Mở đầu
Tokyo tuyết rơi nặng hạt, xế hộp đen bóng loáng đỗ bên kia đường cái vẻ hào nhoáng đối lập hẳn với khu trọ xập xệ phía đối diện.
"Mikey san, là chỗ này."
Người đàn ông tóc trắng đứng dưới vành ô đen, tầm mắt hướng lên nhìn cửa phòng trọ phía tây nơi được khóa hời hợt bởi ổ khóa cũ mòn. Từng bước đi lên trên, theo sau là tiếng kêu khóc than lải nhải lời cầu xin tha mạng của gã đàn ông tuổi trung niên với gương mặt bầm dập thâm tím không ngừng rỉ máu. Nhưng chẳng ai quan tâm tới lời van nài hèn mọn của ông ta, kẻ đang được xách đi như thú vật để lại mảng đỏ tươi trên nền tuyết trắng. Có chăng người duy nhất quan tâm, chỉ có người đàn ông tóc hồng đang toét miệng cười, vết sẹo bên khóe miệng cong lên là đang để tâm. Nhưng như thế thì sao, để tâm tới không đồng nghĩa với tha mạng hay cứu giúp, ngược lại là trào phúng và mỉa mai xem thường.
"Đây là kết cục của kẻ nào dám động tới Bonten, mày nên thấy may mắn vì Mikey chịu đến nơi xập xệ của mình đi. Sau khi lấy xong đống chứng cứ mày thu thập được, thì cái mạng già của mày cũng đi luôn. Biết chưa?" Người đàn ông tóc hồng khùng khục cười, ngón cái làm hiệu một cái cắt ngọt, thẳng thừng tuyên bố án tử hình.
"Ồn ào, Haruchiyo."Kẻ dẫn đầu mái tóc trắng muốt cũng tựa tuyết trắng, hắng giọng một lời cụt lủn mà nghe uể oải ra lệnh. Người đàn ông tóc hồng kia lập tức im bặt, cung kính đi sau thu lại dáng vẻ điên loạn trong nháy mắt từng bước đi lên phòng trọ cuối dãy ở tầng trên.
Cái khoảnh khắc cánh cửa gỗ cũ mục bị đá đổ, ánh sáng lấp đầy căn trọ tồi tàn ám mùi ẩm mốc lọt vào mắt Mikey là một đứa trẻ, thân mình gầy gò với mái tóc đen rối xù như tổ quạ đang ôm chú thỏ bông rách rưới. Nhưng thứ thật sự thu hút được Mikey không phải dáng vẻ đáng thương của đứa trẻ đang ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh ngắt, mà là đôi mắt tím dường như sáng rực trong bóng tối kia. Một đôi mắt tím trong, lấp lánh như viên pha lê đắt giá, sắc tím ấy lại như hoài niệm mong mỏi, một kí ức xưa cũ bị vùi lấp đã lâu.
Mikey đứng lại, ngừng một hồi lâu chỉ để nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy.
Và rồi chỉ trong nửa giây, khi đứa trẻ nhìn thấy người đàn ông thê thảm bị quăng dưới đất, hơi nước lấp kín đôi tròng mắt xinh đẹp như vòi van lăn xuống khỏi hốc mắt từng giọt nặng trĩu mặt chát. Em run lên, đứa trẻ như con rối không dây cứ thẫn thờ ngồi trên sàn nhà gỗ mục cũ và thứ duy nhất hoạt động được chỉ có đôi mắt tím lấp lánh của em. Đứa trẻ với đôi mắt tím, gò má hốc hác cùng làn da trắng nhợt, mái tóc đen nhưng xơ xác rối tung rối mù. Chiếc áo phông trên người em trễ hẳn xuống, là một chiếc áo không vừa với thân mình nhỏ bé gầy gò thiếu dinh dưỡng đó. Trông em như thể một đứa ăn xin vật vờ, đáng thương và nhỏ bé.
"Mikey, làm gì với đứa trẻ đây?" Sanzu hắng giọng, gã khom người kính cẩn hỏi vị vua mình tôn sùng. Nhưng hỏi là vậy, trong tay người tóc hồng thực chất đã sớm lên nòng súng. Chỉ chờ cái gật đầu như thường lệ của người kia và chắc rằng chả đến một phút để gã bóp cò.
Trong mắt Sanzu không có thương hại, gã nhìn đứa trẻ kia như nhìn một loài động vật nhỏ bé nào đó. Chỉ cần một cái đụng tay cũng đủ giết chết mà không cần phí chút sức lực. Đứa trẻ có đôi mắt tím ấy, hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Sẽ không có chuyện, Mikey vì những giọt nước mắt kia mà tha mạng cho nó, sẽ không có chuyện, thủ lĩnh của Bonten có lòng thương cảm cho bất cứ ai. Gã đàn ông mới chỉ hai mươi tuổi ấy, trên tay đã sớm lưu vết chàm khô và để cái tên của mình thành cơn ác mộng đen tối nhất Nhật Bản.
Thế nhưng, đứa trẻ mắt tím này lại có thể tạo ra khác biệt. Màu tím trong vắt ngân ngấn nước mắt đầy hoảng sợ lại vô tình, may mắn khơi gợi những kí ức xưa cũ trong vị thủ lĩnh trẻ tuổi kia. Nó không khiến lòng tốt nảy nở trong Mikey, nhưng nó còn sống, so với tất cả những kẻ khác nó may mắn hơn. Vì nó là người đầu tiên còn sống, nó là người đầu tiên được Mikey 'nhìn'.
Mikey bước vào, hắn thấy xếp gọn trong góc một chồng nhỏ hai ba cuốn sổ, trong tay đứa trẻ kia còn đang cầm một cây bút. Bút máy màu đen cũng không phải loại đắt tiền gì, vì là đồ rẻ nên độ lăn mực cũng không tốt dây mức đen ra bàn tay nhỏ của em, dính lên chiếc áo phông cũ sờn em mặc trên người. Hắn khuỵu gối, tùy ý chọn một trong mấy cuốn sổ mà lật mở, rất chi tiết, từng dòng chữ nắt nót nhưng vẫn không giấu được sự vụng về khi bàn tay bé nhỏ kia cầm chiếc bút bi quá khổ.
Là nhật ký, đứa trẻ này viết nhật ký mỗi ngày, không sót một ngày nào từng dòng nhật ký tái hiện cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng lại thảm thương đến đau lòng của em.
"Mình mong rằng nhật ký sẽ ghi lại sự tồn tại của mình."
Mong ước của em không phải được hạnh phúc, em không mong được ăn ngon hay mặc đẹp. Đứa trẻ này chỉ mong sau khi nó biến mất chí ít cũng sẽ có một ai đó, một thứ gì đó lưu giữ lại, sẽ cho thế giới biết trên đời này em cũng đã từng tồn tại.
Để sự tồn tại nhỏ bé này không bị lãng quên. Và hôm nay, liệu em có chết không? Nếu như hắn hạ lệnh, đứa trẻ này sẽ chết đi không thể nghi ngờ, chỉ cần đốt đi những cuốn sổ này đến sự tồn tại cũng em cũng sẽ bị xóa sổ khỏi thế gian. Nhỏ bé, đáng thương, vô vọng.
Mikey nhìn em, dường như lại thấy được sự đồng cảm khó hiểu bùng lên trong lồng ngực khô cằn. Hắn đưa tay vô thức chạm lên mái đầu rối xù xơ xác của đứa trẻ, cảm nhận hơi ấm của em trên da tay, là một người còn sống bằng xương bằng thịt.
Cuối cùng, vị thủ lĩnh Bonten lại chẳng nỡ hạ mệnh lệnh diệt trừ. Có lẽ chút lương thiện đã héo úa lại sống dậy trong hắn lúc nào không hay. Hoặc chỉ có lẽ, Mikey cũng muốn có một người ghi nhận sự tồn tại của mình, để thế giới này không lãng quên Sano Manjirou.
"Mang nó theo."
Chuỗi ngày của đứa trẻ sẽ lớn lên ở Bonten, đã được bắt đầu vào một ngày tuyết rơi như thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro