Chương 27: Phong cảnh tú lệ (2)

Võ tràng.

Trần Thiên Thiên, Bùi Hằng, Lâm Thất, Hàn Thước, Thành chủ phu nhân đồng loạt xông lên, Lâm Tước động tác tiêu sái thong dong đối phó. Đao quang kiếm ảnh làm người xem nhiệt huyết sôi trào, hạ nhân vây xung quanh vỗ tay liên tục.

Thành chủ Huyền Hổ cùng Thành chủ Hoa Viên ngồi một bên tán gẫu, nói thì nói như vậy, nhưng Thành chủ Huyền Hổ không lúc nào là không căng chặt thần kinh, lúc kinh lúc rống nhìn tình hình bên kia.

"Ngaoooo ngaoooo! Phu nhân cẩn thận!!!"

...

"..." Thành chủ Hoa Viên: Tự nhiên rú lên, làm ta giật cả mình, muốn ta có tâm tật thì nói một tiếng!

Bên này cũng bị thanh âm thảm thiết của hắn phân tán lực chú ý, nhiều lần bị Lâm Tước đánh trúng đều là nhờ công của hắn.

Trần Thiên Thiên cùng Lâm Thất phun tào nói: "Thành chủ Huyền Hổ không nhận ra hắn chính là nguyên nhân làm phu nhân của hắn bị ăn đánh sao?"

Lâm Thất cất roi, cũng nhịn không được thở hắt ra, "Ái tình vô tội, có tội là hắn làm hại chúng ta cũng bị ăn đánh!"

"..." Trần Thiên Thiên.

Hàn Thước cùng mẫu thân của hắn song kiếm hợp bích, khí thế như hồng, song song vây công Lâm Tước, bên tai 'leng keng leng keng' tiếng vũ khí va chạm lẫn nhau, hàn quang liên tục thoáng hiện, Lâm Tước không chịu ảnh hưởng, trước sau như một bình tĩnh đón nhận công kích của bọn họ, dễ như trở bàn tay mà hóa giải, biến bị động thành chủ động, thân mình nhoáng lên, thế công ào ạt đem hai mẫu tử lui về phía sau từng bước. 

Tiếng vỗ tay như sấm bên tai, mọi người xung quanh đã nhịn không được kích động, hai mắt tỏa sáng, phấn khích hét rầm lên.

Bùi Hằng mệt mỏi chống kiếm quỳ xuống nghỉ ngơi, cùng Trần Thiên Thiên và Lâm Thất đứng một bên nhìn bọn họ đánh khí thế ngất trời.

Thành chủ Huyền Hổ nội tâm sóng gió mãnh liệt, "Thước nhi không gạt ta, con dâu này quá dũng mãnh đi?! Con ta là kỳ tài trăm năm mới gặp, cùng phu nhân ta kết hợp vẫn không địch lại nàng!"

Thành chủ Hoa Viên hừ nhẹ, uống một ngụm nước, thái độ cao ngạo. Thành chủ Huyền Hổ thấy vậy, nhướng mày nói: "Ha, Thước nhi đã đem nàng về Huyền Hổ, từ nay chính là người thành Huyền Hổ chúng ta."

Thành chủ Hoa Viên cười cười, "Đúng vậy, Lâm Tước ở Hoa Viên một tay che trời, qua Huyền Hổ chắc sẽ tốt hơn."

"..." Thành chủ Huyền Hổ: Thước nhi rốt cuộc đem ai cưới về vậy? Ổn không đó!

"Các ngươi đến Huyền Hổ, chẳng lẽ không sợ Hoa Viên không người cai quản, bị người thừa cơ tấn công sao?" Thành chủ Huyền Hổ hỏi.

"Ta già rồi, cũng không muốn mãi mãi ở tại Hoa Viên, muốn thứ ngắm nhìn phong cảnh nơi khác. Hoa Viên, có nữ nhi của ta tiếp quản. Huống chi, Lâm Tước mặc dù ở Huyền Hổ, nhưng sẽ không từ bỏ cố thổ. Có nàng, ta yên tâm."

"Gì, con dâu của ta ghê gớm vậy sao?!" Thành chủ Huyền Hổ hưng phấn hỏi.

Thành chủ Hoa Viên rút trừu khóe miệng, cảm thấy nàng nên tìm phu nhân của hắn nói chuyện thì hơn.

"Hừ, con trai của ngươi cũng rất giỏi, đem át chủ bài của Hoa Viên chúng ta đem về đây." Thành chủ Hoa Viên cười nói.

Thành chủ Huyền Hổ vẻ mặt đắc ý, "Đúng là như vậy."

"..." Thành chủ Hoa Viên: Thôi, không nói nữa.

Bữa ăn.

Hàn Thước đang muốn gắp thức ăn cho Lâm Tước, đã nghe thấy phụ thân hắn ho nhẹ một cái, nói: "Thước nhi, nam nhân sao có thể hầu hạ nữ nhân? Là nàng gắp thức ăn cho ngươi mới đúng lẽ."

'Lạch cạch'

Lâm Tước bỏ đũa xuống.

Mọi người căng thẳng, chảy mồ lạnh, ngay cả Thành chủ Huyền Hổ cũng bỗng nhiên rợn cả người, vẻ mặt cứng đờ nhìn xuống Lâm Tước đang ngồi phía dưới.

Không khí xung quanh mấy chốc đọng lại. 

Lâm Tước vẻ mặt lãnh đạm, ngữ khí khắc nghiệt: "Thực không nói, tẩm không nói. Không có lần sau."

"..." Mọi người: Gia trưởng! 

Thành chủ Huyền Hổ có chút xấu hổ, đang muốn nói gì đã bị phu nhân nhà hắn nhét cái đùi gà vào miệng, im lặng dùng khẩu hình miệng nói: "Câm miệng của ngươi lại, ăn!"

"..." Thành chủ Huyền Hổ: Thật không biết ai mới là chủ của cái nhà này! 

Mọi người ngoan ngoãn cúi đầu, bắt đầu ăn trong yên lặng cùng áp lực.

Hàn Thước lè lưỡi, cười tủm tỉm gắp cho Lâm Tước một ít rau xanh, nhìn nàng khó chịu nhăn mày lại nhưng vẫn không nói gì, im lặng ăn sạch. Cứ như vậy, chỉ cần hắn bỏ vào chén nàng, dù có không thích nàng vẫn sẽ không gắp trả lại hắn, động tác ưu nhã mà nhai kỹ nuốt chậm.

A Tước của ta thật sự quá đáng yêu!

Hàn Thước vẻ mặt si mê nhìn nàng. Lâm Tước liếc mắt qua hắn một cái, nhướng mày, cười nhạt.

Hàn Thước tim đập thình thịch.

Vẫn chú ý tới Lâm Tước, Thành chủ phu nhân cũng tim đập thình thịch.

--- Soái!

"..." Thành chủ Huyền Hổ: Đừng tưởng ta không biết! Ta chết rồi!

Mọi người phía dưới buồn cười mà không dám cười, vài lần muốn sặc cơm, may mà nhịn lại được.

Lâm Tước gác đũa xuống, mọi người theo bản năng cũng gác đũa xuống, im lặng nhìn nàng.

Lâm Tước gật đầu, mở miệng: "Dọn xuống."

Hạ nhân nề nếp tiến lên dọn sạch đồ ăn, dâng lên điểm tâm cùng trà bánh. 

Lâm Tước nhàn nhạt sai người mang riêng một bộ trà cụ tới, an tĩnh ngồi đó phao trà, đưa đến trước mặt Hàn Thước một chén trà nóng, phảng phất năm tháng tĩnh hảo.

Thành chủ phu nhân nhỏ giọng nói: "Thước nhi vì nàng gắp đồ ăn, nàng vì hắn phao trà, đó là đạo phu thê."

Thành chủ Huyền Hổ chấn động, bỗng nhiên nói: "Ta cũng có thể vì ngươi phao trà!"

Nói xong hắn sai người mang thêm trà cụ tới đây, đích thân hắn ra tay.

Mọi người ánh mắt đổ dồn về phía hắn, chờ hắn đại triển thân thủ.

Một lúc sau.

Thành chủ phu nhân tiếp nhận chén trà trong tay hắn, uống một ngụm.

Mọi người nuốt nước miếng chờ nàng phán xét.

"... Còn tệ hơn là trà do hạ nhân phao." Thành chủ phu nhân thả chén trà xuống.

"..." Mọi người.

Thành chủ phu nhân mỉm cười, ôn nhu nói: "Nhưng trà ngươi phao, ta sẽ uống." Dứt lời, tiếp tục uống một ngụm, cạn sạch.

Thành chủ Huyền Hổ vẻ mặt hạnh phúc, phun bong bóng màu hồng quen thuộc.

Lâm Tước cười cười, cảm thấy nhà này thật thú vị.

Hàn Thước bĩu môi nói: "Ta cũng có thể phao!"

Lâm Tước trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, ngươi phao cả đời cũng không bằng ta. Ta sẽ không uống."

"..." Hàn Thước.

Trần Thiên Thiên đi qua ngồi cạnh nàng, vẻ mặt chờ mong nói: "Tước tỷ, ta cũng muốn uống trà do ngươi phao."

Lâm Tước ôn hòa gật đầu.

Mọi người lập tức cũng chờ trà của Lâm Tước.

Thành chủ phu nhân ngăn cản Thành chủ Huyền Hổ tràn đầy hưng phấn tiếp tục phao, cười nói: "Đủ rồi, một ly là được." 

Nói xong, thấy hạ nhân bưng lên trà của Lâm Tước phao, nàng vẻ mặt tươi cười tiếp nhận, uống một ngụm, hai mắt tỏa sáng nói: "Hảo trà!"

"..." Thành chủ Huyền Hổ.

--- Con dâu này, sẽ làm nước mất nhà tan.

Nhất ngữ thành sấm.

Một năm sau, truyền thuyết lại xuất hiện tại vùng đất này. 

--- Đây là nước mất.

Thành chủ ban đêm trở về phòng, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy phu nhân của hắn ở đâu, kinh ngạc hỏi: "Phu nhân đâu?!"

"Bẩm Thành chủ, Thành chủ phu nhân đi Lâm phủ, chưa về." Hạ nhân cung kính trả lời hắn.

"..." Thành chủ.

Lâm phủ, chính là nửa năm trước, trong một đêm Lâm Tước dùng thuốc nổ khai hoang một vùng thổ địa lớn, bắt đầu khởi công xây dựng. Cách đây vài tháng hoàn thành, Hàn Thước và nàng chuyển qua đó sinh hoạt, hiện tại phu nhân của hắn cũng chạy qua đó, bỏ hắn giường không gối chiếc.

--- Đây là nhà tan.

Đợi Thành chủ chạy qua đón người thì thấy Hàn Thước và phu nhân nhà hắn vẻ mặt sững sờ, đứng như tượng đá trước cửa phòng Lâm Tước. Hắn nghi hoặc hỏi: "Con dâu đâu?! Các ngươi bị sao vậy?"

"... A Tước có thai." Hàn Thước vẻ mặt mê mang, hai mắt vô hồn nói.

...

Hiện tại, trước cửa phòng Lâm Tước có ba tòa tượng đá.

Nước mất nhà tan cũng được, con dâu này là vật báu!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro