Chương 10: Thật giả
Nhà bếp Lâm phủ.
Trần Thiên Thiên, Tử Duệ, Bạch Cập và một đám người hầu Lâm gia vây quanh Hàn Thước, chờ hắn hầm Long Cốt.
"Đại tiểu thư đâu?" Tử Duệ hỏi.
Hàn Thước suy sụp, ác thanh ác khí nói: "Ngươi nói xem?"
Bạch Cập nhanh miệng nói: "Nàng đêm qua bỏ lại Thiếu Quân nhà ta một mình ở Từ đường về trước! Hôm nay có chuyện quan trọng như vậy xảy ra vẫn không có bóng người! Nàng rõ ràng không để ý tới Thiếu Quân! Không xem Thiếu Quân ra gì!"
Tử Duệ kéo kéo tay áo Bạch Cập, hướng về phía Hàn Thước hất hất cằm, ý bảo Bạch Cập nhìn qua.
Bạch Cập định thần, quay đầu nhìn lại thì thấy Hàn Thước cười như không cười nhìn hắn, từng câu từng chữ phun ra: "Ngươi, hết, cơ, hội, đoái, công, chuộc, tội, rồi!"
"..." Bạch Cập.
Trần Thiên Thiên thúc giục nói: "Mau hầm đi! Đừng kéo dài!"
Hàn Thước gật đầu, mở nắp nồi nước sôi bỏ Long Cốt vào, đóng nắp lại.
Một lúc sau.
"... Mùi gì?" Tử Duệ hít hít mũi, bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh có gì đó không ổn.
Mọi người quay đầu lại nhìn chằm chằm nồi hầm Long Cốt. Mùi vị phát ra càng lúc càng nồng đậm, Trần Thiên Thiên mạnh dạn chạy qua mở nắp ra xem xét, một cỗ mùi thúi ập vào mặt mà tới, Long Cốt bắt đầu tan chảy bên trong, nổi bọt tím quỷ dị.
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt đánh úp lại. Mọi người mặt mày xanh lét bịt mũi chạy ra ngoài. Hàn Thước đỡ cột ói mửa, vươn tay che miệng ngăn cản cơn buồn nôn xông lên, dạ dày quay cuồng, sắc mặt xám trắng.
"Ta trách lầm A Tước!" Hàn Thước suy yếu, tràn đầy hối hận nói.
Bạch Cập và đám người kia cũng mỗi người mỗi hướng nôn khan. Trần Thiên Thiên há miệng thở dốc, hổn hển quát nhẹ: "Sao có thể thúi như vậy?! Như là đang hầm phân vậy!"
Vừa nói ra, mọi người lại một trận ói mửa.
Hàn Thước nghĩ tới chuyện hắn phải một hơi uống hết thứ này, lập tức đứng không nổi, dáng vẻ phờ phạc dựa vào cột ôm tim nhắm mắt lại, tay còn không quên bịt mũi.
Bạch Cập đi tới bên cạnh hắn, nhịn cơn buồn nôn nói: "Thiếu quân, ụa...Ngài nhất định phải uống sạch! Ụa!" Bạch Cập chống đỡ hết nổi chạy đi.
Tử Duệ đã ngất xỉu, Trần Thiên Thiên vỗ vai Hàn Thước, đau kịch liệt nói: "Mùi này nồng như vậy, ngươi uống xong nhất định phải súc miệng tắm rửa sạch sẽ, không cẩn thận bị đuổi khỏi Lâm phủ ta cũng sẽ không cưu mang ngươi."
"..." Hàn Thước.
...
"Thành chủ, đêm qua có người đột nhập vào Từ đường tổ tiên." Tang Kỳ bẩm báo.
"Cái gì?! Có mất thứ gì không?!" Thành chủ kinh ngạc hỏi.
"Ngài, ngài xem đi." Tang Kỳ lau mồ hôi quỳ xuống, không dám ngẩng mặt lên nói.
Người hầu dâng lên trước mặt Thành chủ một cái hộp gỗ quen thuộc, Thành chủ run rẩy vươn tay mở nó ra, bên trong quả nhiên không phải Long Cốt! Là một cục đá tầm thường!
"Ai to gan như vậy!" Thành chủ tức giận đứng lên, đứng không vững lắc lư vài cái, xoa xoa trán nói: "Tang Kỳ, ngươi nhìn phong cách hành sự này, giống ai?"
Tang Kỳ nhìn cục đá tròn vo nhàm chán trước mắt, vừa nhìn đã biết không phải Long Cốt! Rõ ràng là người đánh tráo không có tâm, thiếu kiên nhẫn đối phó bọn họ, quan trọng nhất là căn bản không sợ bị bắt lại! Tráo như vậy còn không bằng không tráo!
"... Lẽ nào là, Lâm Tước tiểu thư?!" Tang Kỳ run rẩy nói ra tên này.
"Chỉ có thể là nàng, chỉ có nàng mới có khả năng biết chỗ giấu Long Cốt! Nàng lấy Long Cốt chỉ có thể vì cứu trị tâm tật của Hàn Thước!" Thành chủ đau đầu nói.
"Lâm Tước tiểu thư quá lớn mật!" Tang Kỳ đổ mồ hôi nói.
"Nàng từ nhỏ đã lớn mật!" Thành chủ quát nhẹ.
"Thành chủ, hiện giờ Lâm gia uy vọng quá cao, hay chúng ta nhân cơ hội này khiến bách tính mất lòng tin với Lâm Tước tiểu thư, diệt diệt quyền uy của nàng."
"Tang Kỳ, luận về thực lực, uy vọng, nhân tâm, nàng một thứ cũng không thiếu. Chỉ tiếc không phải con ta, Lâm Tước cũng không thích bị ràng buộc, không ham thực quyền, một lòng bảo vệ Hoa Viên này. Ta không thể để Hoa Viên mất đi Lâm Tước. Huống chi, những thứ này nàng sẽ không quan tâm, chúng ta ngược lại còn chọc giận nàng, mất nhiều hơn được."
"Thành chủ, Long Cốt gắn liền với vận thế của Hoa Viên thành, hiện tại đã mất, một khi chuyện này bị truyền ra sẽ khiến Hoa Viên đại loạn, lòng dân bất an."
Thành chủ khẽ suy tính, bỗng nhiên cười nói: "Chúng ta không đụng được Lâm Tước, nhưng vừa lúc, chúng ta muốn diệt trừ Hàn Thước."
"Ý ngài là, trực tiếp đổ tội lên đầu Hàn Thiếu Quân?!" Tang Kỳ hỏi lại.
"Dù gì cũng không trách oan hắn, Long Cốt này nhất định là cho Hàn Thước sử dụng. Tang Kỳ, truyền lệnh của ta, Long Cốt bị đánh mất, Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ Hàn Thước mưu đồ cướp Long Cốt, tội không thể tha, bắt về luận tội."
"Tuân chỉ."
...
Hàn Thước vừa uống xong Long Cốt, mọi người vây quanh hắn nhìn chằm chằm, như sợ bỏ qua một tia biến hóa nào của hắn. Trần Thiên Thiên tiến lên hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?! Có cảm giác gì đặc biệt không?!"
Hàn Thước sờ sờ ngực, run rẩy khóe miệng nói: "Muốn ói."
"..." Mọi người.
Bạch Cập dò hỏi: "Tâm tật trong người ngài thì sao?"
Hàn Thước phất phất tay: "Đã khỏi!"
Mọi người thở ra, vui mừng hiện lên trên nét mặt. Hàn Thước cười cười, đang muốn nói gì thì đã thấy Tang Kỳ dẫn theo người tiến lại gần, muốn bắt trói hắn và Bạch Cập.
Trần Thiên Thiên hoảng sợ hô: "Các ngươi làm gì vậy?!"
"Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ mưu đồ cướp Long Cốt, tội không thể tha, áp tới pháp trường rút một chiếc xương lấy làm răn đe, an phục lòng dân." Tang Kỳ lạnh giọng đọc thánh chỉ.
Bạch Cập cùng Hàn Thước đang muốn chống cự, Tang Kỳ lại bỗng nhiên nâng lên hai tay áo, lưỡng đạo thật nhỏ tụ tiễn từ trong tay áo bắn ra, sáp nhập lên người Hàn Thước và Bạch Cập, làm cả hai hôn mê bất tỉnh.
Trần Thiên Thiên khóc nức nở đòi thả người, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hét lên: "Tước tỷ! Mau đi gọi Tước tỷ!"
Tử Duệ cắn chặt môi, đến bên cạnh nàng nói: "Tam công chúa, Đại tiểu thư có việc rời phủ từ sáng, căn bản không thấy bóng người, không biết hành tung."
Trần Thiên Thiên lạnh cả người, nỗ lực gào khóc hy vọng cứu được Hàn Thước, kết quả bị Tang Kỳ nhắc nhở nói: "Tam công chúa, sắp tới kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ, ngài phải cẩn thận trong từng lời nói và việc làm, đừng làm Thành chủ thất vọng nữa."
Pháp trường.
Thành chủ cùng các vị quận chúa ngồi trên cao, Hàn Thước đeo gông xiềng hôn mê bị áp giải đến giữa sân, chờ xử tội.
"Người đâu, bắt đầu đi! Rút một chiếc xương sườn của Hàn Thước ra." Thành chủ lạnh mặt nói.
Trần Thiên Thiên quỳ xuống khóc lóc cầu xin nàng: "Mẫu thân! Xin ngài đừng làm như vậy! Không phải Hàn Thước cướp Long Cốt! Là ta! Là ta! Ta mới biết vị trí của Long Cốt đặt ở Từ đường!"
Thành chủ lập tức liếc mắt, sợ nàng lại ăn nói bậy bạ bị người nghe được, gọi Tang Kỳ bịt miệng nàng lại. Phía dưới đài đã có người bưng khay đựng dao lên, chuẩn bị tiến lại gần Hàn Thước hành quyết.
Trần Thiên Thiên bất chấp tất cả đẩy ra bọn họ, chạy tới che trước mặt Hàn Thước nói: "Các ngươi không được đụng vào hắn!"
Nhưng lập tức có người muốn xông lên bắt nàng, Trần Thiên Thiên quay đầu lại ôm lấy Hàn Thước, sống chết ôm lấy cổ hắn hô to: "Mau tỉnh dậy! Ngươi mau tỉnh dậy thoát khỏi đây! Hàn Thước! Hàn Thước!"
Thành chủ nhíu mày, phất tay quát: "Bắt nó lại! Kéo ra!"
Trần Thiên Thiên trơ mắt nhìn nàng bị người kéo ra khỏi Hàn Thước, càng lúc càng xa, trước mắt nàng là một nữ nhân bắt đầu nâng lên dao nhọn, ánh sáng từ lưỡi dao sắc lóe lên, Trần Thiên Thiên khóc nức nở quỳ xuống hét: "Mẫu thân! Cầu ngươi dừng tay! Long Cốt là do con lấy! Không liên quan đến Hàn Thước! Ngài rút xương của hắn chẳng khác nào biến hắn thành người tàn phế, hắn cao ngạo như vậy, thà ngài giết hắn đi!"
"Giết càng tốt!" Thành chủ hai mắt tàn nhẫn chợt lóe.
Lâm Thất đứng gần đó cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi một lên lính hầu: "A Tỷ đâu?! Hiện tại làm gì bây giờ?!"
"Bẩm báo nhị tiểu thư, Đại tiểu thư vẫn chưa trở về." Lính hầu cung kính chấp tay.
Lâm Thất mắt thấy tình huống không ổn, chạy ra hét: "Thành chủ! Mời ngài đợi một chút! Hàn Thiếu Quân hiện tại là người của Lâm gia, ta A Tỷ nhất định cũng phải quản lý chuyện này!"
Thành chủ mắt hiện lên một tia sáng, cắn răng ra lệnh: "Lập tức thi hành!"
Mọi người trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng.
"Hàn Thước!" Trần Thiên Thiên hô.
"Thiếu quân!" Bạch Cập bị áp giải phía sau cũng quỳ xuống hô to.
"Xin lỗi, Tỷ phu!" Lâm Thất sợ hãi nhắm mắt lại.
Hàn Thước giựt giựt ngón tay, chuyển tỉnh. Hắn đầu óc mơ hồ, nhìn thấy một nữ nhân đứng trước mặt, trong tay cầm dao đang muốn đâm vào người hắn. Hàn Thước có chút choáng váng đầu, chưa kịp thanh tỉnh để tránh thoát.
Đúng lúc này.
"Dừng tay."
Kèm theo tiếng nói vừa dứt là một thứ như xé gió bay qua, xoay xoành xoạnh xoành xoạch trên không trung, đánh văng lưỡi dao ra ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy Lâm Tước đang từng bước tiến vào.
"A Tỷ!"
"Đại tiểu thư!"
"Lâm Tước tiểu thư!"
"Tiểu Tước!"
"Tước tỷ!"
Hàn Thước cũng lẩm bẩm một tiếng A Tước.
Thành chủ phun ra một hơi, than nhẹ nói: "Lâm Tước nha đầu."
Lâm Tước nhìn Hàn Thước liếc mắt một cái, thấy hắn bị gông xiềng quấn thân, cơ thể còn bị trúng thuốc mê, nàng nhíu mày, lạnh lẽo nhìn lướt qua Thành chủ, không nói hai lời bước qua giơ vũ khí đem gông xiềng đều chặt đứt, đỡ lấy Hàn Thước một chút lại ném hắn cho Bạch Cập đứng phía sau.
"Tước tỷ! Ngươi đi đâu nha!" Trần Thiên Thiên lau nước mắt, vui sướng hỏi.
"Giải quyết vấn đề." Lâm Tước bình tĩnh đáp lại.
Thành chủ ở trên cao nhìn xuống nàng: "Lâm Tước, ngươi đây là có ý gì?! Hàn Thước trộm Long Cốt, ta xử phạt rút một chiếc xương sườn của hắn mà thôi, rất nhân từ rồi."
Lâm Tước sắc mặt càng lạnh: "Nga, rút xương sườn?"
Lâm Tước quay đầu đánh giá Hàn Thước, thấy hắn bắt đầu thanh tỉnh, còn có sức giơ lên khóe miệng nhìn nàng mỉm cười. Lâm Tước hài lòng gật đầu, xem ra là tới kịp.
Lâm Tước lấy trong ngực ra một cái hộp gỗ, ném lên cho Trần Sở Sở đứng gần đó, lãnh đạm nói: "Trả."
"..." Mọi người.
Dân chúng xôn xao ồn ào. Trần Sở Sở đưa hộp đến cho Thành chủ.
Thành chủ nét mặt căng thẳng mở ra, bên trong nằm chính là Long Cốt! Không sai được!
Trần Thiên Thiên đám người ở dưới cũng sửng sốt.
Bạch Cập ở bên cạnh Hàn Thước nói: "Thiếu quân, chuyện gì đang diễn ra?! Chẳng lẽ Long Cốt không phải chỉ có một?! Cái ngài ăn là giả?! Thúi như vậy, cẩn thận là giả rồi. Chẳng lẽ thứ ngài ăn là phân sao?"
"..." Hàn Thước.
Hàn Thước cố gắng không bị tức chết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta ăn là thật, còn Long Cốt có mấy cái thì chút lại hỏi A Tước."
Bên kia, Lâm Tước nhẹ nhàng cười nói: "Đêm qua ta mượn Long Cốt chơi một chút, ngươi có ý kiến gì? Lão bà."
Dân chúng lập tức cũng cười nói: "Hóa ra là Đại tiểu thư tùy hứng! Không sao rồi! Không sao rồi!"
"..." Thành chủ vươn tay sờ sờ Long Cốt, cắn răng. Ngay cả xúc cảm cũng giống nhau như đúc! Cho dù là giả cũng thành thật!
Tang Kỳ ở bên cạnh dò hỏi: "Thành chủ, đây là..."
"Là Long Cốt." Thành chủ đặt lại nó vào hộp để sang một bên, nhìn Lâm Tước phía dưới nói: "Nha đầu, ngươi thay đổi."
Lâm Tước nhướng mày, hiểu lời ngầm của nàng, mắt xếch cao ngạo nâng lên, bên trong tràn đầy hài hước lãnh quang: "Ngươi biết là được."
...
Đợi mọi người đều tan đi, Tang Kỳ đỡ Thành chủ đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Thành chủ, lời của ngài vừa rồi ý là?"
Thành chủ sờ sờ hộp gỗ, lắc đầu: "Nàng hiện tại càng thêm đáng sợ."
"Độc lai độc vãng, kiêu ngạo tùy hứng Lâm Tước, một khi muốn bảo vệ ai, thế nhưng mọi sự cẩn thận, từng bước chu toàn. Ngươi nói, có thể không đáng sợ sao?"
...
Bạch Cập đang muốn đưa Hàn Thước giao cho Lâm Tước, đã thấy nàng giơ tay cự tuyệt nói: "Không cần, ngươi đỡ hắn đi."
"..." Bạch Cập: Thiếu quân, ngài trừng ta có ích lợi gì?! Ta cũng không muốn đỡ ngài đâu.
Hàn Thước hít hít ngửi ngửi bản thân vài cái, u oán nói: "Ta không thối!"
Lâm Tước gật đầu, có lệ nói: "Nga."
"..." Hàn Thước: Đừng tưởng ta không thấy ngươi cách ta càng ngày càng xa!
Trần Thiên Thiên xông qua bắt đầu hỏi: "Tước tỷ! Thứ ngươi đưa qua là Long Cốt thật sao?!"
Mọi người cũng vãnh tai lắng nghe, chờ nàng giải đáp.
"Giả." Lâm Tước bình tĩnh rót một ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"..." Mọi người: Thật sự là giả?!
"Tước tỷ, ngươi cả ngày hôm nay đi đâu?! Ta đều khóc hết nước mắt! Hảo sợ hãi!" Trần Thiên Thiên nối tiếp hỏi, chạy qua nắm tay áo Lâm Tước tìm kiếm cảm giác an toàn.
"Ta đã nói rồi, giải quyết vấn đề." Lâm Tước buông chén trà, tùy ý để cho Trần Thiên Thiên nắm tay áo, hé miệng ngáp một cái.
Hàn Thước nhớ tới đêm qua, lúc hắn đi tìm một cục đá khác đưa qua thì Lâm Tước cầm lên dò xét vài lần, chậc lưỡi nói: "Không giống."
Lâm Tước vứt nó qua cửa sổ: "Ngươi lại tìm một viên đá khác lại đây, lần này tùy tiện tìm, càng không giống càng tốt."
Hàn Thước giật mình kinh ngạc: "Vậy được sao?"
Lâm Tước: "Dù gì cũng không giống, không thể để lão bà kia nghĩ ta tỉ mỉ tìm một viên gần giống ngu ngốc như vậy được. Một là trực tiếp lấy, hai là tùy tiện tìm."
"..." Hàn Thước: Đây là ngạo kiều?! Trời ạ, hảo đáng yêu.
Sau đó, vốn đang đứng cách xa hắn vạn dặm Lâm Tước thế nhưng chủ động tiến lại gần cầm lên Long Cốt nhìn ngắm sờ soạng. Vừa buông xuống, nàng liền nhảy qua cửa sổ, bỏ hắn cô độc ở Từ đường với Long Cốt đón gió lạnh!
Hàn Thước bừng tỉnh, kinh ngạc nói: "Ngươi cả đêm qua đi làm một cái giả giống y hệt?!"
Lâm Tước gật đậu.
Trần Thiên Thiên kinh sợ nói: "Bản lĩnh này."
Tử Duệ nối tiếp theo sau: "Phong thái này."
Trần Thiên Thiên/Tử Duệ: "Ngài thu lưu chúng ta đi!"
"... Không có hứng thú." Lâm Tước lạnh nhạt cự tuyệt.
Tử Duệ khoanh tay đắc ý nói: "Đại tiểu thư thật si tình! Thế nhưng vì Hàn Thiếu Quân thay đổi nguyên tắc của mình! Phải biết rằng xưa nay nàng không để ai đụng tới Hoa Viên, huống chi là thứ có ảnh hưởng đến cả vận mệnh của thành Hoa Viên như Long Cốt! Lần này lại nhịn đau làm ra việc này!"
Lâm Tước mắt xếch nhướng lên, cười lạnh: "Hoa Viên là do ta bảo hộ, không phải thứ đó."
Trần Thiên Thiên phân tích nói: "Long Cốt được xem là bảo vật trấn thành, như một loại tín ngưỡng của bách tính thành Hoa Viên, thực chất chỉ là một cục đá có công dụng trị bệnh mà thôi. Tước tỷ tìm ra được một cái giả giống y hệt đặt ở Từ đường đã đủ trấn an lòng dân rồi, từ nay nó chính là một cục đá có tác dụng trấn thành. Giả cũng thành thật."
Tử Duệ vỗ tay bộp bộp, say mê nói: "Hóa ra là vậy, Đại tiểu thư quả nhiên vẫn ái Hoa Viên ái đến thâm trầm!"
Lâm Tước nhướng mày, cười khẽ: "Ta ái nhân, chính là thành Hoa Viên."
Bạch Cập nhịn không được than nhẹ một tiếng, nói nhỏ: "Thiếu quân rốt cuộc có tài đức gì mới được nàng ưu ái a."
"... Bạch Cập!"
Hàn Thước chậm chạp quay đầu nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người thì Bạch Cập đã chia năm xẻ bảy.
"... Thuộc hạ có tội!" Bạch Cập quỳ xuống hô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro