3. Chấp nhận

           Khi thấy sắc mặt người mình yêu dần trầm xuống, ánh mắt mang theo tia giận nhẹ khó nhận ra, Kaseki lập tức bỏ mặc màn hình trước mặt, siết nhẹ eo Nimei, giọng anh trầm ấm nhưng mang mùi thuốc độc của quyền lực:

— Nếu em không muốn tham gia trò chơi này... anh sẽ xóa em khỏi danh sách. Hủy tài khoản gốc, gỡ dữ liệu, chỉnh cả hệ thống. Chúng nó dám chạm vào em... thì nên biết cái giá phải trả.

Giọng nói ấy nghe như lời thủ thỉ yêu thương, nhưng dưới lớp dịu dàng là cả một cơn ác mộng có thể nhấn chìm bất kỳ ai dám làm trái ý người trong lòng anh.

Thế nhưng, Nimei khẽ lắc đầu.

— Không... em đồng ý.

Kaseki khựng lại. Một cái chớp mắt cũng ngưng giữa không trung.

Nimei rời khỏi lòng anh, ngồi lên cạnh bàn, chân đung đưa nhẹ nhàng. Chiếc áo sơ mi dài trắng rũ xuống, làm cậu trông càng mong manh — nhưng chỉ những kẻ ngu ngốc mới tin cậu yếu đuối.

— Em... muốn biết ai dám làm chuyện này. Dám viết tên em vào trò chơi của anh, chắc chắn không phải kẻ thường. — Nimei nói, giọng đều đều như đang kể một câu chuyện.

— Hơn nữa... — Cậu nhìn về phía màn hình, nơi những cái tên còn sáng rực.
— Em muốn xem thử, trò chơi của anh... sẽ phá hủy tình bạn của họ như thế nào.

Một nụ cười hiện lên trên môi cậu — mỏng như lưỡi dao lam.

— Dù sao thì... nếu có ai dám đụng vào em, cũng sẽ không yên. Vì... anh là người duy trì trò chơi này mà, đúng không?

Kaseki im lặng trong vài giây, rồi nở một nụ cười thỏa mãn đến điên dại.

— Đúng vậy. Anh là ban tổ chức. Là người lập trình, điều khiển... và tài trợ chính.

Ánh mắt anh tối lại, bàn tay siết nhẹ đầu gối Nimei như một lời tuyên thệ không phát ra tiếng.

— Em chỉ cần ở trong trò chơi, còn những kẻ khác... nếu đụng vào em, anh sẽ biến chúng nó thành vật hiến tế cho vòng sau.

Nimei không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào danh sách các tên trên màn hình.

Makoto. Shiho. Tenji. Yuichi.
Một trò chơi về tình bạn... và cậu chính là "thuốc thử" nguy hiểm nhất bị thả vào vòng xoáy đó.

Cậu không biết ai là người nộp đơn. Nhưng giờ đây, điều đó không quan trọng nữa.

Vì cậu sẽ tự mình khiến kẻ đó lộ mặt.









Sáng hôm sau, bầu không khí trong lành, bầu trời trong xanh như chưa từng có điều gì xảy ra.

Trường học vẫn đông đúc, học sinh vẫn cười đùa, hành lang vẫn vang tiếng bước chân và lời chào nhau ríu rít.

Nimei bước vào cổng như thường lệ. Bộ đồng phục phẳng phiu, cặp xách đeo hờ trên vai, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi ngày — nhưng trong đầu cậu lại đang lặp đi lặp lại những dòng tên đã hiện lên màn hình tối qua.

Makoto. Shiho. Tenji. Yuichi. Và giờ là... Yutori.

Cậu bước chậm hơn một nhịp, ánh mắt hơi mờ trong khi những phân tích chạy trong tâm trí như dòng mã. Ai là người đưa đơn đăng ký? Ai là con rối thật sự, và ai chỉ là mồi nhử? Ai sẽ phản bội ai trước?

Giữa lúc đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía xa:

— Nimei!

Cậu quay đầu theo phản xạ.

Một cô gái tóc dài, buộc nhẹ bằng dây lụa, chạy về phía cậu. Đôi mắt trong veo như gương, khuôn mặt rạng rỡ đầy nắng. Là Yutori Kokorogi — một cô gái dễ thương, ngây thơ, được nhiều bạn nam trong lớp quý mến. Cả cậu cũng biết rõ cô.

Không chỉ vì cô từng là người nói chuyện nhẹ nhàng với cậu từ những ngày đầu nhập học, mà bởi vì...

Tên cô ấy cũng có trong danh sách hôm qua.

— Cậu đi học sớm thế! Hên ghê! — Yutori vừa cười vừa nghiêng đầu.
— Trưa nay cậu đi ăn với tụi tớ nha? Có cả Yuichi, Makoto, Tenji, Shiho nữa đó! Tụi tớ tính ăn ở căn-tin tầng ba, có món mỳ mới ra ngon lắm!

Cô nói một cách vô tư, như thể đang mời cậu vào một buổi picnic mùa xuân.

Nimei nhìn cô một lúc. Nụ cười của cô ấy... không hề có dấu hiệu giả tạo. Nhẹ nhàng. Tự nhiên. Không có lớp phòng bị. Không có ánh mắt dò xét.

Cậu chớp mắt.

Trong đầu cậu không thể không tự hỏi:

"Cô ta là con rối hay là người kéo dây?"

— Ừ, được. — Cậu khẽ gật đầu, môi nhếch nhẹ một nụ cười gần như hoàn hảo.

Yutori mừng rỡ ra mặt:

— Tuyệt quá! Tớ còn tưởng cậu từ chối như mấy lần trước chứ!

Cô chạy vụt đi trước khi cậu kịp nói thêm gì, vừa đi vừa huýt sáo một giai điệu vui tai. Nimei đứng lại trong giây lát, rồi lặng lẽ quay bước vào lớp.

Trong lòng cậu, mọi thứ đang bắt đầu sắp xếp lại — từng khuôn mặt, từng lời nói, từng ánh mắt.

Một nhóm hoàn chỉnh. Một bàn cờ đúng nghĩa.
Và giờ, cậu đã chính thức bước vào trò chơi.


Tiết học diễn ra đều đặn như mọi khi.

Âm thanh từ bài giảng, tiếng bút viết lên bảng, tiếng giấy sột soạt lật mở — tất cả hòa thành một nhịp điệu chán chường đối với nhiều người. Nhưng với Nimei, đó là lúc để ổn định lại những gì đã sắp xếp trong đầu.

Cậu chống cằm, ánh mắt nhìn vào sách giáo khoa, nhưng tâm trí lại đang chạy theo một hướng khác.

"Mình cần phải giữ khoảng cách đều với từng người trong nhóm... Không được quá thân, cũng không quá lạnh nhạt. Shiho thì quá dễ để dắt mũi. Shibe thì ngu ngốc. Nhưng Yuichi... và Tenji... là hai biến số lớn nhất. Yutori thì..."

Nimei ngẩng nhẹ đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cố che đi chút bực bội rất nhỏ vừa hiện lên trong lòng.

"...mình vẫn chưa đọc được cô ta."

Chuyện khó hơn cả là che giấu thân phận người được ưu ái trong trò chơi. Vì cậu là ngoại lệ — người duy nhất trong nhóm được bảo kê bởi chính "kẻ cầm đầu", nhưng lại không được để lộ điều đó.

Nếu để ai biết Kaseki là ban tổ chức, là người yêu cậu, thì toàn bộ thế cân bằng sẽ sụp đổ.

Cậu sẽ bị loại. Không phải bởi trò chơi, mà bởi sự nghi ngờ, đố kỵ, ghen ghét của những kẻ còn lại.

Nên dù đầu óc đang phải xoay liên tục để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, cậu vẫn viết đúng hết toàn bộ bài kiểm tra.

Thậm chí còn làm xong trước cả giáo viên kịp giảng xong nửa bài.

— Kanzaki, như mọi khi, điểm tối đa. Em đúng là niềm tự hào của lớp. — Giáo viên nhìn xuống bài làm cậu, nở một nụ cười hài lòng.

Cậu chỉ cúi đầu nhẹ, không nói gì.

Bên cạnh, Shibe Makoto đang khổ sở gặm đầu bút, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn bài kiểm tra sắp tới.

— Ê... — Cậu ta thì thào sang, mắt long lanh như chó con.
— Giúp mình với... mình thật sự không hiểu phần này...!

Nimei nhìn cậu ta một lúc, rồi lặng lẽ đẩy vở bài tập của mình sang, kèm theo một lời giải thích ngắn gọn nhưng cực kỳ dễ hiểu.

Shibe như bắt được vàng, cười toe toét:

— Cậu là thiên thần của mình đấy, thiệt luôn! Nếu không có cậu thì chắc mình bị cho ra đảo ngồi mất tiêu rồi!

Nimei mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như mọi khi.

Nhưng trong đầu lại lạnh băng.

"Nếu biết mình đang thao túng cậu như một con cờ học sinh yếu kém cần được nâng đỡ, liệu cậu có còn cười như vậy không?"

Cậu không biết. Cũng không quan tâm.

Điều cậu quan tâm, là từng quân cờ vẫn đang đi đúng vị trí trên bàn.


















Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa vừa vang lên, học sinh từ các lớp túa ra như ong vỡ tổ. Hành lang nhộn nhịp, căng-tin tầng ba bắt đầu đông dần, tiếng kéo ghế, tiếng khay chạm khay vang lên không ngớt.

Nimei lấy phần ăn của mình như thường lệ — đơn giản, gọn gàng, nhưng trình bày hoàn hảo: cơm trắng, trứng cuộn, một ít salad, và nước ép nho. Mọi thứ đều có lý do cụ thể, cả trong khẩu vị lẫn cách thể hiện.

Bước qua những nhóm bạn đang nói cười rôm rả, cậu hướng đến bàn ở góc gần cửa sổ — nơi Yutori đã nói trước đó.

Và quả nhiên, họ đang ở đó.

Shiho Sawaragi ngồi cạnh Tenji, đang nói gì đó và cười khúc khích.
Makoto Shibe thì gắp thịt cho Yutori một cách hơi vụng về nhưng đáng yêu.
Yutori Kokorogi cười tươi, ánh mắt rạng rỡ, tay chống má, như thể tận hưởng khoảnh khắc đơn thuần giữa bạn bè.
Còn Yuichi Katagirinhư mọi khi — im lặng, ăn uống gọn gàng, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc xung quanh, như đang canh chừng điều gì đó.

Một bức tranh "tình bạn" gần như hoàn hảo.

Nhưng Nimei chỉ nhìn thấy nền của trò chơi đang chuẩn bị bắt đầu.

Cậu bước đến.

— Xin lỗi để mọi người đợi. — Giọng cậu nhẹ nhàng.

Tất cả ngẩng đầu lên.

— A! Nimei! Ngồi đây nè! — Yutori vẫy tay vui vẻ, chỉ vào chỗ trống giữa cô và Yuichi.

Cậu ngồi xuống, đặt khay đồ ăn ngay ngắn, và lặng lẽ quan sát.

Shiho trông hạnh phúc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Tenji.
Tenji thì tuy cười với Shiho, nhưng vai hơi cứng lại khi thấy Nimei ngồi xuống.
Shibe vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng lại nhìn Nimei nhiều hơn nhìn món ăn.
Yutori thì đúng như vẻ ngoài — dễ thương, vô tư. Hoặc... là giả vờ rất giỏi.
Còn Yuichi... mắt cậu ấy liếc qua khay cơm của Nimei một chút, rồi lại nhìn đi nơi khác. Không một lời chào, nhưng không có vẻ thù địch.

Nimei mỉm cười nhẹ. Bên ngoài, cậu vẫn là cậu học sinh đáng yêu, ngoan ngoãn, thân thiện mà ai cũng yêu quý.

Nhưng trong lòng, cậu đang bắt đầu phân loại.

Ai là mắt xích yếu nhất?
Ai sẽ là người đầu tiên nứt vỡ nếu bị ép?
Ai... là kẻ đã đưa tên cậu vào trò chơi này?

Bữa trưa diễn ra vui vẻ. Ít nhất là với phần còn lại.

Tiếng cười, tiếng đũa chạm nhau, mùi thức ăn thơm lan khắp bàn.

Shiho đang kể một chuyện cũ hồi năm lớp dưới, Shibe thì vừa cười vừa nhắc lại chi tiết sai khiến cả bọn phá lên. Không khí tưởng như nhẹ nhàng và trong sáng như những buổi trưa học trò bình thường.

Nimei ngồi đó, tay cầm đũa, khẽ cười theo. Cậu vẫn như mọi khi — không nổi bật quá mức, nhưng cũng không nhạt nhòa. Vừa đủ để trở thành tâm điểm mà không gây nghi ngờ.

Cậu cẩn thận cắt phần trứng cuộn của mình ra, định ăn một miếng thì—

Tách!

Hai đôi đũa khác chạm vào khay của cậu cùng lúc.

Một miếng gà sốt teriyaki — đúng món cậu yêu thích nhất — được gắp từ đĩa chung sang khay của cậu.

Từ hai hướng khác nhau.

Cậu ngẩng đầu.

Tenji Mikasa, với ánh mắt dịu dàng như thường lệ, nở một nụ cười nhẹ:

— Món cậu thích mà, Nimei.

Shibe Makoto, mặt đỏ như gấc, cười hơi gượng:

— Tớ biết cậu thích món này mà... ăn nhiều vào, học nhiều phải nạp năng lượng chứ, ha ha...

Một giây im lặng.

Căng như dây đàn.

Yutori đang cười cũng hơi khựng lại. Shiho liếc sang rồi nhanh chóng cụp mắt xuống. Yuichi không biểu cảm, nhưng rõ ràng đang nhìn mọi người bằng ánh mắt sắc như dao.

Hai người con trai. Hai miếng gà. Một người.

Sự "quan tâm" của họ không chỉ đơn thuần là bạn bè nữa. Và rõ ràng cả hai đều biết điều đó.

Không khí ngột ngạt như có thể cắt ra bằng dao.

Nhưng Nimei — như mọi khi — vẫn giữ nụ cười trên môi.

Không lúng túng, không khó xử.

Chỉ là... nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, chia phần trứng cuộn còn lại của mình ra năm miếng, rồi lần lượt gắp cho từng người xung quanh.

— Cái này ngon lắm đó. Thử đi.

Một câu. Một hành động. Xóa tan mọi bức tường đang dần dựng lên.

Yutori cười lại đầu tiên:

— Cảm ơn cậu nha, Nimei! 

Shiho cũng gật nhẹ, thì thầm "cảm ơn".

Tenji khựng lại một giây, rồi cúi đầu như vừa bị kéo về hiện thực. Còn Shibe thì... đỏ mặt dữ hơn, gãi đầu cười trừ.

Yuichi vẫn là người duy nhất không nói gì. Nhưng cậu ta ăn hết phần trứng được gắp cho, không để sót chút nào.

Nimei nhấc đũa lên, ăn miếng gà đã được gắp sẵn, như thể mọi chuyện chưa từng căng thẳng.

Nhưng trong lòng, cậu lại ghi thêm một dòng ghi chú:

"Shibe & Tenji – cùng hành động bộc phát. Không kiểm soát. Cảm xúc với mình đã vượt giới hạn tình bạn."

"Yuichi – quan sát tốt, không phản ứng dư thừa. Vẫn là biến số lớn nhất."

Còn cậu?

Cậu vừa giữ được hòa khí. Vừa giữ được vị trí trung tâm.
Không nghiêng về ai. Không để ai bị tổn thương. Và không để ai... thoát khỏi mạng nhện đang siết chặt dần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro