Chương 22: Bạo quân (1)

Lâm phủ.

Biệt viện của Lâm Tước.

Bùi Hằng và Trần Thiên Thiên tiến vào phòng, thấy Lâm Tước mặc một thân hắc y rộng thùng thình, vùng da lộ ra bên ngoài đều bị triền thuần trắng băng vải, cổ, cánh tay, cổ chân... xem ra khắp người đều triền băng vải. Vết thương trên mặt đã được xử lý tỉ mỉ, chỉ để lại vài vệt trầy xước, thanh tú trắng nõn sườn mặt dưới ánh dương quang phảng phất sáng lên, như là thủy tinh dễ toái, toàn thân tản ra một loại suy sút mỹ lệ.

--- Như bị gãy cánh ác ma, rơi xuống phàm trần.

Trần Thiên Thiên: Đừng hỏi ta tại sao là ác ma mà không phải thiên sứ!

Bởi vì, khắp phòng đều là xác người nằm la liệt a uy!!! Thấy người quen! Là Bạch Cập! Hắn cũng bị đánh nằm bên trong!

Đây thật sự là bệnh nhân sao?! 

Nghe đồn Tước tỷ bị gãy hai ba căn xương sườn đúng không?! Gãy xương sườn còn có thể tung tăng đánh người sao?! Tính sai!

Trần Thiên Thiên lùi về phía sau một bước, lại đụng phải Bùi Hằng, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, lãnh đạm nói: "Đừng chạy, Thiên Thiên."

"..." Trần Thiên Thiên: Ngươi nói thì hay rồi, ngươi đâu có làm sai! Ta mà lú đầu vào sẽ bị đánh, chết!

Hàn Thước từ bên ngoài tiến vào, tay bưng cháo nhìn liếc qua bọn họ, cười lạnh một tiếng. Hắn đi đến bên trường kỷ Lâm Tước đang nằm, ôn nhu nói: "A Tước, ăn cháo."

"Không ăn." Lâm Tước nghiêng đầu lại nhìn thoáng qua chén cháo trắng, mặt vô biểu tình từ chối.

Hàn Thước đau đầu, Lâm Tước bởi vì bị thương, tâm trạng vô cùng tồi tệ, làm nàng không hài lòng sẽ bị ăn đánh! Nhìn trong phòng khắp nơi đều là ám vệ của hắn bị nàng đem ra xả giận. Theo cách nói của Lâm Tước chính là: "Mưu đồ gây rối thành Hoa Viên, tự tiện xâm nhập lãnh địa Đông Lương, bất an hảo tâm, xâm nhập giả phải bị xử tội! Bị ta đánh, hoặc là, cút khỏi thành thổ của ta!"

Ám vệ của hắn bị nàng thuyết phục rồi. Giờ bọn họ nghe lệnh nàng còn hơn cả hắn. Uy!

Hàn Thước bỗng nhiên nảy ra một ý, hắn lớn giọng nói: "Trần Thiên Thiên, ngươi không phải muốn đoái công chuộc tội sao?! Thay ta chăm sóc A Tước, canh giữ bên cạnh nàng, nàng muốn làm gì ngươi phải làm cái đó. Hiện tại, ngươi tìm cách nào để nàng tình nguyện ăn hết chén cháo này!"

"..." Trần Thiên Thiên: Hồi nào! Ngươi vu khống!

"..." Mọi người: Đừng tưởng chúng ta không biết ngươi đang chối bỏ trách nhiệm chạy trốn!

Lâm Tước mị mị mắt, nhìn không ra tâm tình mở miệng: "Vào đây."

Bùi Hằng đẩy đẩy Trần Thiên Thiên. 

Lâm Tước mí mắt giật một chút, híp mắt nói: "Cả hai."

"..." Bùi Hằng: Ta muốn cáo từ! Dù sao ngày mai nói cũng được, tính mạng quan trọng hơn.

Trần Thiên Thiên bị Bùi Hằng đẩy một cái, đã ghi thù, nghe vậy lập tức quay đầu lại kéo hắn cùng chết, không để ý hắn không tình nguyện.

"Nguyên Nguyên đâu?" Lâm Tước sờ sờ song quải đặt bên gối, nhàn nhạt hỏi.

Mọi người: Đây là gom lại chôn cùng một chỗ luôn sao?!

Hàn Thước đi qua đá đá Bạch Cập đang nằm giả chết, phất tay nói: "Đi mời Đại quận chúa tới đây, nói A Tước vết thương tái phát."

Mọi người: "..." Ngươi ác!

Lâm Tước gật đầu, ngầm cho phép.

Bạch Cập đành bò dậy, thất tha thất thiểu đi ra khỏi phòng.

Lâm Tước ngáp một cái, nói: "Trần Sở Sở và Tô Tử Anh đâu?! Ta muốn gặp bọn họ."

Hàn Thước nhiệt tình mười phần: "Người đâu! Đưa bọn họ tới đây!" Hàn Thước chạy qua dùng chân đem đống xác chết xốc lên.

Ám vệ từng người từng người bò dậy, như đàn ong vỡ tổ chạy ra ngoài.

"..." Bùi Hằng: Ta còn chưa thực hiện mộng ước, trở thành nam Ti quân đầu tiên ở Hoa Viên.

"..." Trần Thiên Thiên: Tái kiến, bình minh tiên sinh!

Trần Sở Sở, Tô Tử Anh bị ám vệ áp giải tới.

Trần Nguyên Nguyên bị Bạch Cập mời tới, sẵn tiện lừa thêm Tử Duệ để thêm phần náo nhiệt.

Tô Mộc nghe Đại quận chúa tới đây, biết dạo gần đây Lâm Tước đáng sợ cỡ nào, lo lắng chạy tới nhập bọn.

"Quao ~ rất đầy đủ." Lâm Tước hài lòng gật đầu. 

Hàn Thước thuận tay đem chén cháo nhét vào tay Trần Thiên Thiên, vẫy tay ra hiệu Bạch Cập lại đây cùng hắn đoàn tụ, hiện tại bọn họ chỉ cần đứng một bên làm bối cảnh là được.

Bạch Cập có chút cảm động, Thiếu quân thật là tốt với ta! Thuộc hạ nguyện trung thành với ngài! Không có gì ngăn cách được chúng ta!

Lâm Tước muốn ngồi dậy, Hàn Thước lập tức đỡ nàng ngồi dựa lên thành gỗ của trường kỷ, còn săn sóc lấy gối lót phía sau lưng. Lâm Tước cong cong môi, giơ tay phất phất toái phát trước trán nói: "Hàn Thước, đếm xem có mấy người."

"Bảy người."

"Nga, vậy đặt cho ta năm cỗ quan tài."

"Còn hai người là?"

"Nghiền xương thành tro, không cần."

...

"..." Mọi người: Cứu mạng!!!

Lâm Tước thấy bọn họ sắc mặt tái mét, ác thú vị nói: "Ta đùa."

"..." Mọi người: Trời đất, không vui chút nào.

Hàn Thước chậc lưỡi ra vẻ đáng tiếc, người khác không nói, Trần Sở Sở và Tô Tử Anh nên nghiền xương thành tro là đúng rồi! Còn phải xẻo thịt, lột da, móc mắt, rút lưỡi, cắt đi tứ chi! A Tước nhà ta quá nhân từ!

Lâm Tước nhìn thoáng qua một lượt, mắt xếch nổi lên một tia hưng phấn, cười gằn, "Bây giờ, tất cả quỳ thành một vòng tròn, Bạch Cập xoay kiếm, mũi kiếm chỉ về người nào, người đó bước lên đây."

"..." Mọi người chảy mồ hôi lạnh.

--- Còn chơi trò chơi nữa! Trời ạ! 

Ám vệ của Hàn Thước chụm đầu ở ngoài cửa, hóng chuyện. 

--- Đây đúng là thiếu phu nhân thành Huyền Hổ! Thế tử phi tương lai của Bắc Hạ rồi! 

Bạch Cập chui vào giữa vòng tròn, đặt kiếm xuống đất bắt đầu quay.

Mọi người nuốt nước miếng, thời gian chậm chạp trôi qua, mũi kiếm chỉ hết người này đến người khác, càng ngày càng chậm... vài người bắt đầu mắc tè.

Hàn Thước ngồi ăn nho, vô cùng có nhã hứng nhìn bọn họ.

Mũi kiếm ngừng, là Bùi Hằng.

"Tái kiến, đồng chí Hằng! Tổ quốc ghi công ngươi!" Trần Thiên Thiên lấy tay áo lau nước mắt, vẫy vẫy tay.

Mọi người cũng đồng tình nhìn hắn một cái, quay đầu đi, không đành lòng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

"..." Bùi Hằng.

Bùi Hằng đứng lên, thong dong bình tĩnh đi đến trước mặt Lâm Tước quỳ xuống nói: "Sư phụ, ta có chuyện cầu xin ngài!"

Lâm Tước nhướng mày: "Muốn ta tha cho Trần Sở Sở?"

Bùi Hằng gật đầu. Trần Sở Sở kinh ngạc, cau mày nói: "Ngươi tại sao phải vì ta cầu xin nàng?!"

Bùi Hằng quay đầu lại nhìn Trần Sở Sở, gằn từng tiếng nói: "Vì ta và ngươi là thân huynh muội! Ngươi là nữ nhi của Bùi Ti Quân quá cố! Là muội muội ta!"

Mọi người hít sâu một hơi. 

Trần Sở Sở chấn động, khó có thể tin gầm nhẹ: "Thì ra là vậy! Thảo nào! Thảo nào!" 

Vậy tại sao lại lừa nàng! Để nàng trông chờ vào vị trí Thiếu thành chủ?! Nếu nàng là nữ nhi của Bùi Ti Quân quá cố, chính là người kế nhiệm chức Bùi Ti Quân, Hoa phù để điều động Quân Hộ Thành nên do nàng tiếp quản!

Bùi Hằng thở dài, ôn hòa nói: "Dù ngươi có sai tới mức nào, ta làm huynh trưởng cũng nhất định vì ngươi cầu tình, dùng hết khả năng của ta bảo hộ ngươi."

Lâm Tước ngáp một cái, nói: "Hết tiết mục nhận thân chưa? Các ngươi thật vô vị."

Bùi Hằng ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi: "Sư phụ, vậy ý ngài là?!"

Lâm Tước nghéo môi, "Ta toàn quyền giao cho ta phu quân. Ngươi cầu xin hắn, hắn đồng ý thì chính là ta đồng ý."

"..." Mọi người: Bình thường ngươi đâu có hiền lương thục đức như vậy!

Bùi Hằng theo bản năng nhìn qua, thấy Hàn Thước nhướng nhướng mày, bộ dáng vô cùng xấc láo. 

"..." Bùi Hằng trầm mặc, có chết hắn cũng không cầu xin người này!

"..." Trần Sở Sở: Ngươi bỏ cuộc rồi sao! Khả năng của ngươi là nói miệng sao?!

Hàn Thước vươn chân dài ra, cười nói: "Quỳ xuống liếm chân ta, ta tha cho nàng nửa cái mạng chó."

"..." Mọi người: Phu thê nhà này thật độc ác!

Lâm Tước cười lạnh: "Muội muội làm sai, là huynh trưởng có tội! Bùi Hằng, tiến lại đây."

Giờ ngay cả Hàn Thước cũng buông trái nho xuống, bởi vì hắn biết, nàng muốn đánh người. Trước khi đánh ai, nàng sẽ cho ra một lý do vô pháp vô thiên, không có nhân quyền gì đáng nói.

Mọi người chỉ thấy hàn quang ở trên không trung quét ngang một cái, Bùi Hằng đã bay ra ngoài, đụng phải khung cửa hộc máu, không biết là giả chết hay bất tỉnh.

"..." Mọi người: Má ơi, người không liên quan còn bị đánh!

"Tiếp theo." Lâm Tước cười âm trầm nói.

--- Ma vương, buông xuống.

Trò chơi tiếp tục.

"Tô Tử Anh!" Bạch Cập nói ra tên kẻ chết tiếp theo trong sổ sinh tử.

Lâm Tước và Hàn Thước đều vô cùng hứng thú, bằng chứng là một người cầm gậy sờ soạng, một người buông trái nho xuống.

Bọn họ muốn nghiêm túc đối đãi với Tô Tử Anh!

Trần Thiên Thiên múc một thìa cháo bỏ vào miệng cho đỡ đói, nàng quyết định có chết cũng phải trở thành một con ma no. Trần Thiên Thiên thuận tay vỗ vai Tô Tử Anh nói: "Vinh hạnh của ngươi."

"..." Tô Tử Anh.

Lâm Tước thấy Tô Tử Anh đi qua tới, cười khẽ: "Nga, ngươi có gì trăn trối?!

 Tô Tử Anh quỳ xuống, "Ta nguyện đi theo ngài! Quyết không thay lòng!" 

Tô Tử Anh hai mắt kiên định, hắn đã bị nàng chinh phục.

'Loảng xoảng'

Mọi người nhìn qua, thấy Hàn Thước cho hả giận mà ném bình hoa xuống đất.

Bạch Cập biết, Thiếu quân bình giấm lại đổ.

Lâm Tước bỏ qua ánh mắt độc ác của Hàn Thước, bình tĩnh nói: "Lý do?"

"Ta phục tùng kẻ mạnh, ta trước kia cảm thấy ngài ngang ngược vô lý, cùng Thiếu thành chủ giống nhau, đều không coi ai ra gì, khinh thường nam nhân, nhưng hiện tại ta biết, ngài xứng đáng được như vậy, ta nguyện ý đi phía sau ngài, làm trợ thủ đắc lực cho ngài." Tô Tử Anh nói.

Lâm Tước mắt xếch xoẹt qua một tia tinh quang, chậc lưỡi, "Tô Tử Anh, người muốn làm trợ thủ đắc lực của ta không chỉ có một mình ngươi, nhưng bọn họ đã tự giết lẫn nhau, không một ai còn sống."

Bùi Hằng và Trần Thiên Thiên lạnh cả người, trong lòng tràn ra một đáp án ---

Quân Tự Vệ!

Chính là bọn họ!

Lâm Tước ánh mắt lạnh lẽo: "Bởi vì ta dùng, là bạo lực thống trị."

Sát khí gào thét mà qua, Bùi Hằng và Trần Thiên Thiên đã có thể nhìn thấy tử sắc lưu vân ẩn hiện phía sau nàng, chính là biểu tượng vinh quang của Quân Tự Vệ.

Lâm Tước nhìn xuống Tô Tử Anh, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc: "Ngươi qua hôm nay nếu còn sống tới gặp ta, ta sẽ suy xét."

Hàn Thước không biết chân tướng, trong lòng lửa giận bùng cháy, ghen tuông tràn ngập hai mắt nói: "Suy xét?! Hắn không có răng, ngươi suy xét cái gì?! Ngươi muốn tha hắn, ta đi! Ta sẽ trở về Huyền Hổ, cùng ngươi không bao giờ gặp lại!"

Mọi người: Còn dỗi nữa! Không như ý liền đòi về nhà mẹ đẻ! 

Tô Tử Anh bị chọc trúng chỗ đau, hắn dung mạo âm nhu thanh tú, nhưng nay phải dùng khăn che mặt gặp người là nỗi đau của hắn. Lâm Tước liền thôi, Hàn Thước là cái gì?!

"Hàn Thiếu Quân, ghen tuông thành tánh, ở thành Hoa Viên chính là đố phu." Tô Tử Anh cụp mắt rũ mi, ra vẻ yếu thế nói.

Hàn Thước giận dữ, còn chưa làm gì đã nghe Lâm Tước không hờn giận hừ lạnh: "Hắn là ngươi có thể bình phán?! Không biết điều rác rưởi. Người đâu."

Một hắc y nhân từ cửa sổ nhảy vào.

Trần Thiên Thiên hô nhỏ một tiếng: "Quân Tự Vệ!"

Mọi người sắc mặt biến đổi. Nó thật sự tồn tại sao?!

Hàn Thước khó hiểu hỏi: "Quân Tự Vệ là lực lượng gì ở Hoa Viên?"

Tử Duệ ngơ ngác nói: "Trong lời đồn, Hoa Viên ngấm ngầm tồn tại một thế lực, nó không phân nam nữ, mà dùng thực lực để thống trị. Người thống lĩnh bọn họ, được xưng là mạnh nhất. Có người đoán đó là Đại tiểu thư, nhưng lời đồn về Quân Tự Vệ chỉ tự nhiên nổi lên lại nhanh chóng biến mất, cuối cùng chỉ trở thành truyền thuyết để nói về Đại tiểu thư, không ai tin là thật."

Mọi người lại nhớ tới những gì Lâm Tước nói vừa rồi.

... Bọn họ đã tự giết lẫn nhau, không một ai còn sống.

Tự giết lẫn nhau...

Không một ai còn sống...

"..." Mọi người rùng mình, sợ hãi nhìn Lâm Tước.

Trần Sở Sở cắn răng, mẫu thân chắc chắn biết! Nàng không nói cho ta để ta chọc giận Lâm Tước!

Ngay cả Tô Tử Anh cũng biến sắc, hắn biết thử thách của nàng là gì. Chính là, còn sống trong tay Quân Tự Vệ.

Hàn Thước chớp chớp mắt, an tâm ngồi xuống tiếp tục ăn nho. Quả nhiên là A Tước chỉ yêu một mình ta.

Lâm Tước nhìn hắc y nhân giữ chặt lấy Tô Tử Anh, cười nói: "Thực lực, cũng có thể là đầu óc kinh thương. Ngươi nếu thoát được, làm việc cho ta. Còn không thoát được..."

Hắc y nhân quanh thân sát khí dày đặc nhằm về phía Tô Tử Anh, như thể quyết tâm không để hắn còn sống đứng trước mặt Lâm Tước. Hàn Thước thấy vậy nhíu mày. Quân Tự Vệ này... 

"A Tước! Ta và Quân Tự Vệ rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai?!" Hàn Thước gắt gao nhìn chằm chằm hắc y nhân, lạnh lạnh hỏi.

"..." Lâm Tước.

"..." Mọi người: Đố phu!

"Gia, thuộc hạ Vân An." Hắc y nhân quỳ xuống trước mặt Hàn Thước. Người nam nhân này cứu Lâm Tước, là có ân với toàn thể Quân Tự Vệ, luận về thực lực, đã được bọn họ thừa nhận.

Hàn Thước có chút giật mình, một tiếng 'Gia' này quá êm tai! 

Hàn Thước ho nhẹ một tiếng, miệng cười tới mang tai nói: "Đứng lên đi, đều là người một nhà."

"..." Mọi người: Mặt hắn dày ba tấc đất sao?!

Lâm Tước phẩy tay: "Triệt."

Hắc y nhân nhanh chóng bắt lấy Tô Tử Anh vác lên vai, nhảy qua cửa sổ biến mất.

"..." Mọi người: Tác phong thích đi bằng cửa sổ này chẳng lẽ là văn hóa của Quân Tự Vệ?!

Lâm Tước ngáp một cái, sụp mắt xuống nói: "Hiện tại, ta mệt mỏi."

Những người còn lại thở ra, cuối cùng cũng thoát chết.

"Cho nên, đổi một trò chơi đi. Ta ngủ, nếu bất cứ một tiếng động nào đánh thức ta, các ngươi sẽ bị ta toàn bộ đánh chết ở đây." Lâm Tước nói, tùy ý để Hàn Thước đem chăn qua đắp lên người.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Tước gợi lên khóe miệng, cười có chút ác ý: "Ta, chính là một cánh hoa rơi xuống cũng có thể thức giấc. Các ngươi sẵn sàng sao?"

"..." Mọi người: Đây là đang nói tiếng người sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro