Quay về
Chương mười sáu
Sau một ngày rong chơi mệt nhoài, cả hai trở về quán trọ nhỏ ven biển. Gió đêm thổi qua khung cửa sổ hé mở, mang theo hương mặn của biển cùng chút hơi sương lành lạnh.
Tắm rửa xong, Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường, mái tóc còn hơi ẩm rũ xuống vai. Cậu có vẻ hơi ngập ngừng, đầu ngón tay vô thức siết chặt mép chăn. Cuối cùng, như gom đủ dũng khí, cậu khẽ lên tiếng:
— Lam Trạm, chúng ta...
Lam Vong Cơ đặt chén trà xuống bàn, quay lại nhìn cậu. Không chờ cậu nói hết câu, y đã bước đến, kéo chăn lên đắp cho cả hai rồi nhẹ giọng:
— Anh hiểu. Chúng ta không làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ thôi, cho đến khi có kết quả.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, sau đó bật cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cậu không ngờ Lam Vong Cơ lại hiểu rõ lòng mình đến vậy.
Chưa kịp nói thêm gì, cả người cậu đã bị kéo vào vòng tay ấm áp. Lam Vong Cơ vững vàng ôm lấy cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc lưng như muốn trấn an.
— Ngủ đi. Dạo này em đi lại nhiều, cũng mệt rồi.
Hơi ấm lan tỏa, vòng tay chặt chẽ mà dịu dàng, tựa như một bến bờ bình yên giữa sóng gió cuộc đời. Ngụy Vô Tiện khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào ngực Lam Vong Cơ, lắng nghe nhịp tim y vang đều.
-----
Sáng hôm sau, sau một đêm nghỉ ngơi đủ đầy, cả hai cảm thấy khỏe khoắn hơn. Họ trả phòng quán trọ, cảm giác yên bình của biển cả vẫn vương vấn trong tâm trí. Sau khi thưởng thức bữa sáng giản dị tại một quán nhỏ ven đường, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau bước ra bến xe.
Không gian bến xe sáng sớm khá nhộn nhịp, xe cộ qua lại, người mua kẻ bán, những tiếng rao vang vọng. Họ tiến đến quầy vé, nơi những tấm vé xe đò đang được bán. Lam Vong Cơ cầm tiền, nhẹ nhàng đưa cho nhân viên, mua hai vé về quê.
Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn xa xăm, đầu óc vẫn vẩn vơ suy nghĩ về những điều chưa kịp nói. Họ đã sẵn sàng bước tiếp, dù chặng đường về quê này có thể mang đến những thử thách mới, nhưng không gì có thể ngăn cản họ khi bên nhau.
Khi có vé trong tay, hai người bước lên xe, tìm chỗ ngồi cạnh nhau. Cửa xe đóng lại, bến xe dần xa khuất, và cả hai lại tiếp tục hành trình của mình.
----
Sau năm ngày mệt mỏi trên chuyến xe dài bảy trăm cây số, cuối cùng họ cũng về đến quê. Khi xe dừng lại ở bến, tài xế Được đã chờ sẵn từ tối hôm qua, một tay cầm chiếc mũ lưỡi trai, vẻ mặt đầy kỳ vọng nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng. Khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, hắn hơi ngạc nhiên. Thời gian qua, tưởng chừng như mọi thứ đã thay đổi, vậy mà tình cảm của họ vẫn vẹn nguyên, vẫn mặn nồng như lúc trước.
Ngụy Vô Tiện nhận ra ánh mắt đầy nghi vấn của tài xế Được, hắn khẽ cười, bước lại gần Lam Vong Cơ nói với y :
— Lam Trạm, lát về nhà, em vẫn là người hầu riêng của anh như lúc trước nhé, mọi chuyện chúng ta đợi có kết quả, được không anh?
Tài xế Được sững sờ, không thể tin vào những gì vừa nghe. Hắn nghĩ chỉ có Ngụy Vô Tiện mới được gọi cậu hai là "Lam Trạm", vì trước giờ,hắn hầu hạ cậu hai chưa từng nghe qua người nào khác gọi cậu hai như vậy. Hắn nhìn Lam Vong Cơ một cái, rồi lại nhìn Ngụy Vô Tiện, cảm thấy có một sự thay đổi rất lớn giữa họ.
Lam Vong Cơ không đáp ngay, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện một cách trìu mến. Đôi mắt màu lam của y, như mặt hồ mùa thu, trong vắt và bình yên, lấp lánh sự yêu chiều không thể che giấu.
— Em muốn sao thì như vậy.
Với câu nói dịu dàng đó, Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng dẫn cậu bước vào dinh thự nhà họ Lam. Cánh cổng lớn của biệt thự dần mở ra, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh. Đến gần cửa, Ngụy Vô Tiện đột ngột rút tay lại, đứng phía sau Lam Vong Cơ, tựa như có chút ngập ngừng, như đang cảm nhận được sự nặng nề của cuộc sống đang chờ đón mình phía trước.
Khi bước qua cánh cổng lớn của dinh thự, không khí căng thẳng bao trùm, và ngay lập tức, hai hàng người hầu đã đứng nghiêm chào đón, ánh mắt họ lướt qua Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Không gian tĩnh lặng đến lạ, như thể tất cả mọi người đều đang chờ đợi một điều gì đó.
Quản gia Trần,cúi đầu cung kính bước lên một bước:
— Cậu hai mới về
Đám người hầu đồng loạt hô theo đều răm rắp
— cậu hai mới về
Lam Vong Cơ đưa ánh mắt về phía quản gia Trần gật đầu
Vừa bước vào sảnh lớn, Ngụy Vô Tiện cảm nhận rõ không khí căng thẳng xung quanh. Người nhà họ Lam đã tụ tập đầy đủ, từ ông bà hội đồng, bà hai, bà ba cho đến Lâm Yên Nhi. Tất cả đều im lặng nhìn họ, tạo nên một không gian đầy sự áp lực và chờ đợi.
Chưa kịp hoàn hồn, Ngụy Vô Tiện đã bị bà cả quát vào mặt, giọng nói chát chúa vang lên như một tia sét giữa trời quang:
— Hai à, cái thứ kẻ ăn người ở không biết phép tắc này cớ chi con đem nó về cho chướng mắt vậy con?
Ngụy Vô Tiện giật mình, suýt nữa thì lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức cậu cố lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chào ông bà hội đồng một cách lễ phép, giọng nói hơi run nhưng vẫn cố gắng giữ vững:
— Dạ, con chào ông bà hội, con chào bà hai...
Cậu lướt ánh mắt qua bà hai, một chút ngập ngừng thoáng qua, nhưng chỉ trong tích tắc, cậu đã lấy lại bình tĩnh. Bà hai đứng đối diện, không giấu được sự xúc động, đôi mắt bà sáng lên như muốn tiến lại gần, nhưng Ngụy Vô Tiện khẽ lắc đầu, giữ khoảng cách một cách tế nhị.
Vẫn không thể tránh khỏi những ánh nhìn, cậu tiếp tục lễ phép chào:
— Con chào bà ba, con chào mợ hai.
Lâm Yên Nhi, đứng gần đó, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo, không giấu nổi sự khó chịu khi Ngụy Vô Tiện chào mình bằng "mợ hai". Cô ta khẽ nhếch môi, cảm giác như một người nào đó đang muốn tranh giành vị trí trong gia đình này.
Mọi người trong phòng đều lặng im, không ai nói thêm gì, chỉ có những ánh mắt sắc lẹm đang theo dõi từng động thái của Ngụy Vô Tiện, như thể cậu là một vật thể kỳ lạ mà họ không thể hiểu nổi.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lên tiếng, giải thích một cách đơn giản nhưng đầy kiên quyết:
— Con tình cờ gặp cậu ấy ở Buôn Ma Thuột, thấy cậu ấy hầu hạ hợp ý nên đem cậu ấy về thôi má.
Bà cả ngưng nhai trầu, vẻ mặt không đổi, nhưng sự nghiêm khắc trong ánh mắt khiến không khí càng thêm nặng nề. Bà ta đột ngột lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như sắt đá:
— Mà cái chuyện năm xưa, con đã tra kỹ chưa? Nó có lấy đồ nhà mình không? Cớ chi lại bỏ trốn vậy đa?
Câu hỏi như một cú tát, làm không khí càng thêm căng thẳng. Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh, cảm giác có một áp lực không thể tránh khỏi. Nhưng chưa kịp đáp, bà hai liền mở miệng, định lên tiếng, nhưng Ngụy Vô Tiện nhanh chóng cúi đầu, lễ phép cắt ngang:
— Dạ bẩm bà, con không dám, năm xưa vì con nhận được thư từ họ hàng xa, nói... có chút hiểu lầm về thân phận con với nhà họ Ngụy, nên con không kịp chào từ biệt ông bà, đã vội vàng đi, con xin lỗi ông bà, bà hai, bà ba, mợ hai.
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự kiên quyết và kính trọng. Cậu không muốn để bất kỳ mối nghi ngờ nào vướng vào mình nữa.
Bà cả trầm ngâm, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng không có thêm lời nào. Một lát sau, bà lên tiếng, giọng nói đã dịu đi phần nào nhưng vẫn không kém phần nghiêm khắc:
— Nếu cậu hai đã tra rõ, thì bây coi hầu hạ cậu hai bây cho tốt, tao không muốn chuyện lùm xùm năm xưa xảy ra trong cái nhà này nữa đa.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu thật sâu, nhẹ nhàng đáp:
— Dạ,thưa bà.
Lâm Yên Nhi đứng bên cạnh, đôi mắt ngập tràn sự khó chịu nhưng không dám phản đối, cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ quay đi. Không khí trong phòng dần dần dịu xuống, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đọng lại đâu đó trong từng ánh mắt.
Bà ba không chịu yên lặng, bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ đắc ý khinh miệt như muốn nói cho bà hai biết 'tôi đây là người đổi con của chị năm xưa'.
Bà ta quay sang nhìn Ngụy Vô Tiện, giọng điệu đầy mỉa mai:
— Kẻ ăn người ở, thân phận thấp kém mà cũng thân với phận, phức tạp dữ đa.
Ngụy Vô Tiện không phản ứng, chỉ cúi đầu, nhưng sắc mặt có phần lạnh đi, tựa như đang cố gắng không để sự xúc phạm kia làm mình dao động. Bà ba không ngừng mỉa mai, nhưng chưa kịp tiếp tục thì bà hai – đứng bên cạnh – đã lên tiếng bảo vệ:
— Cô nói chuyện cho xứng đáng với thân phận mình một chút, bộ kẻ ăn người ở thì không phải người đâu đa?
Bà hai giọng mạnh mẽ, không cho phép ai coi thường cậu, dù chỉ là một lời nói thoảng qua. Đó là cách bà bảo vệ cậu, bằng sự cứng rắn của mình. Ánh mắt bà hai lướt qua bà ba, đầy quyền uy, như thể cảnh cáo rằng không ai có thể làm tổn thương người mà bà đã nhận làm con của mình.
Cả sảnh im lặng, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, nhưng bà ba chỉ cứng miệng một lúc rồi hậm hực quay đi, không dám nói thêm. Trong khi đó, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn còn chút lo lắng. Những ánh mắt vẫn không ngừng bám theo cậu, và cậu hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu.
Ông hội đồng, ngồi ở chiếc ghế lớn, đôi mắt khép hờ, giọng nói nhàn nhạt như gió thoảng qua, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm khó ai dám cãi lại:
— Hai bà im lặng một chút coi, chuyện của thằng hai nó muốn ai hầu thì kệ nó, bày đặt chộn rộn cho um sùm nhà cửa. Sấp nhỏ đâu dọn cơm, sao không lo làm việc đi?
Giọng ông không lớn, nhưng mỗi từ phát ra như những tiếng chuông vang vọng, khiến không khí trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng. Bà ba và bà hai đều im lặng, ánh mắt hậm hực nhưng không dám nói thêm lời nào. Bà hai liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, sau đó quay lại nhìn ông hội đồng, nhẹ nhàng cúi đầu, không phản bác.
Ánh mắt của ông hội đồng vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt, như thể không quan tâm đến những lời ồn ào xung quanh. Nhưng chẳng ai dám cãi lại, bởi trong gia đình này, lời ông nói là quyết định cuối cùng.
Ngụy Vô Tiện thở phào, nhưng trong lòng lại có chút bất an. Cậu biết rằng dù có được sự bảo vệ của bà hai, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ phải đối mặt trong ngôi nhà này. Cảm giác như một làn sóng ngầm vẫn luôn âm ỉ chực trỗi dậy.
Sau khi ông hội đồng ra lệnh cho đám người hầu đi dọn cơm, không khí dần trở lại bình thường. Nhưng Ngụy Vô Tiện không thể nào xua đi cảm giác nặng nề trong lòng, khi mà dù có bảo vệ thế nào, cậu vẫn chỉ là một người hầu, một người không có quyền quyết định số phận của chính mình trong ngôi nhà này.

_______________
08/04/2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro