Chương 16: Chơi đùa xoay quanh

Trần Thiên Thiên bước lên xe ngựa, không cẩn thận đạp phải tà váy ngã về phía sau.

"Cẩn thận, Thiên Thiên." Giọng nói ôn nhuận của Bùi Hằng vang lên, hắn một tay nắm lấy eo nàng kéo vào lòng, ánh mắt có chút trách cứ.

"Ha, ha... Cảm, cảm ơn." Trần Thiên Thiên chưa định thần lại được, ngơ ngác nhìn hắn.

Bùi Hằng gõ trán nàng, cười nói: "Ngươi như vậy, ta không yên tâm. Không bằng ta cho người đi theo ngươi, thay ta chăm sóc cho ngươi."

Dứt lời, hắn trầm giọng nói: "Tử Anh, ra đây đi."

Tô Tử Anh chậm rãi đi tới trước mặt Trần Thiên Thiên, chấp tay áo nói: "Thuộc hạ Tô Tử Anh, bái kiến Thiếu thành chủ!"

"Tô... Tử Anh?! Anh Anh?!" Trần Thiên Thiên lắp bắp nhìn hắn, thử gọi.

"Gì? Sao ngài biết tên thân mật của thuộc hạ?!" Tô Tử Anh kinh ngạc hỏi.

Trần Thiên Thiên đương nhiên biết hắn! Phải nói là nàng rất hiểu biết nhân vật này! Thần trợ công trong truyền thuyết! Trong kịch bản, chính một tay hắn tác thành cho Hàn Thước và Sở Sở nên duyên! Hắn ngay cả Hàn Thước cũng có thể tính kế, làm Hàn Thước ăn mệt vài lần! Nhân vật khó chơi! 

"Bùi Hằng, vẫn là thôi đi! Ta cảm thấy ta có thể tự chăm sóc cho bản thân! Ngươi cứ yên tâm!" Trần Thiên Thiên vỗ ngực đảm bảo nói.

"Đó là ngươi cảm thấy, Thiên Thiên." Bùi Hằng không đồng ý nhìn nàng, có chút bá đạo nói: "Mang hắn theo, ta mới có thể an tâm để ngươi rời xa ta."

"..." Trần Thiên Thiên: Ngươi nói thì hay rồi, ta không mang hắn theo ngươi cũng làm gì được ta.

"Thiên Thiên, đợi ngươi trở về, hôn ước giữa chúng ta cũng nên thực hiện rồi." Bùi Hằng ôn nhu vỗ đầu nàng, cười nói.

Trần Thiên Thiên cứng đờ, giật mình nhìn hắn. Luận về tướng mạo, Bùi Hằng không thua gì Hàn Thước. Nếu Hàn Thước tà khí ngông cuồng, nham hiểm mưu lược, sói đội lốt cừu, dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp tiểu bạch kiểm lừa gạt thiên hạ, tự cao tự đại không coi ai ra gì thì Bùi Hằng phong tư thanh cao, khí chất nhã nhặn, khiêm khiêm quân tử nhan như ngọc, đôi lúc còn có chút phúc hắc, bá đạo. Đúng rồi, Bùi Hằng cao hơn!

Quả nhiên Bùi Hằng càng tốt! Đại ma vương ai muốn thu ai thu!

Trần Thiên Thiên mím môi, kiên định nói: "Đợi ta về chúng ta hẹn hò đi, Bùi Hằng."

Bùi Hằng ngẩn ra lặp lại: "Hẹn hò?"

"Chính là, ta cùng ngươi có cái ước hẹn. Tái kiến!" Trần Thiên Thiên xách ống quần chạy vào bên trong xe ngựa, không đợi Bùi Hằng nói tiếp.

"Công tử, ta..." Tô Tử Anh dò hỏi.

Trần Thiên Thiên xốc lên màn xe, nhìn ra nói: "Anh Anh, lên xe!" 

Dù gì chuyến này đi không có Hàn Thước, mang Tô Tử Anh theo cùng hắn giao lưu cảm tình cũng không tồi.

"Vâng!" Tô Tử Anh mắt sáng lên, tạm biệt Bùi Hằng ngồi vào trong cùng Trần Thiên Thiên trò chuyện.

Bùi Hằng nhìn xe ngựa đi xa, thở dài, cũng may Thiên Thiên vẫn còn chưa nảy sinh tình cảm với Hàn Thước, nếu hắn không ra tay trước, rất có thể nàng sẽ động lòng với người khác.

Hàn Thước... Nam nhân này rất nguy hiểm.

...

"Hắt xì!" Hàn Thước nhảy mũi một cái, sờ sờ chóp mũi nói: "Chẳng lẽ ta bị cảm?"

Bạch Cập đi đến bên cạnh hắn, tính đưa cho hắn chiếc áo khoác phủ thêm, lại bị hắn từ chối.

Hàn Thước thấy Lâm Tước dắt ngựa xuất hiện, vẻ mặt vui sướng, ý cười ngâm ngâm bước chậm tới bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai mà đi, hai mắt tràn đầy ánh sáng nhạt, dưới ánh mặt trời giống như một cái sáng lấp lánh sáng lấp lánh tiểu thái dương. Nếu hiện tại không phải ban ngày, hắn nhất định càng giống tiểu tinh tinh.

Lâm Tước hai mắt trầm tĩnh nhìn hắn nói: "Đi đi, Hàn Thước." Ngữ khí ôn hòa, thanh lãnh tiếng nói mạc danh mang theo một tia độ ấm.

Hàn Thước lỗ tai lặng lẽ đỏ, xoa xoa lỗ tai lẩm bẩm: Hàn Thước Hàn Thước, tên hắn hóa ra dễ nghe như vậy.

"A Tước, ngươi không đi thật sao? Ta cũng không muốn đi." Hàn Thước leo lên lưng ngựa, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn nàng nói.

"Ta có việc, ngươi đi trước." Lâm Tước nhàn nhạt liếc hắn, bỗng nhiên vươn tay ra.

Hàn Thước giật mình, nghĩ là nàng muốn hắn kéo lên ngựa, vui mừng hiện lên trên nét mặt, nắm lấy tay nàng, đang tính kéo lên thì thấy Lâm Tước chuyển bị động thành chủ động, đem bàn tay hắn níu lại, đổi thành nắm lấy cổ tay hắn, tay còn lại lấy từ trong ngực một sợi lắc tay tinh xảo, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh sáng lên, lắc lư lắc lư vẫn không vang lên một tiếng động nào.

Lâm Tước chậm rì rì thế hắn đeo vào, sắc mặt hài lòng xoay xoay cổ tay hắn đánh giá.

"Ngươi có thể đi rồi." Lâm Tước gật đầu, xoay người, thật dài tóc đen vung lên trên không trung một đường cong, không hề lưu luyến rời đi.

Hàn Thước sờ sờ lắc tay đang lặng lẽ nằm trên cổ tay hắn, cười ngốc hề hề nói: "Thật đẹp."

"... Thiếu quân, trễ rồi." Bạch Cập nhịn không được cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Hàn Thước gật đầu, rực rỡ cười một tiếng, "Xuất phát."

...

Trần Thiên Thiên đợi ở cửa thành thật lâu, nhìn thấy Trần Sở Sở xuất hiện thì vẫy tay kêu gọi: "Nhị tỷ!"

Trần Sở Sở cưỡi ngựa nhẹ nhàng đi đến, cười nói: "Thiên Thiên, cảm ơn ngươi."

Trần Thiên Thiên cười gượng, hôm qua nhận được tin nàng phải đi diệt sơn tặc núi Uy Mãnh, nàng liền chạy đến tìm mẫu thân muốn Sở Sở cùng đi. Mặc dù Sở Sở có chút thay đổi, nhưng vẫn rất tốt với nàng, chỉ hy vọng lần này Sở Sở có thể lập công lớn, bỏ xuống chấp niệm.

"Nhị tỷ, ngươi tới rồi. Nếu vậy chúng ta đi thôi!" Trần Thiên Thiên cười nói.

Trần Sở Sở kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Còn chưa thể đi."

"..." Trần Thiên Thiên tim đập chậm một nhịp, trong lòng có dự cảm bất hảo.

...

"Ta tới!" Hàn Thước tiên y nộ mã xuất hiện, nghiền ngẫm cười nói.

"..." Trần Thiên Thiên: Hóa ra cái mẫu thân nói ta cứ yên tâm là cái này. Ta nên may mắn không có Tước tỷ sao?!

Trần Thiên Thiên cả người đều không tốt, nàng có chút choáng váng ôm đầu ngồi dưới đất. Cốt truyện lại đâu vào đó rồi, nhưng như vậy thì ta lại càng bất an.

Trần Sở Sở không dời mắt được khỏi Hàn Thước, tim đập như trống.

Hảo một cái tiên y nộ mã thiếu niên lang.

Mang theo tự tin ngạo khí tươi cười, một thân nguyệt bạch sắc cẩm y, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái xuất hiện. Nam nhân này lẽ ra là vị hôn phu của nàng, bị Lâm Tước cướp đi.

Hàn Thước buồn bực nói: "A Tước vốn tính đi, chính là nửa đường lại đổi ý. Hừ, nàng nhớ ta ắt sẽ tới." Nói xong giơ tay che ánh nắng mặt trời, lắc tay sáng lấp lánh đung đưa lay động trong gió, khiến hắn rạng rỡ sinh huy, quang hoa nộ phóng.

"..." Mọi người.

Bạch Cập rút trừu khóe miệng, Thiếu quân khoe khoang khắp nơi, thật là.

Trần Sở Sở nắm chặt nắm tay, cảm thấy ngực nghẹn một cỗ khí. Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy lắc tay của Hàn Thước đặc biệt nhằm vào nàng mà đến, như là... tuyên thệ chủ quyền.

Trần Thiên Thiên chạy qua dưới chân ngựa của Hàn Thước, tò mò nói: "Lắc tay này Tước tỷ tặng ngươi sao? Thật là đẹp! Ngươi cho ta xem một chút."

Hàn Thước nhướng mày, kiêu căng hừ lạnh một tiếng, giục ngựa đi về phía trước, liếc nàng một cái đầy khinh thường.

"..." Trần Thiên Thiên: Hỗn đản!

Hàn Thước lắc lắc cổ tay, nhẹ giọng nói: "Không phát ra tiếng vang, A Tước thật cẩn thận. Nàng sợ ta trong lúc nguy hiểm bị phát hiện."

"Hừ, nhưng nó phát sáng! Đặc biệt sáng! Thập phần rêu rao! Ta nghĩ Tước tỷ muốn ngươi bị địch nhân chú ý bắn thành cái sàng!" Trần Thiên Thiên mặt mày khó chịu nói.

Hàn Thước ngẩn ra, chớp chớp mắt, tự hỏi dụng ý của Lâm Tước là gì.

Trần Sở Sở xoay ngựa, lạnh lùng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng tốn thời gian nữa."

Trần Thiên Thiên nhìn Sở Sở, trong lòng một ý tưởng chợt lóe mà qua, lại không dám xác định.

Tước tỷ, sẽ không ấu trĩ vậy đi?

"Tử Duệ, Anh Anh, các ngươi nói xem, trong truyền thuyết Đại tiểu thư khi ghen sẽ làm gì?" Trần Thiên Thiên chui vào xe ngựa, nhịn không được hỏi.

Tử Duệ sờ sờ cằm, say mê ôm mặt nói: "Tất nhiên là, giết!"

"..." Trần Thiên Thiên.

Tô Tử Anh trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt thanh minh thông thấu, cười nói: "Ta đã từng ở Bùi phủ gặp qua Đại tiểu thư, người như ngài ấy nếu ghen... Nhất định im lặng không một tiếng động tuyên cáo chủ quyền, đem tình địch từng bước áp sát, chơi đùa xoay quanh trong lòng bàn tay."

"..." Trần Thiên Thiên: Chân tướng, chỉ có một.

























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro