❀ Chương 56: nhớ nhung

Bọn họ đứng ở rừng cây ẩn nấp, nôn nóng chờ đợi người.

Akatsuki Kain dựa vào trên thân cây, ánh mắt thường xuyên nhìn về một hướng.

Yuki lo âu nói: "Sao còn chưa ra tới nữa....không phải lần này lại bị bắt..."

Gương mặt Aido căng thẳng nói: "Em có thể ngậm cái miệng xui xẻo đó được không?"

Nhìn thấy hai người sắp cãi vã tới nơi, Kaname không nhịn được trừng mắt qua nhìn.

Yuki nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của ca ca liền miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Gia chủ Kiryu cũng ở, nàng uể oải, không có tâm trạng xem người khác, cứ nhìn chằm chằm về phía đường trước mặt.

Thời gian từng chút trôi qua, mọi người ngày càng nôn nóng hơn, Kain đứng thẳng người đi về phía trước: "Ta đi xem sao đã.."

Aido nhảy dựng lên: "Ta cũng đi!"

Gia chủ Kiryu khẽ động ánh mắt, trong mắt dần hiện lên tia vui mừng, nàng thầm cầu nguyện nhìn về phía trước: "Hình như có động tĩnh"

Nghe thấy nàng nói thế, mọi người lập tức im lặng, cẩn thận lắng nghe. Quả thật có tiếng bước chân từ xa vọng lại, càng ngày càng rõ ràng.

Tim ai nấy đều bắt đầu đập nhanh hơn..

Người đầu tiên xuất hiện là Takuma, hắn thoạt nhìn thật thảm, cả gương mặt và quần áo đầy máu cùng tro bụi. Vài người thấy có chút sửng sốt, trong lòng họ vừa mừng vừa lo.

Zero đi phía sau thú nhân, tóc cùng gương mặt cậu đều bị áo choàng đen che khuất, trong lòng ngực còn ôm lấy đứa nhỏ. Khi ánh mắt cậu chạm đến các thú nhân và phụ mẫu, cả người liền cứng đờ lại, bước chân cũng khựng lại giữa chừng.

Họ nhìn nhau sững sờ, không ai dám tin vào mắt mình.

Khoảng thời gian chia xa dài đằng đẵng như một cơn tra tấn tinh thần, giày vò từng người. Đến khi gặp lại, họ chẳng dám tin vào mắt mình, sợ rằng chỉ một cử động nhẹ, một cái chạm tay cũng đủ khiến giấc mộng này tan vỡ.

Người đầu tiên lấy lại tinh thần là gia chủ Kiryu. Nàng bước nhanh tới trước mặt Zero, đưa tay run rẩy chạm nhẹ lên gương mặt cậu, giọng nghẹn ngào: "Thật sự đã về rồi... Con có bị thương không? Có đau chỗ nào không?"

Việc từng mất đi đứa con này đã để lại cho nàng một cú sốc quá lớn. Hiện tại, trông nàng còn tiều tụy hơn cả cậu, đôi tay run không ngừng.

Zero khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: "Con không sao."

Nàng vẫn không yên tâm, lại cẩn thận nhìn thêm lần nữa.

Tuy quần áo cậu có chút hỗn độn, nhưng trên người không có vết thương nào khác. Lúc này nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, rồi dời ánh mắt sang đứa nhỏ trong ngực Zero.

Bé Phong ngày thường hay nghịch ngợm, giờ phút này dường như cũng cảm nhận được không khí căng thẳng. Bé nằm im trong vòng tay cậu, không nhúc nhích. Khi thấy nàng nhìn qua, bé liền nhoẻn miệng cười khúc khích.

Khi rời đi, Zero không biết mình đang mang thai. Giờ gặp lại, hai đứa trẻ đều đã chào đời. Gia chủ nhìn cậu và hai đứa bé, trái tim vốn lạnh lẽo mấy ngày qua cuối cùng cũng cảm thấy ấm lại.

Nàng nhẹ nhàng bế lấy bé Phong, chủ động lui ra sau nhường cho những người khác. Những ngày qua, không chỉ nàng phải chịu đựng sự lo lắng và dằn vặt trong chuyện này. Các thú nhân đều như biến thành người khác, ngày nào trong mắt họ cũng tràn ngập sát khí và bất an.

Nàng đứng cạnh Takuma, cùng nhau trêu đùa hai đứa nhỏ trong tay.

Lúc này, Kuran Kaname bước tới gần có chút tập tễnh không vững, trong mắt đầy lo lắng và nhớ nhung tràn ra, như thể chỉ cần chớp mắt là sẽ rơi lệ. Anh nhìn chằm chằm Zero trước mặt, từng chút một cũng không chịu bỏ lỡ.

Đây là lần đầu tiên Zero thấy Kaname lộ ra dáng vẻ thế này. Thú nhân luôn bình tĩnh và lạnh lùng ấy giờ lại như thể sắp sụp đổ. Trong lòng Zero không kìm được xúc động, vươn hai tay ôm chặt lấy hắn.

Hai người ôm nhau thật lâu, Kaname tựa đầu lên vai Zero, tay khẽ vuốt mái tóc bạc của cậu, giọng thì thầm: "Tốt quá rồi... Em không sao là tốt rồi..."

Zero nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi, làm các anh lo lắng rồi.."

"Chỉ cần em an toàn là đủ rồi." Vừa dứt lời, Yuki bất ngờ lao tới, kéo mạnh Zero khỏi vòng tay của Kaname, ôm cậu thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem: "Làm ta sợ muốn chết! Ta nhớ em muốn điên luôn! Suýt nữa ta định bất chấp lao thẳng vào dinh thự của bọn chúng!"

Hành động cuả Yuki như châm ngòi cho tất cả. Mọi người đồng loạt ùa đến.

Akatsuki Kain đứng phía sau, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, khẽ nói: "Chào mừng em đã trở về."

Ruka Souen và Aido hợp lực cố gắng kéo Yuki ra mà không nổi, đành đứng bên cạnh cậu.

Zero bị vây kín giữa vòng người, Yuki và Kain kẹp trái phải, đến mức cậu có chút khó thở. Nhưng vào thời khắc này, cậu cảm thấy như bản thân đã thật sự sống lại, mọi thứ trong lòng nhẹ bẫng, ấm áp lạ thường.

Nơi này chỉ có bọn họ...bỗng Zero nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: "Những người khác đâu rồi?"

Kaname giải thích: "Kaien Cross đang ở nhà thờ, Kaito và Seiren ở lại tuyến đường chính ngay dinh thự Asato để phục kích. Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ có thể tranh thủ thêm thời gian trốn chạy cho các em"

"May mà mọi chuyện vẫn ổn." Yuki thở ra một hơi: "Có vẻ như bên địch vẫn chưa phát hiện gì."

Đôi mắt Zero vừa sáng lên thì lại vụt tắt. Yuki ngẩn ra, lập tức nhận ra mình lỡ lời, luống cuống buông tay ra, tự hỏi có phải mình đã nói sai điều gì.

Takuma bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Về trước đi, nơi này vẫn chưa thật sự an toàn."

"...Vâng." Zero khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro