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gương mặt tái nhợt của hắn, khiến Koko trông như một bóng ma đang đắm chìm trong thế giới của dữ liệu và những con số chết chóc.

Hắn không ngẩng đầu, nhưng sự tập trung của hắn lại là một lời nhắc nhở rằng mọi thông tin trong phòng đều đang được hắn ghi nhận, phân tích.

Takeomi đứng gần khung cửa sổ đóng kín, bóng hắn đổ dài trên bức tường loang lổ.

Một tay cầm chai sake nhỏ, hắn nhấp một ngụm chậm rãi, ánh mắt mơ màng nhưng sắc lẹm như một con diều hâu đang quan sát con mồi từ trên cao.

Kakucho đứng ở một góc khuất gần cửa, lặng lẽ nhưng nổi bật với dáng người cao lớn và vẻ ngoài trầm tĩnh.

Hắn khoanh tay, ánh mắt sắc bén, quan sát mọi người trong phòng với sự bình tĩnh đầy kiểm soát.

Không ai lên tiếng.

Cả căn phòng như đóng băng trong sự im lặng của Mikey.

Gã để mặc cho không khí nặng nề kéo dài, như một sợi dây vô hình siết chặt từng người. Mỗi hơi thở đều nhẹ đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.

Rồi giọng nói trầm thấp của gã vang lên, cắt phăng bầu không khí căng thẳng.

" Lần này, chúng ta sẽ giao lô vũ khí cho băng nhóm ở Manila "

Gã dừng lại, không vội nói tiếp.

Đôi mắt đen sâu thẳm lướt chậm qua từng người trong phòng, không chớp, không dao động.

Cái nhìn ấy như một lưỡi dao mỏng lướt qua làn da, khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo mà không biết khi nào nó sẽ đâm sâu.

" Kiyoko, Ran, Rindou. Tụi mày sẽ đi "

Cô khựng lại trong một khoảnh khắc. Không phải vì cô nghi ngờ khả năng của mình, mà vì cái tên của cô được gọi bất ngờ.

Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu nhẹ, khuôn mặt bình thản đến mức gần như vô cảm, dù trái tim trong lồng ngực đang đập mạnh hơn bình thường.

Ran bật cười khẽ, nụ cười nửa miệng quen thuộc nở rộng hơn, ánh mắt tím sáng lên đầy hào hứng.

" Nghe thú vị đấy " giọng điệu hắn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự phấn khích không che giấu.

Trái ngược hoàn toàn, Rindou lập tức phản ứng.

Hắn bước lên một bước, đôi vai thẳng, ánh mắt chuyển từ lạnh lùng sang sắc bén.

" Chuyến đi này không cần tao " hắn nói, giọng trầm và dứt khoát. " Ran là đủ rồi "

Rindou liếc nhanh về phía cô, ánh mắt thoáng qua nhưng rõ rệt.

Trong đáy mắt hắn là một tia ác cảm không giấu giếm, sắc lạnh như lưỡi dao lướt qua da thịt.

Hắn không muốn đi cùng cô, điều đó rõ như ban ngày.

Gã quay đầu lại, đôi mắt đen sâu như đáy vực dừng thẳng trên khuôn mặt Rindou.

Sự im lặng của gã là một lời cảnh cáo vô hình, nặng nề hơn bất kỳ lời nói nào.

Sự im lặng kéo dài vài giây, nhưng mỗi giây trôi qua như cả thế kỷ.

Rồi gã cất tiếng, giọng trầm thấp, nhẹ như một cơn gió lạnh lướt qua.

" Tao bảo tụi mày đi. Xong chuyện "

Không ai dám lên tiếng.

Lời nói của Mikey như một bản án không thể kháng cự, đóng đinh mọi ý định phản đối vào sàn gỗ mục nát.

Gã quay lưng, rút tay khỏi túi áo khoác đen rộng thùng thình, bước ra khỏi phòng với những bước chân lặng lẽ đến kỳ lạ.

Không một lời giải thích, không một ánh nhìn ngoái lại.

Bóng dáng nhỏ bé của gã tan vào hành lang tối om như một bóng ma, nhưng thứ còn lại trong căn phòng không phải là tiếng bước chân, mà là sức nặng của quyền uy tuyệt đối.

Một sự im lặng dày đặc trùm xuống, như dư âm của một trận giông không sấm chớp, chỉ để lại không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Cô đứng yên, cảm nhận rõ rệt ánh mắt của Rindou như một lưỡi dao sắc lạnh cắm sâu vào lưng mình.

Nhưng cô không quay đầu. Cô biết hắn ghét cô, biết rõ cái cách hắn nhìn cô như một kẻ ngoại lai, một mối nguy chưa định hình.

Thế nhưng, cô chẳng để tâm.

Bàn tay cô siết chặt, hơi thở chậm mà sâu, như đang kéo bản thân ra khỏi cơn sóng cảm xúc sắp sửa nhấn chìm.

Cô không cần sự thừa nhận từ Rindou, cũng chẳng cần ánh mắt phán xét của bất kỳ ai trong căn phòng này.

Điều duy nhất cô cần..chính là sống sót!

-------------

Cuộc họp kết thúc khi Mikey rời đi, nhưng căn phòng không vì thế mà bớt căng thẳng.

Nó chỉ chuyển từ sự im lặng ngột ngạt sang một cơn bão ngầm, như lưỡi dao treo lơ lửng, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Mochi gầm gừ trong cổ họng, âm thanh trầm đục như tiếng thú hoang bị xích.

Đôi tay to lớn của hắn siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, như đang kìm nén một cơn thịnh nộ không tên.

Không nói một lời, hắn quay gót, giày đạp mạnh xuống sàn gỗ, để lại những tiếng bước chân nặng nề vang vọng dọc hành lang tối tăm.

Koko đóng sập laptop với một tiếng " cạch " khô khốc, như thể chốt lại một bản án.

Đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ lướt qua cô một thoáng, ánh nhìn lạnh lùng và vô cảm, như thể cô chỉ là một con số trong bảng dữ liệu của hắn.

Rồi hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng, mang theo vẻ thực dụng tàn nhẫn luôn bám theo như cái bóng.

Taketomi nhún vai, ngửa cổ tu một ngụm sake từ chai nhỏ giấu trong tay áo.

Ánh mắt hắn lơ đãng quét quanh căn phòng, như đang xem một vở kịch đã diễn đi diễn lại quá nhiều lần.

Hắn rời đi, để lại trong không khí mùi rượu cay nồng hòa lẫn với thứ mùi kim loại lạnh lẽo vẫn còn đọng sau những lời của Mikey.

Kakucho đứng ở góc khuất gần cửa, khẽ nhúc nhích.

Hắn khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhưng điềm tĩnh lướt qua từng người trong phòng.

Những vết sẹo mờ trên khuôn mặt hắn như kể lại những trận chiến cũ, nhưng đôi mắt lại sáng lên sự trung thành tuyệt đối với Mikey.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi sau Taketomi, bước chân vững chãi nhưng không gây tiếng động, như một chiến binh luôn sẵn sàng nhưng không bao giờ phô trương.

Căn phòng giờ chỉ còn bốn người: Sanzu, Ran, Rindou và Kiyoko.

Bức tường gỗ loang lổ, ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ nhỏ, sàn nhà phủ bụi và những vết máu khô. Tất cả như thấm đẫm sự nặng nề chưa tan sau cuộc họp.

Cô đứng gần cửa, đôi tay đút sâu trong túi áo khoác đen sờn vai. Ánh mắt cô cụp xuống, không nhìn ai, như thể muốn chặn đứng mọi cảm xúc đang chực trào.

Cô nghe thấy tất cả.

Tiếng thở đều đều và hơi chán chường của Ran nhẹ như tiếng gió lướt qua lưỡi dao.

Tiếng xoay dao lách cách của Sanzu đều đặn, kiên nhẫn, như thể mỗi vòng xoay là một phép thử cho sự ổn định mong manh trong tâm trí hắn.

Cho đến sau cùng, tiếng thở nặng nề, phẫn nộ đến nghẹn lại của Rindou như tiếng sấm bị kìm hãm, chỉ chờ một tia lửa để đánh xuống.

Cô không nói gì, chỉ đứng đó, như một vết nứt vô hình mà ai cũng cảm nhận được nhưng không ai muốn chạm vào.

Rồi sự căng thẳng trong căn phòng bùng lên như một đám cháy bị châm ngòi.

Rindou là người đầu tiên mất kiểm soát.

Hắn bước tới, từng bước rắn rỏi, lạnh như băng.

Đôi tay siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, run nhẹ vì cơn giận không còn kìm nén được.

Ánh mắt hắn bùng cháy, như lưỡi dao sắc ngọt xoáy thẳng vào cô.

" Mày nghĩ được Mikey chọn là đủ để sống sót ở đây à ? " hắn nói, giọng trầm và lạnh, ánh mắt khinh bỉ quét thẳng vào cô. " Loại rác rưởi như mày chỉ làm vướng chân bọn tao! "

Căn phòng chìm vào một thứ im lặng sắc bén.

Không ai chen vào, không ai can thiệp.

Ran vẫn khoanh tay tựa vào tường, mắt khẽ nhướng, vẻ thích thú hờ hững như đang xem một màn kịch đầy máu.

Sanzu dừng xoay dao, ánh mắt xanh lấp lánh một sự tò mò lạnh lùng, như thể hắn đang đợi xem cô sẽ vỡ tan hay bùng nổ.

Trong mắt Rindou, sự nghi ngờ dành cho cô từ lâu đã hóa thành căm ghét.

Hắn ghét cái cách Mikey tin tưởng cô, một kẻ đến từ hư không, không nền tảng.

Hắn ghét đôi mắt trầm lặng, kiên định của cô, như thể không ai trong căn phòng này có thể khiến cô dao động.

Với Rindou, cô là một kẻ thừa thãi. Mà trong thế giới của họ, kẻ thừa thãi phải bị loại bỏ.

Cô không ngẩng đầu, chỉ đứng đó, như một bóng tối không hình, không tiếng. Khuôn mặt cô vô cảm, như một bức tượng đá bị phong hóa.

Những lời của Rindou như hàng chục nhát dao đâm vào những vết thương chưa lành từ những đêm dài cô đã cắn răng sống sót.

Nhưng cô không đáp lại.

Không một lời.

Không một ánh nhìn.

Chỉ có sự im lặng tuyệt đối, tưởng như yếu đuối, nhưng lại khiến cả căn phòng chấn động.

Chính sự im lặng ấy đã làm Rindou phát điên.

" Mày câm à ?! " hắn gào lên, giọng vỡ toạc vì cơn giận không thể kìm nén.

Trong một khoảnh khắc, hắn lao tới như một con thú bị chọc giận, không còn lý trí. Bàn tay rắn chắc của hắn túm lấy cổ cô, kéo cô khỏi sàn và đập mạnh vào bức tường gỗ.

Âm thanh cơ thể cô va vào tường vang lên lạnh lẽo, tàn nhẫn, như một tiếng gãy vỡ trong không gian tĩnh lặng.

Hắn siết chặt cổ cô, không do dự, không hăm dọa, với ý định giết người rõ rệt trong ánh mắt.

Ngay tại đây, ngay lúc này, nếu không ai can thiệp, cô sẽ chết.

Cô không vùng vẫy, không khóc lóc, không cầu xin. Chỉ đứng yên, bị kẹp giữa bức tường lạnh lẽo và đôi tay như gọng kìm của Rindou.

Hơi thở cô tắc nghẹn, từng tiếng nấc bị chặn lại trong cổ họng, nhưng cuối cùng, cô ngẩng đầu lên. 

Đôi mắt cô nhìn thẳng vào hắn - không hoảng loạn, không sợ hãi, mà là một khoảng trống tê liệt, rỗng như vực thẳm.

Đó cũng chính là ánh mắt của một người đã buông tay với sự sống.

Cái nhìn ấy khiến Sanzu đang tựa vào sofa, khựng tay giữa chừng khi xoay con dao găm.

Ran cau mày, sự cợt nhả trên môi hắn tắt hẳn.

Rindou cũng khựng lại, bàn tay hắn vô thức nới lỏng.

Hắn chẳng thể gọi tên cảm giác ấy - chắc chắn không phải thương hại, hắn vốn không có thứ đó. 

Nhưng ánh nhìn trống rỗng, không còn chút kháng cự của cô khiến hắn khựng lại, như thể điều gì đó vừa lệch khỏi quỹ đạo vốn quen.

Cô lên tiếng, giọng khàn yếu nhưng lạnh buốt, từng chữ như rơi ra từ vực thẳm trống rỗng.

" Giết..tôi đi "

Ba chữ ấy như một cú đấm giáng vào lòng tự ái của Rindou.

Không phải cầu xin, không phải cảnh báo, mà là một lời thách thức - lạnh lùng, thản nhiên, như thể cái chết đối với cô chỉ là một hơi thở cuối.

Mắt Rindou mở to, con ngươi co lại. Sự giận dữ trong hắn bùng lên như một cơn địa chấn.

Hắn nâng cô lên khỏi mặt đất, gót giày cô chạm vào không khí, cơ thể nhẹ như một chiếc lá bị gió cuốn.

" Được, tao cho mày toại nguyện! " hắn gầm lên, giọng nghẹn đặc, như tiếng thét của một con quỷ.

Rindou rút con dao găm từ thắt lưng, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh sáng mờ mờ khi hắn giơ lên, sẵn sàng đâm xuống.

Trong đầu hắn, mọi lý trí đã tan biến, chỉ còn lại ý định xóa sổ cô ngay lập tức.

Nhưng trước khi lưỡi dao kịp chạm vào cô, một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Rindou.

Hắn ngã nhào sang một bên, con dao rơi xuống sàn với một tiếng " keng " khô khốc.

Cú đấm khiến tay hắn buông khỏi cổ cô, làm cô trượt xuống tường, ho khan dữ dội, hơi thở run rẩy nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không dao động.

Sanzu đứng đó, nắm đấm vẫn giơ lên, đôi mắt xanh sáng rực một sự phẫn nộ lạnh lùng.

Hắn bước tới, đá con dao của Rindou ra xa, rồi quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy đe dọa.

" Mày muốn phá luật à ? " hắn gằn giọng, mỗi chữ sắc như lưỡi dao. " Muốn chết thì tự chết một mình đi, đừng lôi bọn tao xuống "

Rindou ngồi dậy, máu rỉ từ khóe môi, ánh mắt vẫn bừng lên giận dữ nhưng giờ pha lẫn một chút hoang mang.

Hắn nhìn Sanzu, đôi mắt sáng rực sự căm ghét, rồi nghiến răng hỏi: " Mày bảo vệ nó à ? "

Trong lòng Rindou, sự căm ghét với cô vẫn cháy bỏng, nhưng cú đấm của Sanzu và lời nhắc về luật của Mikey như một gáo nước lạnh, kéo hắn về ranh giới của Phạm Thiên.

Đó là không ai được giết các thành viên trong băng, bất kể lý do gì.

Dù vậy, hắn không thể chấp nhận việc Sanzu can thiệp, không thể hiểu tại sao một kẻ như Sanzu lại bảo vệ thứ hắn coi là rác rưởi.

Sanzu nhếch mép: " Mày nói cái chó gì đấy ? tao chỉ đang ngăn mày khỏi làm chuyện ngu xuẩn! "

Hắn liếc sang cô, ánh mắt nheo lại khi thấy cô ngồi dựa vào tường, tay ôm cổ, hơi thở run rẩy nhưng ánh mắt không hề dao động.

Sanzu không cứu cô vì lòng tốt hay tình bạn. Với hắn, mọi thứ chỉ xoay quanh luật lệ và sự sống sót.

Luật của Mikey là ranh giới duy nhất hắn tôn trọng và việc Rindou định vượt qua nó khiến hắn bực bội.

Hắn không quan tâm đến mạng sống của cô, chỉ là ý nghĩ để cô chết một cách thảm hại trong tay Rindou làm hắn thấy ngứa mắt.

Ran người vẫn đứng dựa vào tường, cuối cùng lên tiếng, giọng trêu chọc nhưng ẩn chứa một sự lạnh lùng kín đáo.

" Thôi nào, hai đứa. Mikey mà biết chuyện này, cả hai chết chắc đấy "

Hắn gõ baton lên vai, nụ cười nhạt trên môi không thay đổi.

Nhưng Ran nhớ lại ánh mắt của cô lúc nãy - trống rỗng, như một người đã buông bỏ tất cả.

Hắn nhếch mép, nụ cười rộng hơn một chút: " Mày đúng là thú vị, Kiyoko "

Ran gõ baton lên vai một lần cuối, rồi bước ra khỏi phòng, dáng đi chậm rãi nhưng đầy tự tin. Tiếng bước chân của hắn hòa lẫn với tiếng gió rít qua khe cửa sổ, để lại không gian trống trải.

Sanzu đứng yên một lúc, ánh mắt liếc cô như thể muốn khắc ghi nét mặt tàn tạ ấy vào trí nhớ. 

Hắn cười khẩy, một nụ cười lạnh như thép chạm vào da thịt, rồi quay gót.

Tiếng giày Sanzu vang đều đều, khô khốc trên nền gạch. Hắn không nói một lời, chỉ đưa tay khép cánh cửa lại, động tác dứt khoát đến tàn nhẫn.

Rindou nhìn theo Sanzu và Ran, ánh mắt vẫn cháy bỏng căm ghét, nhưng hắn không nói gì thêm.

Hắn quay lưng, giày đạp mạnh lên sàn gỗ, mỗi bước như một lời tuyên chiến im lặng.

Bóng dáng hắn khuất dần sau khung cửa, để lại sự im lặng nặng nề trong căn phòng giờ chỉ còn mỗi mình cô.

Cô ngồi dựa vào tường, hơi thở dần ổn định, tay vẫn ôm cổ nơi những vết đỏ từ ngón tay Rindou vẫn in rõ.

Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt đỏ hoe từ đêm qua và những vết bầm mờ trên cổ.

Cô ngồi đó, một mình trong căn phòng tan hoang, tiếng gió rít qua khe cửa như một bản nhạc nền cho sự im lặng bao trùm.

---------------

Chiều tà buông xuống, bầu trời Tokyo nhuộm một màu xám ảm đạm.

Những đám mây dày đặc che khuất ánh mặt trời, để lại một không gian lạnh lẽo, u tối.

Cô đứng ngoài sân sau của ngôi nhà, tay cầm điếu thuốc cháy dở mà cô lấy từ bao thuốc Sanzu để quên trên bàn đêm qua.

Cô rít một hơi dài, khói trắng tràn vào phổi, mang theo cảm giác tê dại dễ chịu nhưng không đủ để xua tan sự nặng nề trong lòng.

Điếu thuốc cháy đỏ giữa những ngón tay run nhẹ, khói bay lượn trong không khí lạnh, hòa lẫn với mùi bụi và cỏ dại từ khoảng sân đầy rác.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, không vội vã nhưng chắc chắn, như một nhịp điệu đều đặn trong sự hỗn loạn của ngôi nhà.

Cô quay lại, thấy Mikey bước ra từ cửa sau.

Bóng dáng nhỏ bé nhưng áp đảo của gã hiện lên trong khung cửa tối tăm, chiếc áo khoác đen rộng thùng thình che khuất cơ thể gầy gò, mái tóc bạch kim rối bù trong gió lạnh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của gã không nhìn cô ngay, mà hướng ra khoảng sân trống đầy cỏ dại.

Không khí giữa họ nặng nề, như một bức màn vô hình ngăn cách hai kẻ lạc lối trong bóng tối của chính mình.

Không lời chào, không cử chỉ, chỉ có sự im lặng như bầu trời xám phía trên.

Cô dụi điếu thuốc xuống đất, đốm lửa đỏ tắt ngấm dưới gót giày, để lại một vệt tro nhỏ trên nền bê tông nứt nẻ.

Cô không nói gì, chờ gã lên tiếng - cô biết gã không phải người thích vòng vo và cô cũng chẳng có tâm trạng để bắt đầu.

Gã dừng lại cách cô vài bước, đôi mắt đen lướt qua cô một thoáng, nhanh đến mức cô gần như không nhận ra.

" Philippines không phải sân nhà " gã nói, giọng trầm và đều. " Đám buôn lậu bên đó không đáng tin. Có chuyện gì, tự lo lấy "

Gã dừng lại, hơi thở tạo thành những làn khói trắng mờ trong không khí lạnh, như thể đang cân nhắc điều gì.

Rồi gã nói tiếp, giọng vẫn lạnh lùng nhưng mang một sắc thái gần như ra lệnh.

" Coi chừng bản thân. Đừng để tụi nó giết "

Cô khựng lại, đôi mắt mở to trong một khoảnh khắc trước khi trở lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

Cô không mong đợi điều đó từ gã, vì gã không phải là một người an ủi hay nhắc nhở.

Nhưng lời nói của gã, dù khô khan và không cảm xúc, lại mang một sự công nhận kín đáo rằng gã cần cô sống sót qua chuyến đi này.

Cô gật nhẹ, giọng khàn vì khói thuốc và sự mệt mỏi từ đêm qua: " Được "

Đôi mắt đen của gã lướt qua cô một lần nữa, như đang đánh giá điều gì, rồi gã quay lưng, bước vào nhà với những bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn.

Bóng dáng gã tan vào bóng tối của hành lang, để lại cô đứng một mình giữa sân sau lạnh lẽo.

Gió thổi qua, mang theo mùi khói xe từ xa và tiếng ồn mờ nhạt của thành phố Tokyo đang dần thức giấc trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro