15 - 23

15

Lam Vong Cơ còn nhớ rõ, tối hôm một hàng con cháu thế gia nghe học rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, y mơ một giấc mộng kỳ quái.

Tàng Thư Các nhàn nhạt mùi mực, thư án chỉnh chỉnh tề tề, lại có một thiếu niên không phải con cháu Lam gia giả vờ ngồi đến đoan đoan chính chính, trên bàn đặt bội kiếm đè lên một tờ giấy.

Thiếu niên kia vùi đầu một thời gian, bản thân thì đang sao chép thư tịch cổ xưa, một hồi lâu sau thiếu niên đưa qua một tờ giấy, phía trên lại là bức tranh vẽ bản thân.

Ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt thiếu niên lại là mơ hồ, một đôi môi mỏng phun ra giọng nói vui sướng trong sáng.

"Ta đã chép xong rồi, ngày mai liền không tới nữa."

Cảnh trong mơ ngắn ngủi, sau khi tỉnh lại y lại tinh tường nhớ rõ giấc mộng này, hơn nữa sinh ra một cảm xúc phiền muộn không hiểu được, mấy ngày ở ngực xoay quanh không đi.

Thời gian sau đó cảnh trong mơ lại lặp lại hai ba lần, đều là đoạn ngắn giống như vậy, không có tiền căn hậu quả, tuy rằng gương mặt người trong mộng trước sau không thấy rõ, y lại chặt chẽ nhớ kỹ giọng nói kia.

Đó rõ ràng chính là giọng nói của Ngụy Vô Tiện.

Chỉ là Ngụy Vô Tiện khi đối mặt với y thái độ còn tính câu nệ, nói chuyện tốc độ thích hợp, âm điệu thiên về trầm thấp, khi mới vừa nghe thấy Ngụy Vô Tiện ở xa xa mà cùng Giang Vãn Ngâm chào hỏi, âm điệu vui sướng mới khiến cho y nhớ tới chuyện này.

Lời nói tiêu tán bên tai, nhiệt độ lưu lại trong lòng bàn tay, gợi lên chút cảm xúc cổ quái trong lòng.

Tầm mắt của Ngụy Vô Tiện hình như có ý lại tựa như vô tình mà liếc lại đây, y không có phòng bị, liền đối diện với gương mặt ý cười nhàn nhạt kia.

16

Ngụy Vô Tiện căn bản không dám nhìn Lam Vong Cơ thêm vài lần, tầm mắt vừa đối diện lập tức liền lưu loát mà dời đi.

"Cũng không phải chuyện khẩn cấp gì, bên này tan lại đi là được."

"Được...... A, bên kia phải công bố kết quả, ta nhìn xem a......"

Tầm mắt của Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy bảng kết quả, lập tức cảm giác được không thích hợp.

Hắn còn nhớ rõ vốn kết quả thi đấu bắn tên, hắn, Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên, Lam Vong Cơ bốn người chính là cầm cờ đi trước.

Chỉ thấy lần này trên bảng, mình đứng hàng thứ nhất, Lam Vong Cơ đứng hàng thứ hai, Giang Trừng đứng hàng thứ ba, vị trí thứ tư lại không phải Lam Hi Thần, cũng không phải Kim Tử Hiên.

Cũng không có khả năng mình không đi trêu chọc Lam Vong Cơ, cốt truyện liền toàn bộ không đúng, Kim Tử Hiên cùng Lam Hi Thần thực lực cũng không được? Suy nghĩ đến việc này, Ngụy Vô Tiện vội vàng quay đầu lại nhìn lướt qua hàng ngũ con cháu thế gia.

Lúc này hắn mới phát hiện Lam Hi Thần căn bản không ở đây.

Mà Kim Tử Hiên xưa nay cao ngạo tự cao, lại đứng ở rìa đội ngũ, ánh mắt nhìn về nơi xa như suy tư điều gì.

Ánh mắt kia căn bản không phải Kim Tử Hiên tuổi này sẽ có.

Ngụy Vô Tiện tâm niệm vừa động, liền điều chỉnh thần sắc đi lên.

"Ta nói Kim công tử, thực lực của ngài làm sao lại vô dụng như vậy, lấy cái 『 đệ tam 』 hẳn là không phải việc khó gì đi?"

Những lời này nghe tới thật sự rất giống kiếm chuyện, trong nhóm con cháu thế gia từng cùng đi Cô Tô nghe học lúc trước, đều biết quan hệ giữa Kim Tử Hiên cùng Ngụy Vô Tiện như nước với lửa, sôi nổi từng người né tránh. Giang Trừng vốn dĩ cũng liền khó chịu Kim Tử Hiên, thấy hành vi đi lên khiêu khích nhàm chán của Ngụy Vô Tiện, hắn ngược lại không có ngăn cản, còn tính toán xem kịch vui.

Biểu tình trên mặt Kim Tử Hiên ngược lại cũng không thay đổi gì mấy, chỉ là khi giương mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nhiều hơn vài phần đề phòng.

"Ngụy công tử làm sao thần cơ diệu toán, chắc chắn là thành tích này?"

"Tự nhiên là...... Mượn một bước nói chuyện. Giang Trừng ngươi đừng tới đây, ta có việc một hai phải cùng thằng nhãi này nói rõ ràng mới được."

Hai người kia rất giống muốn tìm một góc ẩu đả lại không ai muốn khuyên, Ngụy Vô Tiện ngăn trở Giang Trừng sau đó theo kịp, lôi kéo tay áo Kim Tử Hiên liền chạy.

Cũng bởi vậy bỏ lỡ biểu tình muốn nói lại thôi của Lam Vong Cơ.

17

"Ngươi không phải Kim Tử Hiên."

"...... Lời này sao lại nói như vậy?"

"Ác, không phải Kim Tử Hiên ban đầu, ý tứ không khác nhau lắm đi."

Nếu như có người theo kịp, nhất định sẽ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên tâm bình khí hòa mà nói chuyện, quả thực chính là hình ảnh không thể tưởng tượng được.

── Tuy rằng hình ảnh kia cũng không tính tâm bình khí hoà cho lắm. Ngụy Vô Tiện đối với Kim Tử Hiên từ trước đến nay không khách khí, Kim Tử Hiên đối với Ngụy Vô Tiện cũng phòng bị.

"Ngươi ở Cùng Kỳ Đạo...... Sau đó, nháy mắt lại về tới nơi này?"

Kim Tử Hiên nhìn Ngụy Vô Tiện trầm mặc thật lâu, lại đem tầm mắt dời về phía phương xa.

"Xem như vậy đi."

"Cho nên 『 ngươi 』 trở lại nơi này là chuyện lúc nào? Năm trước ta vừa mới cùng ngươi muốn giải hôn ước từng đánh nhau."

"Mới vừa giải thành hôn ước, trên đường về Lan Lăng."

Nghe đến đó Ngụy Vô Tiện không nhịn được phụt cười, Kim Tử Hiên lạnh lùng mà liếc hắn một cái, hắn mới khụ một tiếng, thu liễm lại.

"Cái đó, đời trước chuyện kia thật sự không phải ý của ta, tuy rằng xin lỗi giống như cũng không làm được chuyện gì."

Đã biết chuyện Kim Tử Hiên có ký ức, Ngụy Vô Tiện tâm tình tức khắc bình tĩnh rất nhiều, tuy rằng hắn không cảm thấy trời cao thật sự sẽ như hắn mong muốn cũng cho Lam Vong Cơ một đời ký ức, chẳng qua là người, có hi vọng, cuộc đời liền có ý nghĩa.

Thế là hắn liền cùng Kim Tử Hiên đề cập đến một chút chuyện sau khi hai người chết, nghe được Ngụy Vô Tiện miêu tả chuyện Giang Yếm Ly gặp phải sau khi mình chết, còn có chuyện lúc sau Kim Lăng trưởng thành, lông mày của Kim Tử Hiên nhíu chặt muốn chết, nghe xong liền chỉ có một tiếng thở dài.

"Ngươi...... Sư tỷ bên kia, ngươi tính toán làm sao bây giờ?"

"Tự nhiên vẫn cưới nàng vào cửa, cùng nàng bên nhau một đời."

Dù nói như thế nào thì Giang Yếm Ly vẫn thích Kim Tử Hiên, hôn sự này muốn thành một chút khó khăn cũng không có, nhớ tới tình cảnh hoàn toàn tương phản của mình, Ngụy Vô Tiện không nhịn được lại có chút ai oán.

Nếu thời điểm trở về vừa vặn là sau sự kiện Đồ Lục Huyền Vũ, hoặc là sau Lam gia nghe học thì tốt biết bao nhiêu? Ít nhất khi đó Lam Vong Cơ đối hắn đã rất có ý tưởng.

Nhưng mà nghĩ đến Cô Tô Lam thị một hai năm này sẽ gặp được tao ngộ, Ngụy Vô Tiện ánh mắt vừa ngưng, biểu tình cũng có vài phần hung ác.

"Nhìn đến thành tích bắn tên, ta mới chú ý tới Trạch Vu Quân căn bản không có tham dự, ta đoán hắn khả năng cũng có ký ức kiếp trước, đợi một lát ta đi gặp hắn, thăm dò thử. Kim gia bên kia liền phiền toái ngươi đảm đương."

"Nếu như Ôn gia cũng có người mang theo ký ức, đến lúc đó chưa chắc là bách gia chiếm thượng phong."

"Kém cỏi nhất cũng không kém hơn gia tộc huỷ diệt, năm đó chật vật như thế cũng có thể nhẫn nhịn qua được, dù sao hai bên đều có người, lực lượng ngang nhau mà đánh một trận, lại đánh thêm một lần cuộc chiến Xạ Nhật chúng ta chưa chắc sẽ thua."

18

Hai người vốn dĩ giao tình liền không sây, nói chuyện đến tận đây cũng không có gì để nói, hai người tách ra liền trở lại thế gia của mình.

Ngụy Vô Tiện tiếp theo liền đi gặp Giang Phong Miên, làm cho hắn không biết nên khóc hay cười chính là, Giang Phong Miên tìm hắn là bởi vì Kim Tử Hiên hướng Giang thị thận trọng xin lỗi chuyện từ hôn, thái độ đặc biệt cung kính có lễ, còn biểu đạt ý nguyện muốn tới cửa giáp mặt tạ lỗi với Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên đành phải đem Ngụy Vô Tiện chộp tới nói chuyện, miễn cho đến lúc đó Ngụy Vô Tiện lại cùng Kim Tử Hiên xung đột.

Sau khi hứa hẹn sẽ không quấy rối, Ngụy Vô Tiện lập tức chuồn ra phòng ở tạm của Giang gia, trực tiếp đi về phía khu vực của Lam gia.

Bởi vì có chuyện quan trọng trong người, Ngụy Vô Tiện trong lòng có thêm vài phần tự tin, tìm hiểu được Lam Hi Thần kỳ thật có tới Kỳ Sơn, hắn liền quang minh chính đại mà trèo tường đi vào sân của Lam gia.

Nhưng mà hắn vừa mới leo lên đầu tường, liền thấy phía trong tường trước hành lang Lam thị song bích đang sánh vai ngồi, Lam Hi Thần vẫn là biểu tình ôn thôn ấm áp, Lam Vong Cơ thì nhìn qua có chút nghiêm túc.

Hai người nghe được động tĩnh cùng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nghĩ đến muốn tìm Lam Hi Thần nói chuyện khả năng còn phải tránh Lam Vong Cơ, chính là hai người này là huynh đệ không có gì giấu nhau, cố ý tránh đi thật sự là quá kỳ quái.

Chẳng qua nếu như Lam Vong Cơ có chuyển cáo hắn cảnh báo, mà Lam Hi Thần thật sự có ký ức, lấy sự cơ trí của hắn khi từng là gia chủ của Lam gia, khẳng định có thể ý thức được.

Ngụy Vô Tiện tâm tư vừa chuyển, khóe mắt thoáng nhìn cây đàn đặt ngang sau lưng Lam Vong Cơ, một kế lập tức nổi lên trong lòng.

"Thật ngại đã quấy rầy, trước đó vài ngày được một tờ khúc phổ tàn khuyết, thật sự tìm không thấy người chỉ điểm, không biết có thể cùng hai vị lãnh giáo hay không?"

Việc trèo tường này Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn làm được gọn gàng vô cùng, sau khi vững vàng rơi xuống đất vội vàng chắp tay thi lễ, cố ý vô tình mà quơ quơ cây sáo trúc bên hông.

Lam Hi Thần thấy thế không mở miệng, nhưng thật ra Lam Vong Cơ quả nhiên xem không được loại hành vi trộm cắp này, giữa mày lập tức liền nhíu lại.

"Lam gia sẽ không vô cớ cự tuyệt khách, Ngụy công tử thông báo là được, cần gì trèo tường?"

"Ai, Lam nhị công tử có điều không biết, ta thật sự là có hơi sợ Lam lão tiền bối nhà các ngươi."

"Nếu là không làm chuyện trái với lương tâm......"

"Được rồi Vong Cơ, Ngụy công tử cũng không có ác ý, không sao."

Lam Hi Thần mở miệng ngăn trở, Ngụy Vô Tiện tức khắc trong lòng cũng nắm chắc, vội vàng đối với Lam Hi Thần lại là vái chào.

"Hành động hấp tấp, vẫn chưa mang khúc phổ đến, có thể mượn bút mực hay không, ta đương trường sao chép một phần?"

"Được, Ngụy công tử mời theo ta tới."

19

Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Hi Thần vào trong phòng, trên bàn quả nhiên có giấy và bút mực, hắn ỷ vào việc đi theo Lam Vong Cơ hơn phân nửa đời, gặp qua khúc phổ vô số, tiện tay nhặt một đầu cổ khúc liền bắt đầu sao chép, đồng thời ngoài miệng cũng không nhàn rỗi.

"Trạch Vu Quân chính là nhớ được một đời ký ức?"

"Đúng vậy."

Lúc này Lam Hi Thần vẫn là dung mạo trẻ tuổi, chưa có dáng vẻ gia chủ y quan, nhưng trong cặp mắt bình thản kia cũng đã ngưng tụ một tầng tang thương khó có thể cảm thấy.

"Là chuyện trong thời gian này?"

"Đã một đoạn thời gian, liền ở thời điểm đoàn người Ngụy công tử các ngươi rời đi Cô Tô."

"Ta cũng là nghe học khi đó. Thuận đường nhắc tới, Kim Tử Hiên cũng có ký ức. Hôm nay ta cùng với hắn nói qua, trở lại thời gian này thật sự không biết là may mắn hay bất hạnh, nếu như Ôn gia cũng có người như thế, tương lai sẽ càng thêm gian khổ."

"...... Ngụy công tử đã có ký ức, sao lại cùng Vong Cơ xa lạ như thế?"

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới chính là, hắn nghĩ vượt qua cuộc chiến Xạ Nhật, Lam Hi Thần lại chuyện vừa chuyển, hỏi hắn một vấn đề khác.
Nhắc tới Lam Vong Cơ, hắn một lòng liền vừa lạnh vừa đau quả thật muốn ở trên mặt đất đau gào, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, làm bộ trấn định mà nhìn về phía Lam Hi Thần.

"Nhân quả mệnh số quá nhiều không thể khống chế, ta còn không biết có thể an ổn sống qua lần này hay không, Trạch Vu Quân hẳn là cũng không muốn thấy Hàm Quang Quân lại vì ta chịu một lần roi, lại tuyệt vọng mà chờ một lần mười ba năm đi? Hắn bảo hộ ta một đời, lần này đành phải ủy khuất hắn trước một chút, để hắn cái gì cũng không biết."

Vận mệnh là sai một ly đi nghìn dặm, Lam Hi Thần cũng muốn thay đổi vận mệnh, hắn tin tưởng Lam Hi Thần rất rõ ràng dụng ý của hắn.

Lời nói đến việc này, Ngụy Vô Tiện cũng chép xong một đoạn tàn phổ.

"Cuộc chiến Xạ Nhật gần ngay trước mắt, thỉnh Trạch Vu Quân cũng chuẩn bị sẵn sàng."

20

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Hi Thần xách theo khúc phổ quay trở lại dưới hành lang, Lam Vong Cơ đôi tay đặt ở trên dây đàn nhưng không có đàn tấu, nhắm mắt làm như tự hỏi cái gì.

"Ta bỗng nhiên nghĩ đến có việc muốn cùng thúc phụ thương nghị, khúc phổ này...... Vong Cơ đệ cùng Ngụy công tử cân nhắc đi."

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới chính là Lam Hi Thần đột nhiên liền nói một câu như thế, Lam Vong Cơ không để hắn nghĩ liền gật đầu, hắn lại có chút ngây ra.

Có lẽ Lam Hi Thần là nhìn hai người bọn họ bên nhau một đời, cố tình tính toán giúp đỡ tác hợp, nhưng đối mặt Lam Vong Cơ không có ký ức, Ngụy Vô Tiện trừ bỏ sợ vẫn là sợ, căn bản là không dám vượt qua giới hạn.

Lam Vong Cơ từ trong tay hắn nhận lấy nhạc phổ nhìn qua vài lần, liền ở trên đàn gió mát tấu lên, Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên cạnh y, nhìn người tâm tâm niệm niệm gần ngay trước mắt cúi đầu đánh đàn, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng phạm sầu.

Nói là không muốn làm Lam Vong Cơ vì hắn thương tâm, nhưng nếu như một ngày nào đó Lam Vong Cơ coi trọng một tiên tử phải đón dâu, hắn thật đúng là không nắm chắc mình có thể mất đi lý trí công nhiên cướp tân nhân hay không.

Tới khi tàn phổ kết thúc, Lam Vong Cơ tay đè dây đàn, tầm mắt hết sức nghiêm túc mà nhìn lại đây.

"Khúc này làn điệu hẻo lánh, cũng không phải là làn điệu thường thấy trong Huyền môn, cũng không phải tàn phổ danh khúc của Trung Nguyên."

Cùng tầm mắt Lam Vong Cơ chạm nhau, Ngụy Vô Tiện tức khắc liền có chút ngồi không được, tim đập không chịu khống chế mà đánh trống reo hò, trên mặt còn phải làm bộ vân đạm phong khinh.

"Ta cũng nghĩ như thế, thật sự là chưa từng nghe qua, đành phải hướng nhà các ngươi xin giúp đỡ."

Đối với người này, hắn không ngăn được tình cảm cuồn cuộn trong lòng, cũng không dám cùng Lam Vong Cơ đối diện lâu lắm ── Ngụy Vô Tiện sợ mình từ từ liền đem người ôm hôn, cứ như vậy liền không phải trêu đùa người chơi mà là thiên đại mạo phạm, hắn thật sự không muốn đem quan hệ làm thành cái loại tình trạng này.

"Không biết có thể thỉnh Lam nhị công tử lại tấu......"

Không thể hôn người thật, Ngụy Vô Tiện lòng tràn đầy suy nghĩ muốn Lam Vong Cơ lại đàn một khúc, nhưng mà hắn một câu còn chưa nói xong, ngoài tường đột nhiên truyền đến ba tiếng chó sủa.

21

Lam Vong Cơ trầm mặc mà nhìn thiếu niên một giây thối lui đến trong góc, sắc mặt trắng bệch, trong đầu yên lặng đổi mới hiểu biết đối với Ngụy Vô Tiện.

Bị chó đuổi đến tàn nhẫn có thể bị dọa ngất xỉu, nghe được chó sủa là có thể phong vân biến sắc.

Liền như thế nhìn người co lại ở trong góc cũng không phải biện pháp, Lam Vong Cơ trầm mặc một lát liền ngự kiếm bay lên đầu tường, ngoài tường hai con chó săn đang đùa giỡn, trên cổ đều có đeo gia văn Ôn gia.

Tình hình này nhất thời nửa khắc hẳn là không rời đi, quay đầu lại liếc mắt một cái Ngụy Vô Tiện đang co người thành một cục, Lam Vong Cơ duỗi tay phất Tị Trần một cái, hai luồng kiếm mang thanh triệt sáng trong nắm ở lòng bàn tay, chậm rãi bay về phía hai con chó.

Chó săn nhìn thấy vật gì hình thể không rõ liền dừng chơi đùa, kiếm mang bắt đầu bay xa, chó săn liền đuổi theo.

Lam Vong Cơ trở lại trong viện, chần chờ một lát liền đi tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện ngồi xuống.

"Đi rồi."

Còn đang hơi hơi phát run Ngụy Vô Tiện không có trả lời, xem ra còn không có từ trong sợ hãi thanh tỉnh.

"Ngụy công tử, chó đi rồi."

Ngụy Vô Tiện vẫn là không ngẩng đầu, lồng lộng run run vươn một tay, cách ống tay áo bắt được cổ tay của y, cả người nhích lại gần.

Lam Vong Cơ giữa mày hơi nhíu, lại là loáng thoáng cảm thấy chỗ bị bắt lấy, giống như bị cái gì làm bỏng một chút.

22

Lúc Ngụy Vô Tiện phục hồi tinh thần lại, phát hiện cái trán của mình dựa vào trên vai Lam Vong Cơ, tay đang gắt gao bắt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, mạnh mẽ tạo ra một mảnh hỗn độn nhăn nheo, chỉ kém không đem tay áo kéo đứt.

"Ách, xin lỗi, ta......"

Lam Vong Cơ nhìn qua không có không vui, vẫn là gương mặt không có biểu tình kia, tình cảnh này thật sự có chút xấu hổ, Ngụy Vô Tiện vội vàng buông tay, nhất thời cũng không dám đi nhìn mặt Lam Vong Cơ.

"Không sao."

Sau một lúc lâu Lam Vong Cơ mới hộc ra hai chữ, nghiêm trang mà trở lại bên cạnh bàn để đàn.

"Cớ gì sợ chó như thế?"

Ngụy Vô Tiện còn đang không biết làm sao, khi giọng nói nặng nề của Lam Vong Cơ truyền tới bên tai hắn, hắn nhất thời còn có chút phản ứng không kịp.

"A? Xin lỗi, ngươi nói cái...... Ác, bởi vì khi còn nhỏ thường bị chó đuổi theo cắn, bị cắn đến sợ."

"...... Thường bị chó đuổi?"

Nhìn ánh mắt nghiêm túc dò hỏi của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thật sâu cảm thấy nơi đây là không nên ở lâu.

Tiếp tục ở lại, hắn chỉ sợ cũng thật sự muốn ôm Lam Vong Cơ thông báo.

"Ừ, ta cũng không phải từ nhỏ liền ở Giang gia lớn lên, dù sao chính là lưu lạc một đoạn thời gian...... Ngại quá, tu tập âm luật kỵ nhất tâm thần không yên, ta trở về bình tĩnh lại, chuyện khúc phổ ngày sau lại hướng ngươi lãnh giáo đi."

23

Lam Hi Thần một qua một lại vẫn chưa tiêu tốn quá nhiều thời gian, chỉ là khi hắn bước vào dưới hành lang của nhà kề, Ngụy Vô Tiện đã không còn nữa.

Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn đàn, Lam Hi Thần chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra y trong lòng có việc.

"Huynh trưởng."

Trước khi Ngụy Vô Tiện đến thăm, Lam Vong Cơ vừa lúc liền đang thuật lại lời hắn cảnh báo, khi đó còn chưa thấy Lam Vong Cơ có bao nhiêu cảm xúc rõ ràng.

"Vừa mới đã xảy ra cái gì sao? Ngụy công tử đâu?"

Tuy rằng nhìn ra Lam Vong Cơ có tâm sự, nhưng cũng không phải cảm xúc khó chịu, chỉ cảm thấy y có chút mờ mịt luống cuống.

"Chó săn của Ôn gia ở bên ngoài đùa giỡn, Ngụy công tử sợ chó, trước tiên cáo từ."

Ác, cảm tình là người chạy cảm thấy mất mát? Không đúng a, trong ấn tượng đời này Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ giống như còn chưa hề qua lại nhiều, đệ đệ nhà mình đây là chuyện như thế nào vậy? Nhất kiến chung tình? Tình kiếp nên đến vẫn là sẽ đến sao?

"Huynh trưởng đối với Ngụy công tử, biết được bao nhiêu?"

Khi Lam Vong Cơ hỏi chuyện có chút thấp thỏm, Lam Hi Thần trong lòng hiểu rõ, có chút buồn cười mà vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ.

"Vong Cơ muốn kết giao Ngụy công tử liền đi thôi, một người hành sự như thế nào, tâm tính như thế nào, cùng với nghe người khác đánh giá, sao bằng đệ tận mắt nhìn thấy."

Hắn cũng biết, cá tính kia của Lam Vong Cơ, nếu muốn y đi kết giao với người nào, khẳng định là phải giày vò một chút.

Con đường phía trước còn có rất nhiều chuyện khó giải quyết, Lam Hi Thần có thể hiểu được tại sao Ngụy Vô Tiện lại lựa chọn không cùng Lam Vong Cơ thân cận, nhưng mà Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện có ý tưởng gì, có nghĩ kết giao, cũng không phải chuyện hắn có thể quản.

"...... Lời của huynh trưởng rất phải."

Lam Vong Cơ đáp lời sau đó lại dời đi tầm mắt, như suy tư gì mà nhìn nơi Ngụy Vô Tiện trèo tường rời đi.

_________

Beta ngày 8/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro