C19: Lạnh sống lưng

"Mấy bồ nghĩ năm nay bộ môn phòng chống ma thuật hắc ám sẽ do ai dạy?" Daphne hỏi mấy đứa bạn trên toa tàu, bọn nhóc đã từng được học với hai ông giáo sư dạy môn này nhưng cả hai đều không tồn tại quá một niên học nên thiên hạ dần đồn đại rằng môn học đó có xu hướng xúi quẩy.

"Mình không dám nghĩ." Pansy nhớ tới ông thầy Gilderoy Lockhart liền nổi hết da gà da vịt.

"Mà bỏ qua chuyện đó đi, ba mẹ mấy bồ có nói gì về vụ Sirius Black không?" Con nhỏ chuyển chủ đề, vội cầm tờ báo đang đọc dở mà giơ lên hỏi cả bọn. Hình của Sirius Black nằm chễm chệ ở trang nhất, với mái tóc xoăn dài và khẩu hình la hét trông như người điên. Chẳng trách cả cái bộ pháp thuật đang nhốn nháo hết cả lên để tìm cho ra ông ta

"Ba mình có nói sơ sơ nhưng ông bảo trường Hogwarts đã có biện pháp bảo vệ học sinh, tụi mình không nên lo quá làm gì" Elysian nhàm chán đùa nghịch với chiếc nhẫn của gia tộc trên tay, cái nhẫn được ếm một loại bùa đặc biệt có thể vừa như đúc bất kì đôi tay nào của những người thừa kế.

"Mẹ mình cũng bảo vậy nhưng mình vẫn không tin tưởng cho lắm. Mấy bồ thấy vụ năm ngoái rồi mà" Daphne nói, hôm nay bầu trời âm u mưa rào rạc khắp kể từ khi chúng nó rời ga tàu, lòng con nhỏ cứ nôn nao lạ thường.

"Ông ta đã giết một lúc mười ba người, chỉ bằng một lời nguyền. Trước mắt các nhân chứng và mọi người. Giữa ban ngày ban mặt. Ý mình là, chỉ có kẻ điên mới làm như thế thôi, phải không?" Draco nhăn mày nói, nó cũng cảm thấy không thoải mái gì khi nhìn bức hình ông ta la hét trong tờ báo

"Mấy bồ nghĩ ông ta vượt ngục để làm gì?" Elysian hỏi, nó không có mấy kí ức về người đàn ông này, chỉ nhớ rằng sau này ông ta đã được minh oan tội danh của mình. Như vậy có nghĩa ông ta là người tốt có phải không? Điều này vẫn còn chưa chắc được.

"Chắc ổng hết chịu nổi ngục Azkaban" Draco nói bâng vơ

"Ba mình nói ở trỏng tàn khốc lắm, người ta còn bỏ đói mấy bồ cơ" Goyle chêm thêm vào, hình như thằng nhóc sợ bị bỏ đói hơn là bị tra tấn.

Tàu Tốc hành Hogwarts vẫn trực chỉ hướng bắc mà chạy. Cảnh trí bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một hoang dã thêm, và trở nên âm u hơn khi những đám mây trên cao mỗi lúc một dày. Vào khoảng một giờ thì một bà phù thủy bép múp míp đẩy chiếc xe đồ ăn đến cửa toa của bọn nhóc. Crabe và Goyle mua hết nửa xe quà vặt của bà ta, Daphne từ chối ăn vì nó bảo đang phải giảm cân, Pansy thì cắm mặt vào tờ báo tiên tri riêng Draco im lặng vừa ngồi đọc qua giáo trình học năm vừa thưởng thức mấy quả táo xanh nó tự mang theo. Sau cùng chỉ có Elysian là vui vẻ thưởng thức mấy món đồ ngọt với hai đứa to con.

Qua một mùa hè mà đám học sinh nhà Slytherin phổng phao hơn hẳn, Draco bây giờ cao hơn đám con gái tận một cái đầu, thằng nhóc cũng không còn dùng keo vuốt tóc nhiều như hồi năm nhất, chắc tại bị Pansy trêu là tên đầu nhớt nên nó ngại. Gương mặt tròn trĩnh của Pansy thì thon lại, con bé giảm tận 5kg vì ăn không nổi mấy món ông đầu bếp mới toanh của nhà nó làm cho, riêng chỉ có kiểu tóc cắt ngắn là được giữ nguyên. Daphne thì còn đang bận xí xọn với đống đồ trang điểm được ba má nó tặng, Crabe ngơ ngác cứ ngồi thắc mắc vì sao lông mi lại cần được chải, nó có rối đâu?

Hai thằng nhóc Goyle và Crabe thì khỏi phải nói, mém thì hai đứa phải ngồi dưới sàn của toa tàu vì cơ thể quá khổ của mình.

Trời mưa càng lúc càng to, đoàn xe lao về phương bắc trong màn mưa mờ mịt. Những khung cửa sổ giờ đây chỉ còn là những cái khung trống trơn mà xám xịt lung linh làn nước mưa, rồi dần dần tối sẫm. Dọc khắp hành lang và trên những ngăn để hành lý, đâu đâu cũng thắp lồng đèn. Đoàn tàu lắc lư, mưa trút rào rào, gió gầm rú. Chỉ có ánh đèn màu vàng trên trần nhà là thứ duy nhất giúp Elysian cảm thấy ấm áp. Thời tiết cũng ảm đạm quá đi.

Đoàn tàu đang hãm dần tốc độ, càng lúc càng chậm hơn. Khi tiếng máy tàu xình xịch chìm đi thì tiếng mưa gào gió rú bên ngoài cửa sổ nghe càng rõ thêm.

Tàu Tốc hành Hogwarts thình lình khựng lại, và khắp các toa vang lên tiếng ạch đụi của rương hòm rớt khỏi mấy ngăn để hành lý. Rồi, chẳng báo trước gì hết, tất cả đèn trên tàu bỗng tắt phụt, mọi người bị vùi trong bóng tối đen ngòm.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Daphne sợ hãi kêu lên, Crabe và Goyle thì lúng túng dùng thân mình chặn mớ hành lí nặng trịch tránh để chúng rớt lên người mấy đứa con gái, Draco và Elysian nhìn nhau khó hiểu, chúng dùng đũa để ếm bùa phát sáng rồi tò mò thò đầu ra lối đi mà nhìn ngó xem đang xảy ra chuyện gì. Dọc suốt các toa tàu, chỗ nào cũng thò ra những cái đầu ngơ ngác y hệt chúng.

"Có cái gì đang đi động bên ngoài. Mình nghĩ có lẽ người ta đang lên tàu." Một tiếng ken két chói tai vang lên, Pansy cố lau đi tấm kính để kiểm tra.

"Có vụ đón học sinh giữa đường nữa hả?" Daphne sợ hãi ôm chặt cánh tay của Elysian mà hỏi

"Để mình đi hỏi xem có chuyện gì" Draco đứng lên định đi ra cửa nhưng bị Elysian ngăn lại, Elysian biết thứ đó sắp xuất hiện rồi. Nó nắm chặt lấy cánh tay Draco mà lắc đầu.

"Ngồi xuống đi"

"Sao vậy? Bồ bị gì hả?" Draco ngồi xuống theo như lời nói của Elysian nhưng tỏ ra đầy bối rối. Và rồi cái sự bối rối ấy chuyển thành nỗi kinh hoàng khi Daphne run rẩy chỉ tay về phía cánh cửa.
Một hình thù trùm áo khoác cao lừng lững gần đụng nóc toa, đứng ngay trên lối ra vào chào đón bọn chúng. Gương mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu.

Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong toa tàu. Đứa nào cũng sợ đến điếng người cầu mong thứ đó đừng bước vào toa tàu của chúng, sau một lúc thì nó cũng chịu buông tha toa của Elysian mà tiếp tục lướt đi. Trong giây phút đó, Elysian gần như muốn ngừng thở, Daphne thì sắp khóc đến nơi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Giám ngục" Elysian thì thầm

"Bọn chúng là giám ngục" Cái lạnh thấu da, ớn đến từng miếng da miếng tóc làm cả đám rùng mình.

"Ai cho bọn nó lên tàu vậy" Pansy xì xầm một cách thật khẽ

"Sụyt" Draco đưa tay về phía bọn con gái khi nghe tiếng ai đó la lên, tay nó thủ sẵn đũa phép, Crabe và Goyle yểm trợ hai bên hông. Nhưng chưa kịp thấy cái gì kinh dị thì đèn đóm đột nhiên sáng trở lại phía trên đầu, và sàn tàu lại bắt đầu rung chuyển. Tàu Tốc hành Hogwarts lại khởi hành và ánh sáng đã lại tràn ngập khắp các toa đánh đổ luôn cái lạnh tê buốt đám giám ngục mang lại. Draco thở phào một hơi ngồi bộp xuống ghế

Trong suốt chặng đường ngắn còn lại, không ai nói chuyện gì nữa. Cuối cùng, khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, một cảnh hỗn loạn táo tác diễn ra: cú rúc inh tai, mèo ngao nhức óc. Có vẻ như chúng chưa quên được cái hình ảnh đáng sợ khi nãy. Trên sân ga nhỏ, trời lạnh buốt, mưa vẫn đang rủ xuống những tấm màn lạnh giá. Daphne run rẩy cứ nép vào giữa Pansy và Elysian, trông con nhỏ vẫn còn sợ chết khiếp, cả bọn nối đuôi nhau theo đám học sinh năm 3 tiến dọc theo sân ga.

Vì trời mưa, con đường trở nên lầy lội, mấy đứa cứ phải bấu víu lấy nhau mà đi để tránh bị trượt ngã, chúng được dẫn đến một nơi có ít nhất hàng trăm cỗ xe đang đậu sẵn, chờ đưa đám học sinh từ năm thứ hai trở lên về lâu đài. Và rồi Elysian thấy chúng, những con vong mã đen ngòm, đang kiên nhẫn đợi từng tốp phù thủy sinh bước lên xe.
------

Đại sảnh đường lại một lần nữa trở nên náo nhiệt sau nhiều ngày dài vắng bóng học sinh. Buổi lễ phân loại thường niên diễn ra vừa xong, thì cả đại sảnh không hẹn mà đưa mắt về phía cái cổng vào to lớn. Bước vào là ba cô cậu nhà Gryffindor, Harry lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của cả bọn. Chúng truyền tai nhau rằng Harry lăn đùng ra ngất xỉu khi thấy bọn giám ngục. Draco nãy giờ vì vụ này mà cười nắc nẻ như vừa thắng một trận lớn.

Rồi những tiếng xì xào bàn tán dần bị át bởi tiếng chào của thầy hiệu trưởng kính yêu của chúng.

"Hoan nghênh tất cả các con đã tựu trường."

"Chúc mừng các con vào một niên học mới nữa ở Hogwarts! Tôi có vài điều muốn nói với tất cả mọi người ở đây, và bởi vì một trong những điều đó rất nghiêm trọng, nên tôi nghĩ tốt nhất là nên nói phụt ra ngay bây giờ, trước khi các con no nê mụ mẫm đi vì bữa tiệc linh đình tuyệt cú mèo của chúng ta..." Cụ Dumbledore tằng hắng lấy giọng nói tiếp

"Như tất cả các con đều biết qua vụ kiểm soát trên tàu Tốc hành Hogwarts, trường của chúng ta hiện nay đang có những vị khách là các viên giám ngục Azkaban, những người đến đây để làm nhiệm vụ do Bộ Pháp thuật giao phó."

"Họ sẽ đặt trạm canh gác ở mỗi cổng ra của nhà trường. Trong thời gian các viên giám ngục Azkaban ấy lưu lại trường chúng ta, tôi muốn nói rõ rằng không ai được ra khỏi trường mà không có sự cho phép. Các con đừng hòng đánh lừa hay qua mặt các viên giám ngục Azkaban bằng quỷ kế hay cải trang, thậm chí khoác áo tàng hình đi nữa."

"Các viên giám ngục Azkaban về bản chất không bao giờ thấu hiểu những lời xin xỏ hay viện cớ. Vì vậy tôi phải khuyên bảo từng người trong mọi người ngồi đây là đừng tạo ra cái cớ gì để bị họ làm hại. Tôi trông cậy vào các Huynh trưởng và các tân Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, hãy làm hết sức để bảo đảm rằng không một học sinh nào có chuyện va chạm với các viên giám ngục Azkaban."

Những tiếng xù xì to nhỏ lại dần trở lại khi thầy nói xong.

"Mình nghe rằng giám ngục có thể hút hết niềm vui của nạn nhân nó nhắm tới, một thứ nguy hiểm như vậy mà lại để lờn vờn quanh trường. Bộ pháp thuật bị làm sao thế?" Pansy nhỏ giọng thắc mắc

"Tụi nó có bay được vào lớp học không nhỉ? Nếu đang học mà gặp chúng chắc mình đi gặp cụ Merlin mất" Daphne lí nhí

"Chắc không sau đâu, tụi mình đừng đá động gì tới chúng là được" Elysian thản nhiên nói

"Có một thông báo khác vui vẻ hơn. Tôi sung sướng chào mừng hai giáo viên mới gia nhập vào đội ngũ giảng dạy của trường chúng ta. Người thứ nhất là giáo sư Lupin, người đã hào hiệp đồng ý lấp chỗ trống ở bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Thầy Dumbledore lại nói to, thu hút sự chú ý của cả đại sảnh đường

Tiếng vỗ tay vang lên lác đác, nghe không có vẻ nồng nhiệt lắm. Giáo sư Lupin có vẻ ngoài cực kỳ nhếch nhác lôi thôi, trông khác một trời một vực với ông thầy bóng lưỡng từng dạy chúng nó năm ngoái. Draco vừa nhìn đã ngồi nói to nói nhỏ xem ông thầy sẽ tồn tại được bao lâu, nó cho là một năm, Crabe thì bảo hai năm, Goyle thì...3 tháng. Chúng nó thấy giáo sư Lupin cứ lơ ngơ lác ngác.
Cụ Dumbledore nói tiếp sau khi tiếng vỗ tay rời rạc chào mừng giáo sư Lupin chấm dứt.

"Việc chỉ định vào chức vụ giáo viên thứ hai trong niên học này là... Vâng, tôi rất tiếc thông báo cho các con biết là giáo sư Kettleburn, giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, đã về hưu vào cuối niên học vừa rồi, để có nhiều thời gian chăm sóc các chị còn lại của ông. Tuy nhiên tôi vui mừng thông báo là vị trí của giáo sư Kettleburn được thay thế bằng chính ông Rubeus Hagrid, người đã đồng ý nhận thêm nhiệm vụ mới này bên cạnh nhiệm vụ giữ khóa trường Hogwarts của chúng ta."

Đám nhà Gryffindor vỗ tay như điên sau khi nghe tin, chắc chúng nó phải hâm mộ Hagrid lắm, ba nhà còn lại thì ngơ ra nhìn đám nhà sư tử hú hét. Hagrid cũng vì vậy mà nốc một ly rượu to, Elysian cũng chẳng biết ông đỏ mặt vì say hay vì xấu hổ.

"Để người gác cổng làm giáo viên, vụ này mới" Draco trào phúng nói

"Còn đang định thắc mắc xem ai mà lại chọn cái cuốn sách cắn đớp lung ta lung tung đó dạy học. Giờ thì mình hiểu rồi" Pansy thở dài.

Nhưng nỗi sầu não của đám nhóc dần biến mất khi những chiếc ly vàng dĩa bạc hiện ra, báo hiệu đã đến lúc dùng bữa. Có thể vì chuyến đi giông bão lúc chiều nên hôm nay cả bọn ăn ngon miệng hơn hẳn, cái ấm nóng của đồ ăn đã làm chúng quên đi sự lạnh buốt thấu da thấu thịt mà bọn giám ngục mang lại. Pansy đặc biệt ăn nhiều, con nhóc gom tận hai miếng thịt cốt lết cùng một toa nước sốt mà ăn lấy ăn để.

Mọi người lên giường đi ngủ vào lúc nửa đêm, chiếc lò sưởi ấm nóng đã xua tan cái lạnh của nước hồ lạnh lẽo đang long lanh ngoài ô cửa sổ phòng ngủ của đám học sinh nhà Slytherin. Elysian nằm nhoài trên cái giường cứng cáp quen thuộc mà ngủ một giấc đến sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro