❀ Chương 22: chỗ ở mới

Zero Kiryu bước ra từ miệng kết giới vừa vỡ. Trước mắt cậu là một biển tuyết trắng xóa, tuyết phủ dày đặc mặt đất, nhìn xa cảm giác thật vô tận.

Khi thú nhân cuối cùng đi ra, kết giới sau lưng họ chậm rãi khép lại, một lần nữa cắt đứt Rừng Rậm Vạn Thú khỏi thế giới bên ngoài.

"...Giờ chúng ta sẽ đi đâu?"

Takuma Ichijou giúp Zero chỉnh lại áo choàng, rồi cùng các thú nhân khác hóa thành nguyên hình. Hắn cúi thấp thân mình, dịu dàng nói:

" Ta sẽ đến tìm người quen.....em buồn ngủ cứ dựa vào người ta ngủ một chút đi, đợi một chút sẽ đến nơi."

Zero nghiêng người ngồi lên lưng sư tử lớn của Takuma, vòng tay ôm lấy cổ hắn:

"Vâng ạ."

Các thú nhân chạy băng băng trong tuyết, cậu lắng nghe gió rít bên tai, Zero dần dần khép mắt lại.

Cùng thời điểm đó, tại một vùng núi sâu thẳm của lục địa, cách xa khu dân cư, có một tòa nhà lớn ẩn giữa rừng rậm, bị cây cối bao phủ kín mít.

Kaien Cross ngồi trong đại sảnh, lặng lẽ ngắm tuyết bay bên ngoài, tay cầm một tách trà nóng.

Hơi trà bốc lên, rồi tan biến vào không khí lạnh

Kaien tựa lưng vào ghế, lắc đầu thở dài:

"Tuyết lớn thế này... Mấy con thú nhỏ trong rừng chắc khổ sở lắm..."

"Chủ nhân". Một giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh, quản gia gõ cửa bước vào.

Kaien Cross quay đầu lại, giọng có chút mệt mỏi:

"Lại sập mái nhà bên phía Đông à? Hay cây trong vườn ngã tiếp?"

Quản gia do dự một chút rồi mới đáp:

"Thật ra có người bên ngoài tìm ngài..."

"Người bên ngoài?" Kaien nhướng mày, đẩy kính lên sống mũi. "Chỗ quỷ quái này mà cũng có người tìm tới sao? Không tiếp." Hắn ở đây nhiều năm, chẳng bao giờ tham gia mấy chuyện lộn xộn bên ngoài kia, một chút cũng không muốn dính dán tới.

Quản gia không rời đi, vẻ mặt lúng túng.

Kaien cau mày:

"Còn chuyện gì?"

Quản gia cúi đầu, do dự nói: "Thưa ngài, thực sự không phải người lạ...".

Kaien nghi ngờ, buông chén trà trên tay đi ra ngoài xem.

"Kaito?!Toya Yagari?!" Hai mắt hắn đều trừng to nhìn về phía đám thú nhân bên ngoài hai người kia.

Đồng bạn nhiều năm không thấy, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Kaien lẩm bẩm một mình: "Thế giới này sắp đảo lộn rồi, ta nhất định là đang nằm mơ"

Toya bị tiếng hét lớn làm cho đau đầu:

"Im lặng."

Kaien co vai lại nhìn về phía Toya, lí nhí nói:

"Yagari... sao ngươi vẫn dữ vậy..."

Nhận lấy một ánh nhìn sắc lẹm, Kaien lập tức im bặt.

Kaien lúc này mới chú ý đến lòng ngực Kaname đang ôm một người ngủ say, bọc kín trong áo choàng dày, chỉ lộ vài sợi tóc bạc. Kaien trừng mắt:

"Người này là...?"

Hắn mở toang cửa, trầm giọng nói:

"Vào nhà rồi nói."

Chẳng ngờ những người tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại đang ngồi nơi đây. Kaien lập tức sai người chuẩn bị trà nóng và quần áo ấm. Khi mọi người đều ngồi xuống ổn định, hắn vẫn không giấu nổi vẻ hoang mang.

Zero Kiryu đã được đặt trên giường ở phòng ngủ dành cho khách, lẳng lặng ngủ say.

Kaien chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cả nhóm, chờ đợi bọn họ giải thích.

Đột ngột bọn họ từ rừng rậm kia chạy ra, còn mang theo cả giống cái như vậy, hắn nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hanabusa Aidou nhàn nhã ngồi đối diện, nhấp trà rồi thản nhiên nói:

"Không có gì phức tạp đâu, chỉ là chúng ta không thể để Zero ở rừng rậm cả đời như vậy được. Lý do chỉ như vậy thôi....nơi này ngài có bác sĩ chứ? Làm hắn kiểm tra Zero một chút đi."

Kaien nâng trong tay chén trà nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày:

"....Cậu ấy bị thương à?"

Aidou không ngẩng đầu, thẳng thừng ném ra một câu như sét đánh:

"Em ấy có thai."

"Phụt—!!"

Kaien lập tức phun hết ngụm trà ra sàn, nghẹn đến mức ho sặc sụa, giật mình nhìn về phía bọn thú nhân:

"Các cậu... từ rừng Vạn Thú mang về một giống cái đang mang thai?!"

Kaien tuyệt vọng ôm đầu, không tin vào lời nói khi nãy:

"Không... không đúng... Khoan đã... Zero là giống cái của các cậu thật à?! Trời ơi... sao lại có giống cái nào mù mắt đến mức chọn mấy người vậy?!"

"......".

Kaname Kuran đứng cạnh cửa, nhíu mày liếc mắt về phía Kaien, nghiêm giọng nói:

"Nói chuyện nghiêm túc đi."

Thật ra thì Kaien nói cũng có lý, tuy rằng các thú nhân đều mạnh mẽ và nổi bật, nhưng danh tiếng của họ lại không mấy tốt lành, nguyên hình lại đáng sợ khiến hầu hết giống cái đều muốn tránh xa.

Thế nhưng, giờ đây mọi chuyện đã khác.

Kaien thở dài:

"Được rồi, ta sẽ để bác sĩ đến kiểm tra cho Zero. Nhưng... các cậu định tính sao?"

Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, cẩn thận nói:

"Nếu chỉ là tạm thời ở đây thì không sao. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện kéo ta vào! Ta đã sống ẩn mấy năm trời, không muốn dính vào mớ hỗn loạn đâu đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro