10. Hoa hảo nguyệt viên


Tác giả: Nhất Canh Tuyết

Edit: Ngọc Lưu Ly

※ Hướng nguyên tác sau khi kết hôn, bánh ngọt nhỏ

       Đang là lễ hội Thượng Nguyên, Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn luôn quạnh quẽ cũng nhiễm vài phần huyên náo ồn ào. Mây khói mờ ảo, trên cửa sổ các phòng sương mù bao quanh, dung nhập từng đám mây bay đỏ rực như lửa, điểm xuyết ở giữa sông núi.

       Vừa qua khỏi trừ tịch không lâu, dưới mái hiên vẫn treo đèn lồng đỏ thẫm như cũ, trên cánh cửa là hoành phi Ngụy Vô Tiện trong lúc hơi say rất có hứng thú vung bút viết xuống. Đặt bút tiêu sái phiêu dật, giống như rồng bay phượng múa, linh hoạt giãn ra. Nhưng mà đặt ở trước cửa Tĩnh Thất đoan chính nhĩ nhã, lại có vẻ thoáng không hợp nhau.

       Khi đi ngang qua đây, lúc Lam lão tiên sinh mới vừa nhìn thấy bức hoành phi này, lông mày giống như trộn vào cùng một chỗ, chòm râu giơ lên, trợn tròn đôi mắt đứng thẳng một lát, tức giận vung tay áo rời đi. Nói đến cũng kỳ, sau đó ngược lại cũng không có ai cưỡng chế yêu cầu tháo xuống, cho nên bức hoành phi tùy ý dán lên này liền vẫn luôn giữ lại tới nguyên tịch.

       Lúc thu dọn xong giấy bút đã qua giờ Mùi. Lam Vong Cơ đứng ở trước cửa khi thì dạo bước khi thì tạm dừng, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú phương xa. Trong tay y nắm chặt khối ngọc thạch thượng hạng, theo bước đi ngừng nghỉ, đầu ngón tay cũng ở mặt trên vuốt ve. Hồi lâu, y hơi mím môi, cuối cùng thu hồi vật trong tay, về phòng nhặt lên áo lông chồn trên giá đóng cửa rời đi.

       Lúc này cách lúc Ngụy Vô Tiện rời đi đã qua hai canh giờ.

       Ngày xuân nắng ấm, gió nhẹ phơ phất, tùng bách vẫn như cũ cao lớn sừng sững, xanh um tươi tốt, chạc cây hướng về phía trước uốn lượn khúc chiết. Rời khỏi Tĩnh Thất chẳng qua mấy vòng, liền có thể nghe thấy tiếng cười trong sáng quen thuộc, thân ảnh màu đen ở lá xanh đan chéo như ẩn như hiện. Lam Vong Cơ tản bộ về phía trước, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dám lớn mật làm càn như thế chỉ có một người.

       “Tư Truy Cảnh Nghi, mau xem này có phải rất thú vị hay không, các ngươi khi còn nhỏ khẳng định chưa từng chơi, muốn tới thử xem hay không? Bổn lão tổ bao dạy bao biết.”

       Theo thanh âm rơi vào trong mắt chính là thân ảnh chân cột dây thừng đứng trên cà kheo. Người nọ tay cầm trường kiếm, xoay người chém ra, gậy gỗ thon dài theo động tác của hắn vững vàng xoay tròn, bay lên từng mảnh lá rụng. Kiếm mang sắc bén, lại không có chút sát khí, chiêu thức thay đổi càng như là múa kiếm. Phi yến du long, kiếm chỉ trời xanh, cuối cùng, sạch sẽ lưu loát thu kiếm đeo vào bên hông.

       Trọn bộ động tác kết thúc Nguỵ Vô Tiện vững vàng đứng trên cà kheo, mấy lần nghiêng phần đầu xuống, hai tiểu bối nhìn đến ứa ra mồ hôi lạnh. Mỗi khi lên tiếng kêu gọi nhắc nhở, nhanh chóng tiến lên muốn tiếp được tiền bối sắp ngã xuống, người nọ lại nhẹ nhướng mày xoay người ổn định thân hình. Đợi cho kiếm pháp lưu sướng múa xong, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều bị đồ chơi chưa từng nhìn thấy này hấp dẫn, dù sao tuổi còn nhỏ, đối với sự vật mẻ thật sự tò mò, hai mắt tràn đầy ý tưởng nóng lòng muốn thử.

       “Ngụy tiền bối chúng con có thể thử xem không!”

       Lam Cảnh Nghi kiềm chế không được ra tiếng hỏi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cà kheo dưới chân Ngụy Vô Tiện, dáng dấp như vậy giống như một đứa bé muốn ăn kẹo, chọc đến Ngụy Vô Tiện sang sảng cười ra tiếng. Trong trí nhớ hình ảnh nào đó hiện ra, đứa nhỏ hai mắt sáng lấp lánh thoáng hiện, giật mình phát giác hết sức hoài niệm.

       “Cảnh Nghi dáng vẻ như vậy của ngươi nếu là để cho tiên sinh của các ngươi nhìn thấy, cẩn thận tay của ngươi, khả năng muốn chép đến qua tết Thượng Nguyên.” Thật sự không nhịn xuống, Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống nhìn xuống Lam Cảnh Nghi, tròng mắt xoay chuyển, giảo hoạt cười nói, “Ngươi nhìn một cái ngươi nhìn một cái, nói đến liền đến, Hàm Quang Quân liền ở phía sau ngươi.”

       Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: “Ngụy tiền bối ngài cũng đừng hù con, con còn không biết ngài?”

       Ngụy Vô Tiện đột nhiên thấy ủy khuất: “Thật là buồn cười, ta khi nào đã lừa gạt tiểu bối! Bằng không ngươi hỏi một chút Tư Truy, ta nói đúng hay là không đúng.”

       Không nghĩ tới uy tín của mình không đủ như thế, Ngụy Vô Tiện vô cùng đau đớn lắc đầu than thở. Một bên Lam Tư Truy túm túm ống tay áo đồng bạn, xoay người chắp tay thi lễ cung cung kính kính nói: “Hàm Quang Quân.”

       Đảo qua Lam Tư Truy đang cúi đầu cùng Lam Cảnh Nghi cả người cứng đờ, Lam Vong Cơ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Ngụy Vô Tiện. Người nọ đưa lưng về phía thái dương, ánh nắng vẩy lên người chỉ có thể nhìn đến thân ảnh màu đen, khuôn mặt cũng là một mảnh đen nhánh, nhưng ánh mắt nhu hòa mang theo tràn đầy ý cười, lại giống như vượt qua tất cả trắc trở đi vào trên người y.

       Đối diện sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ đạm nhiên nói: “Hôm nay vi phạm ba điều, ba lần, năm ngày sau cần giao.”

       Hai người một cái giật mình, vội nói: “Dạ.”

       Nhìn chăm chú vào hai tiểu bối rời đi, Ngụy Vô Tiện nâng má nhìn hồi lâu, cười nói: “Như vậy không biết Hàm Quang Quân công chính nghiêm minh muốn phạt ta như thế nào?”

       Lam Vong Cơ nhìn lên hắn nói: “Xuống dưới.”

       Đứng trên cà kheo hồi lâu, tuy rằng không cảm giác vất vả, nhưng thể lực vẫn là theo không kịp, cho dù linh hồn mạnh mẽ như thế nào thân thể gầy yếu vẫn là không thể nề hà. Ngụy Vô Tiện cong mắt, thu chân khống chế lực, cả người như hạc gãy cánh thẳng tắp ngã xuống, rơi vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ.

       Mũi ngửi mùi đàn hương mát lạnh, bên tai nghe tiếng tim đập vững vàng, Ngụy Vô Tiện đôi tay ôm cổ Lam Vong Cơ, cười hì hì nói: “Hàm Quang Quân thật lợi hại, nhanh như vậy liền đem Di Lăng lão tổ bắt được.”

       Lam Vong Cơ thật sâu nhìn hắn nói: “Đừng quậy.”

       Ngụy Vô Tiện không hề có ý hối cải cọ tới cọ đi nói: “Không quậy không quậy, Lam Trạm ngươi cuối cùng cũng tới, ngươi biết ta ở chỗ này đợi ngươi bao lâu không? Đã sớm qua mặt trời lên cao!”

       Đem người trong lòng ngực đặt lên trên núi đá ở bên cạnh, vì hắn khoác áo lông chồn kỹ lưỡng che kín cổ, tiếp theo khom lưng cởi bỏ dây thừng cột chặt. Tóc dài từ vai chảy xuống, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng duỗi tay giữ chặt tóc rơi xuống trên mặt đất, nói: “Đừng đừng đừng, Lam Trạm ta tự mình làm.”

       Lam Vong Cơ ngoảnh mặt làm ngơ, một tay đè lại cái chân lộn xộn của Ngụy Vô Tiện một tay tiếp theo đẩy ra dây thừng thay hắn gỡ xuống gậy gỗ, đôi tay vuốt ve cẳng chân căng chặt trợ giúp hắn thả lỏng. Cảm giác tê dại từ dưới hướng lên trên chạy khắp toàn thân, Ngụy Vô Tiện nhe răng trợn mắt, dừng giãy giụa.

       Đầu ngón tay vòng quanh sợi tóc, chỗ ánh mắt Ngụy Vô Tiện có thể nhìn được là khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, hai tròng mắt nhạt màu đang chuyên chú vào động tác trên tay. Đợi cho hai chi toàn bộ gỡ xuống, Lam Vong Cơ đang chuẩn bị ngẩng đầu lại cảm giác được tóc bị nhẹ nhàng nắm lấy kéo lên trên, giương mắt đó là gương mặt ý cười doanh doanh của Ngụy Vô Tiện. Chỉ thấy người nọ đem tóc giơ lên trên môi, nheo lại một mắt nháy một mắt khác, vui sướng nói: “Bắt lấy ngươi.”

       Môi khẽ nhếch, Lam Vong Cơ cúi người tiến lên ghé sát vào tay Ngụy Vô Tiện, mềm nhẹ chống lại đầu của hắn nói: “Không cần bắt, ngay tại đây.”

       Tay bất động thanh sắc ôm lấy Ngụy Vô Tiện càng thêm nắm chặt, Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Vẫn luôn ở.”

       Gió phất lá rụng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lúc đóng lúc mở, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của mình, giống như chỉ có thể cất vào một mình hắn. Tim đập dồn dập, nhanh mồm dẻo miệng như Ngụy Vô Tiện trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mở miệng. Lam Trạm không được rồi, càng ngày càng có thể nói, bằng không sao lại luôn có thể đâm trúng trái tim của hắn chứ?

       Hai tròng mắt nhạt màu kia từ khi hai người mới quen liền chưa từng thay đổi qua, tựa như Lam Vong Cơ người này, vô luận đã xảy ra chuyện gì, trước sau như một. Chỉ có ở thời điểm gặp gỡ Ngụy Vô Tiện, mặt hồ không một gợn sóng mới có thể tạo nên từng trận gợn sóng.

       Lam Trạm, Lam Vong Cơ.

       Ở trong lòng chậm rãi nhấm nuốt mấy chữ này, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: “Ta cũng ở, sau này đều sẽ ở.”

       Trong bất giác ôm lấy nhau, cảm thụ được từ trên người đối phương truyền đến ấm áp, trong lòng cũng tràn đầy phong phú, nặng trĩu dường như bị lấp đầy.

       Đầu cành chim hót vang, không loạn lòng yên tĩnh mịch.

       Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, chúng ta cùng nhau đi thôi.”

       Lam Vong Cơ đáp: “ Được.”

*

       Tới giờ Tuất, màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa. Thải Y Trấn giăng đèn kết hoa, ngọn đèn dầu huy hoàng. Không khí Nguyên Tịch lan toả trong tòa trấn nhỏ Cô Tô này, các bá tánh cũng vui mừng đi ở trên đường cái, cùng người thân trải qua ngày hội.

       Kết thúc một nhà cầu phúc cuối cùng, Ngụy Vô Tiện liền lôi kéo Lam Vong Cơ chạy tới hội hoa đăng. Cái gọi là cầu phúc, là truyền thống của Cô Tô Lam thị, mỗi lần tết Thượng Nguyên liền sẽ lựa chọn vài tên đệ tử xuống núi vì bá tánh dưới chân núi diễn tấu một đầu khúc, coi đây là bọn họ cầu nguyện năm đó hạnh phúc an khang.

       Ngụy Vô Tiện lần đầu nghe thấy việc này, tấm tắc khen ngợi, gõ nhịp ngợi khen, sau đó đôi tay ôm lấy đầu, nhìn trời không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng giơ lên chậm rãi nói thế gia luôn có vài chỗ tương đồng như vậy, hắn đã từng ở Liên Hoa Ổ cũng làm qua chuyện tương tự.

       Vân Mộng thích náo nhiệt, gặp ngày lễ càng rộn ràng hơn nữa. Liên Hoa Ổ trước nay đều là rộng mở cửa lớn, nhiệt tình hoan nghênh mỗi một vị khách nhân. Thân là đại đệ tử Ngụy Vô Tiện từng cùng một đám sư đệ đạp cà kheo vì bá tánh đến đây dâng lên một điệu múa. Linh lực tràn ngập ở thân kiếm, theo động tác sạch sẽ lưu loát của chủ nhân bay ra từng chuỗi ánh sáng đom đóm, quấn quanh ở bên người mọi người đang xem. Trong đêm tối ánh sáng năm màu linh động bay múa, nhấp nháy chợt hiện, một đốm sáng dập tắt, lại có vô số đốm từ vầng sáng lượn lờ trên bảo kiếm bay xuống, giống như một mảnh sao trời trên mặt đất. Đốm đốm ấm áp bao phủ mọi người, cuối cùng từ tông chủ châm lửa ngọn lửa ở trung ương giáo trường. Ở trong tinh hoả hừng hực thiêu đốt ưng thuận nguyện vọng, theo đốm sáng bay về phía chân trời, chờ đợi hạnh phúc đã đến.

       Chúng sinh mong ước, chẳng qua là một hồi bình an thuận ý.

       Nói như thế, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, người dùng tay gảy dây đàn cũng đang chuyên chú nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, đều ở không nói bên trong.

       Trên Thải Y trấn ánh sáng rực rỡ, nơi chốn đều là tiếng huyên náo, trẻ con cắn đường hồ lô một đứa tiếp một đứa chạy qua, tạo nên một mảnh nói cười hân hoan, người lớn thì tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau chuyện trò vui vẻ. Người múa sư tử khua chiêng gõ trống, hùng sư nhảy dựng lên mang đến một mảnh kinh hô. Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ đứng ở một bên reo hò, lại không nghĩ vũ sư trường long vừa vặn vòng đến bên người bọn họ. Dáng vẻ hùng sư vui mừng ở trước mặt Ngụy Vô Tiện rung đùi đắc ý, dẫn tới hắn buồn cười, mà một bên Lam Vong Cơ làm như lần đầu tiên gặp được loại tư thế này, nhíu lại mày, đứng thẳng bất động hình như có chút nghi hoặc. Tiếp theo Ngụy Vô Tiện liền từ trong lòng ngực của Lam Vong Cơ móc ra túi thơm, lấy chút tiền bạc ném vào giữa đầu sư, trường long rất nhanh liền vòng qua bọn họ nhảy về phía đối diện.

       Ngụy Vô Tiện cười giải thích nghi hoặc này cho y: “Cái này cũng tương tự như tiền lì xì, cho người biểu diễn chút tiền thảo điềm may mắn mà thôi, không cần để ý. Lam Trạm ngươi về sau đi theo ta bảo đảm cái gì đều biết.”

       Lam Vong Cơ yên lặng nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện.

       Người mãi nghệ mang tuyệt kỹ thét to, nuốt đao phun lửa, con khỉ ảo thuật liên tục biểu diễn đặc sắc, làm người vỗ bàn tán dương. Hai người dọc theo bên đường xem hết, Ngụy Vô Tiện không thèm để ý cầm túi tiền cho Lam Vong Cơ rải một phen lại một phen.

       Một đầu khác treo đầy đèn sáng đã có rất nhiều giấy đỏ viết đố đèn từ trong đèn màu mở thành hai nửa rơi xuống, thiếu gia tiểu dòng dõi thư hương lại sôi nổi hướng trên hàng rào treo lên đèn mới, gây nên một cơn sóng giải đố mới.

       Tùy tay lấy ra một tờ giấy đỏ, Ngụy Vô Tiện liền lôi kéo Lam Vong Cơ xuyên phố băng hẻm, rẽ trái rẽ phải đi tới một cái quán nhỏ buôn bán đèn hoa sen. Người bán hàng rong là một ông già hai mắt đã mù, tuổi gần sáu mươi, râu tóc bạc phơ, trên gương mặt nhăn nheo như vỏ cây lại là tươi cười ấm áp dào dạt, làm cho người như tắm mình trong gió xuân, giống như thế sự có ồn ào như thế nào đều không thể dao động đến ông mảy may.

       Lão nhân từ trước mặt nâng lên một ngọn hoa đăng, hòa ái cười nói: “Ngụy công tử, nhân sinh giây lát, phảng phất giống như một giấc mộng, lão hủ cuối cùng cũng chờ được ngài, có thể đem hoa đăng đã nói năm đó tặng cho ngài.”

       Ngụy Vô Tiện trịnh trọng tiếp nhận nói: “Đa tạ.”

       Sau khi từ biệt lão nhân, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi vào bên hồ. Sóng nước lấp lánh chiếu ra ngọn đèn dầu của vạn nhà, đèn hoa sen cánh hoa hồng nhạt bị lá xanh bao quanh, từng đốm lửa ánh vào hốc mắt, mặt hồ tạo nên lời cầu nguyện trong lòng của ngàn người.

       Ngụy Vô Tiện vuốt ve cánh hoa màu đỏ của hoa đăng trong tay, từ từ kể ra. Năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, từng có một ngày xuống núi mua rượu, ngẫu nhiên gặp được một đám ác ôn đang ức hiếp kẻ yếu, hắn liền tiến lên trừng trị một phen, đem người đánh chạy sau đó quay đầu nhìn lại mới phát hiện người ôm đầu bị đánh ngã xuống đất nguyên là hai mắt mù. Không yên tâm Ngụy Vô Tiện thuận tay đem người đưa đến y quán dưới chân núi. Thời điểm đang chuẩn bị đi, người nọ nói cái gì đều phải báo đáp ân cứu mạng của hắn, sau khi Ngụy Vô Tiện cự tuyệt lại nói, hắn là một thủ nghệ sư, chỉ cầu ân công nhận lấy đèn hoa sen của hắn.

       Nhưng mà sau đó không lâu Ngụy Vô Tiện liền rời đi Cô Tô, từ biệt chính là mấy chục năm. Vốn không có đem chuyện này để ở trong lòng, không nghĩ tới trong một lần đi dạo cùng Lam Tư Truy đi chung nói vài câu, thế nhưng bị lão nhân đi ngang qua nhận ra.

       Ngụy Vô Tiện nói: “Ta vốn chỉ là bênh vực kẻ yếu, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, không nghĩ tới ông ấy thế nhưng nhớ lâu như vậy.”

       Lam Vong Cơ nói: “Ông ta cũng là một vị có cá tính.”

       Ngụy Vô Tiện giơ lên hoa đăng, kháp một cái quyết, ánh lửa lay động, chiếu sáng lên một nửa mặt của hai người. Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng say lòng người. Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay cầm hoa đăng của Lam Vong Cơ, đầu ngón tay cắm vào khe hở ngón tay nói: “Lam trạm ngươi biết ta vì sao muốn nói cho ngươi những chuyện này không?”

       Không chờ đối phương trả lời, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: “Bởi vì ta muốn nói.”

       Lam Vong Cơ nói: “Ngươi nói, ta nghe.”

       Người trước mặt lãnh đạm như sương nhu hòa mặt mày sắc bén, hoảng hoa mắt Ngụy Vô Tiện. Hắn ngẩng đầu lên, cầm lòng không đậu hôn lên. Môi lạnh lẽo dán lấy nhau, tinh tế cọ xát, ai cũng không có động tác kế tiếp, chỉ là gần sát như thế liền cảm thấy trái tim cũng nương tựa ở bên nhau.

       Tách ra mấy tấc, Ngụy Vô Tiện lắc lắc hoa đăng trong tay, Lam Vong Cơ liền đem giấy đỏ vừa mới bị nhét vào trong tay trải phẳng bỏ vào bên trong, hai người mỗi người nâng một bên, ngồi xổm xuống đặt ở trên hồ nhẹ nhàng đẩy. Càng lúc càng xa hoa đăng chậm rãi hòa nhập vào mặt hồ rực rỡ lung linh, dung nhập trong đó, ánh sáng nhạt trên ngọn nến theo gió phiêu động, chiếu sáng lên chữ viết trên giấy.

       Tiêu sái phi dương “Vong”, tuyển tú tinh tế “Tiện”.

       Không làm uyên ương không làm tiên.

       (Cái chỗ này phải là " Chỉ làm uyên ương không làm tiên " mới đúng chứ nhỉ, không biết tác giả có lẫn lộn gì không =]]] )

*

       Cuối giờ Hợi, tất cả ồn ào náo động đều chìm vào cảnh trong mơ. Đêm khuya tĩnh lặng, trăng tròn trên đầu, bóng cây lắc lư, đi tới đi lui trên đường núi chỉ có tiếng xào xạc của giày bước qua lá rụng cành khô. Vốn chuẩn bị ngự kiếm trở về Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện một phen cướp đi Tị Trần. Người nọ đem kiếm ở trong tay múa cái kiếm hoa cắm về trong vỏ kiếm, xoay người nghiêng đầu nhìn lại Lam Vong Cơ, trong miệng ngậm lá cây nhếch nhếch lên, chớp chớp mắt vung vẩy bảo kiếm trong tay liền nhẹ nhàng mà đi về phía trước. Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng đen nhánh kia, bất động thanh sắc đi theo.

       Có lẽ là đêm Nguyên Tịch, ánh trăng thật là sáng ngời, chiếu vào trên đường nhỏ vắng vẻ. Ngụy Vô Tiện đi đi dừng dừng, thưởng thức Tị Trần trong tay, đợi đến lúc Lam Vong Cơ cùng hắn sóng vai mới tiếp tục đi tới.

       Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói: “Lam Trạm ngươi cảm thấy hôm nay vui vẻ không?”

       Lam Vong Cơ gật đầu nói: “Rất tốt.”

       Ngụy Vô Tiện trầm thấp nở nụ cười, bỗng nhiên bước đi nhẹ nhàng, xoay người đem bảo kiếm nhét trở lại trong tay Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ rũ mi đảo qua Tị Trần, ánh mắt lại bị một mạt màu lam đong đưa hấp dẫn. Kiếm tuệ màu lam buộc trên chuôi kiếm, dây cuối chỗ buộc quấn đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm giác rất là vui mừng.

       Thấy Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm kiếm tuệ không chớp mắt, Ngụy Vô Tiện nói: “Đây chính là Di Lăng lão tổ tự tay làm, lần đầu tiên cứ như vậy tặng cho ngươi, Hàm Quang Quân nhưng không cho ngại xấu.”

       Đầu ngón tay lay lay vài cái kiếm tuệ, ngay sau đó trịnh trọng nắm ở lòng bàn tay, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: “Ngươi đưa ta đều thích.”

       Thảm, làm sao những ngày qua chỉ cần Lam Vong Cơ mở miệng nói chuyện, hắn đều sẽ cảm thấy lỗ tai đỏ lên gương mặt nóng bỏng, lại không phải thiếu niên gì.

       Bên này Ngụy Vô Tiện đang miên man suy nghĩ, bên kia Lam Vong Cơ liền từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái cái hộp nhỏ, bỏ vào trong tay Ngụy Vô Tiện nói: “Cho ngươi.”

       Ngụy Vô Tiện ngốc lăng nói: “Đưa ta?”

       Lam Vong Cơ gật đầu ra hiệu.

       Lam Vong Cơ thời gian này vẫn luôn cùng chính mình ở bên nhau, khi nào có thứ này? Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ vừa cởi bỏ nút cài ngầm, lúc mở ra hơi hơi sửng sốt. Mỹ ngọc tinh xảo đặc sắc, lớn bằng bàn tay, phía trên cuốn vân văn xoay quanh, đoan trang lịch sự tao nhã, khoảng trống ở giữa dùng tiểu Triện khắc lên hai chữ, từng nét bút đều khắc sâu tận xương, chỗ tinh tuyệt làm người tán thưởng không thôi. Xem chữ trong ngọc này, liền biết đã có chút thời đại.

       Trùng hợp Lam Vong Cơ xác nhận chứng thực phỏng đoán của hắn.

       “Sớm nên đưa ngươi, lại mất cơ hội.”

       Ngụy Vô Tiện nghĩ tới cái gì, trong lúc nhất thời im lặng không biết nói gì.

       Kiếp trước vô luận thiếu niên nghe học hay là sau này kề vai chiến đấu, hắn vẫn luôn cho rằng Lam Vong Cơ cùng mình không hợp nhau, lần lượt đối chọi gay gắt cùng tan rã trong không vui càng giống như là chứng thực phỏng đoán của hắn. Bị chọc vài lần chỗ đau, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ liền đi, không chút nào cho đối phương cơ hội nói chuyện. Cho đến sau khi cuộc chiến Xạ Nhật kết thúc lại lần nữa gặp nhau, không khí vi diệu giữa hai người mới hòa hoãn lại.

       Nghĩ như thế, cũng liền sáng tỏ. Lam Vong Cơ rốt cuộc là dùng tâm tình gì khắc khối ngọc bội có khả năng vĩnh viễn cũng không đưa ra được này? Lại dùng cảm tình như thế nào từng nét bút khắc lên cái tên kia?

       Hít sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện chỉ nghĩ phải ôm chặt Lam Vong Cơ một cái, hắn cũng làm như vậy.

       Vùi đầu dựa vào lồng ngực ấm áp, một tay đặt trên vai, Ngụy Vô Tiện ôm gương mặt Lam Vong Cơ ngàn hôn vạn mổ, nghĩ thầm mình làm sao lại thích người này như vậy chứ.

      May mà còn có rất nhiều lần xuân hạ lại thu đông, còn có con đường rất dài đang chờ bọn họ cùng nhau đi tới.

       Cuộc đời này có thể đối với một người trường tương tư, có thể cùng một người trường tương thủ, đã trọn rồi.

       Bóng đêm đã sâu, náo loạn một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện nói: “Chúng ta về nhà đi Lam Trạm.”

       Lam Vong Cơ ôm chặt người trong lòng ngực, thấp giọng đáp: “Chúng ta về nhà.”

*

       Ngày hội Thượng Nguyên, mây đen tan đi, lưu lại trăng sáng nhô lên cao. Vân Thâm Bất Tri Xứ ánh trăng tựa như cũng sáng hơn so với ngày thường, ánh trăng sáng tỏ như cát bạc tưới xuống, chiếu sáng lên ngọn núi.

       Hoa ngọc lan cười, nhiều đóa theo gió lay động, một chút hoa nhỏ màu trắng hỗn loạn không chịu nổi ở không trung xoay vòng rơi vào trong một toà viện, lẳng lặng nằm ở trên thềm đá trước cửa.

       Gió nổi lên, đèn tắt, ở trung ương đèn đỏ đong đưa trên đầu cửa Tĩnh Thất tự chậm rãi chiếu sáng lên.

       Lúc này, hoa nở, trăng vừa tròn.

【 xong 】

_________

Lưu Ly: Quà chúc mừng Tết Thượng Nguyên cho cả nhà, moa (=^_^=)



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro