Chương 75: Cái chết của tương lai
Toru ngước lên, nước mắt gần như lấp kín tầm nhìn khi sự sợ hãi đang thật sự nhấn chìm cô. Wakasa nâng chân, nhanh và chuẩn xác. Đó là một cú cắt, chân trái của anh như một lưỡi rìu bằng sắt nhắm thẳng vào phần đầu yếu ớt của gã đàn ông rách rưới ngay trước khi gã kịp bò dậy. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc, hạ gục một người đàn ông điên loạn đối với Wakasa chẳng tốn lấy một giọt mồ hôi. Thậm chí đến ánh mắt cũng không có lấy một sự giao động, Wakasa cúi người và kéo Toru đứng dậy.
"Thấy thế nào, Toru?" Wakasa hỏi và dường như để chắc chắn rằng gã đàn ông đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu, một chân của anh đang giẫm lên lưng gã để kìm hãm.
Toru quay lại nhìn người đàn ông rách rưới đang nằm sõng soài trên nền đất lạnh, theo bản năng lùi về sau một khoảng an toàn và ôm lấy lồng ngực đang kêu lên từng nhịp lớn như tiếng trống gõ. Hơi lạnh tràn vào buồng phổi khi Toru hít một hơi sâu để bình tĩnh lại mình, sống mũi cô gần như buốt cứng và khô khan bởi cái hơi ẩm của mùa đầu đông nhưng cũng giúp cô làm nguội được cơn run rẩy từ đôi tay mình.
"K-không sao." Toru đáp, ánh mắt dè chừng nhìn người dưới đất.
Cú đá của Wakasa đã lập tức hạ gục người đàn ông, gã không động đậy nữa nhưng con dao cùn trong tay vẫn được nắm chặt dù chủ nhân của nó đã mất ý thức. Wakasa quay sang, kiểm tra chắc rằng ngoại trừ hoảng sợ thì gã đàn ông đã không gây thêm một tổn hại nào cho cô.
"Em biết tên này à?" Wakasa lại hỏi, anh nhấc chân nhưng vẫn cẩn thận chắn trước Toru tạo một khoảng cách an toàn.
Toru lắc đầu, trái tim vẫn còn treo ngược ở cuống họng khiến cô chẳng thể nói thêm gì. Cô không chắc là do hơi lạnh hay do sợ hãi, hai tay Toru lúc này không thể ngừng run lên.
Đây có thể là người quen của nguyên chủ, Toru khá chắc chắn là vậy.
Cô không bao giờ thừa kế kí ức của thân thể mới, và đã luôn may mắn khi đánh cắp được cuộc đời của những kẻ cô độc giống nhau. Nhờ sự trùng hợp này, Toru mới có thể sống mà chưa từng bị ai đó nghi ngờ về sự thay đổi của bản thân.
Toru bặm môi, dần bình tĩnh lại khi tình hình đã ổn định. Trong đầu cô bắt đầu sắp xếp lại những gì mình vừa nghe được, từ những lời nói cộc lốc và lộn xộn của gã đàn ông rách rưới đang ngất xỉu trên nền gạch lạnh.
Tiền bồi thường - Lừa gạt.
Kẻ tạm trú nhớ ngay tới khoản tiền kếch xù được để một cách cẩu thả trong chiếc két sắt không khóa khi mình vừa tới nơi này. Một món tiền lớn cùng một căn hộ rộng rãi nhưng mới toanh, gần như trống trải và chẳng có gì trong đó. Ngoại trừ tên tuổi, trong nhà không để lại thêm bất cứ manh mối gì về bản thân, mọi thứ diễn ra yên bình như mọi khi và Toru đã gần như quên mất sự kì lạ ấy.
Noririn Atoki là một cô gái trẻ, vào thời điểm khi Toru nhập vào, thân thể này mới hai mươi mốt tuổi. Một người trẻ tuổi như thế thì đào đâu ra khoản tiền lớn như vậy?
Nếu có nhiều tiền tới thế, tại sao lại chọn cách tự sát? Nhưng thề có chúa rằng Toru cảm thấy ngoại trừ bản thân hơi gầy, cô không nghĩ cơ thể này mang bệnh tật gì.
Toru ái ngại nhìn người đàn ông, kẻ chắc chắn là biết rõ về thân thể cô đang sở hữu còn hơn chính cô, một mối hiểm họa mà kẻ lưu lạc chưa từng gặp phải. Và tệ làm sao, Toru thở dài, có vẻ như người chủ nhân thật sự của cơ thể đã làm một việc gì đó kinh khủng tới mức người này muốn giết cô.
Lừa đảo, Noririn Atoki đã lừa gạt một số tiền từ gã và đó có thể là số tiền Toru thấy ở nhà.
"Vậy, chúng ta giải quyết tên này thế nào?" Wakasa nhíu mày, nhìn Toru đặt câu hỏi. Thường thì anh ta sẽ mặc kệ nhưng đây là trước cửa tiệm của cô và Wakasa hiểu bà chủ tiệm không thích thú chút nào khi vướng phải phiền phức.
Toru mím môi, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại vấn đề, rồi đáp:
"Gọi cảnh sát, để họ đưa anh ta đi."
Bà chủ tiệm thầm may mắn khi trước cửa có gắn camera giám sát vì vậy Wakasa sẽ không bị túm lại khi cảnh sát tới. Dù sao bọn họ có thể nói rằng đây là tự vệ chính đáng, Toru ôm trái tim nhỏ bé của mình và vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự sợ hãi.
_
Manjirou thấy Toru đang dựa lưng trước cửa hàng bánh. Vị tổng trưởng nào đó lập tức vứt mác cao ngạo mà trở lại với sự trẻ (trâu) con đúng cách để phi tới cạnh Toru với vận tốc gần như là 0.01m/s.
"Toru!"
Người lớn hơn ngẩng đầu, dời tầm mắt khỏi chiếc điện thoại gập trong tay và cất nó vào túi áo. Toru cười, đáp lại lời chào của Manjirou và những người đồng đội của nó. Họ đã có một buổi họp, Toru nhận ra hướng đi của bọn họ không phải từ đền tới mà là địa điểm tụ họp mới, một căn nhà bị bỏ hoang chưa được xây dựng xong. Và cũng không quá khó khăn, Toru nhìn thấy Takemichi với vẻ bầm dập đi phía sau với sắc mặt hơi tái cùng sự căng thẳng trên từng cơ mặt.
Vậy là Hắc Long đã vào cuộc, nhanh chóng hơn cô tưởng. Toru giật mình, dường như ngủ quên trên dòng thời gian đang không ngừng chảy để rồi nhận ra mình đã bỏ sót bao nhiêu điều quan trọng.
Kẻ dị biệt, người duy nhất thực sự biết trước tương lai lại như thể là người không biết chút gì về nó. Cô ngây người, và trong bộ não nhỏ như thể đang dần thiếu hụt đi thứ gì đó như kí ức và để lại những khoảng trống đầy khó hiểu. Toru thở dài một hơi, mỉm cười bất đắc dĩ khi Manjirou lại bắt đầu vòi vĩnh cô một chút đồ ngọt trước khi tìm Emma để bắt đầu buổi hẹn của bọn họ.
Takemichi nhìn Toru, và rồi giọng nói của Naoto với những bức hình cùng ghi chú chi tiết trên bảng trắng lại lần nữa hiện lên trong đầu anh.
"Momonaka Toru đã tự tử tại nhà riêng. Lí do chết là nghẹt khí gas."
Takemichi đã luôn không hiểu Toru, người tự tìm tới anh để yêu cầu sự hợp tác và rồi cũng là người chủ động hủy bỏ nó. Có gì đó đã thay đổi, nhưng không phải Toru, mà là ai đó, đã thay đổi quyết định của cô. Người đến từ tương lai đã thử điều tra về Toru, nhân tố đã luôn được nhắc nhở là chiếc chìa khóa để thay đổi Sano Manjirou. Anh nhìn thật sâu vào người đối diện, đang xoa đầu vị tổng trưởng mà mình vẫn luôn kính phục, người duy nhất có khả năng khiến Mikey vô địch trở thành một đứa trẻ đúng nghĩa, đúng với độ tuổi nó nên ở.
Tại sao Toru lại tự sát? Điều này thật kì quặc, bởi không phải cô đang có một cuộc sống đủ tốt để giữ gìn sao? Takemichi đã thầm nể phục, người thợ làm bánh có tất cả những gì anh cần để có một cuộc sống dư dả. Hơn cả, vài tuần trở lại gần đây đó là những gì Takemichi được nghe kể từ miệng Draken, Toru đã làm một cuộc cải cách mà chưa ai dám làm.
Cô đã đốc thúc việc học hành của Mikey, số lần họ họp bang muộn đã giảm xuống cùng với số lần Draken phải tới gọi tổng trưởng đi học cũng vậy. Điều đó tốt, việc đi học tử tế như một học sinh ngoan, Toru hoàn toàn có thể trở thành một cây chỉ đường hoàn hảo để dẫn lối cho Sano Manjirou không đi sai đường. Vậy nếu điều đó đúng đắn, tại sao lại tự tử? Có điều gì đã khiến cô tự tử, ngay khi việc cải tạo đang trên một chiều hướng tốt?
Điều đó là một ẩn số, Takemichi phải thừa nhận rằng mình đã biết quá ít về Toru để có thể hiểu ý nghĩ trong từng hành động của cô. Và giờ, ngoại trừ việc cứu Hina, cứu Akkun, cứu tương lai của bản thân thì người hùng còn phải gánh trên vai mình thêm cả một việc nữa.
Cứu lấy Toru, Takemichi tin rằng, cô là chìa khóa duy nhất để kết thúc sự đen tối của Mikey.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro