Chap 1: Chuẩn bị cho cuộc gặp mới
11/5/2016
Sinh nhật lần thứ 18 của Ngữ Yên vẫn diễn ra trong không khí ấm áp bên gia đình. Một chiếc bánh kem phủ đầy sô-cô-la, bốn ngọn nến lung linh và tiếng cười rộn ràng.
"Tặng con gái nhỏ của ba." – Thiện Văn mỉm cười, đặt vào tay cô một hộp quà nhỏ xinh nhưng chứa đựng biết bao yêu thương.
"Con mở ra nhé!" – Ngữ Yên hào hứng nói, nhưng bàn tay đã nhanh nhẹn xé lớp giấy gói quà.
Bên trong là một đôi giày thể thao đen trắng, mẫu mới nhất năm nay, đúng phong cách của những cô cậu học sinh cấp ba.
"Ba mong con sẽ cùng đôi giày này chạm đến những ước mơ của mình." – Thiện Văn xoa đầu cô con gái nhỏ.
"Mẹ cũng có quà này! Chúc con gái sẽ đỗ nguyện vọng một nhé!" – Nhĩ Hoa dịu dàng đưa ra một chiếc vòng tay có khắc tên và ngày sinh của Ngữ Yên.
"Con cảm ơn mẹ! Năm nào cũng được nhận quà, sướng ghê! Còn quà của chị đâu, Tiểu Dao?"
"Năm sau đi! Năm sau em sẽ tặng chị một món thật hoành tráng!" – Tiểu Dao bĩu môi, làm cả nhà bật cười.
Bữa tiệc sinh nhật nhỏ nhưng đong đầy hạnh phúc. Là học sinh cuối cấp, sách vở chất cao hơn đầu, nhưng Ngữ Yên vẫn mơ về một cuộc sống đại học rực rỡ: một nhóm bạn vui vẻ, một mối tình thanh thuần, những chuyến xe đưa cô đi đi về về giữa nhà và trường.
60 ngày... 30 ngày... 10 ngày...
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Ngữ Yên siết chặt bút, đem tất cả sự cố gắng của mười hai năm học đặt cược vào hai ngày thi này.
Reng! Reng! Reng!
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm. Chỉ còn chờ kết quả.
Một tháng sau, kết quả công bố. Cô đỗ nguyện vọng một! Cảm xúc vỡ òa, cô ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt vui sướng lăn dài nhưng cũng xen lẫn chút tiếc nuối – vì sắp phải xa gia đình.
Đêm trước khi nhập học, Ngữ Yên trằn trọc tâm sự với mẹ suốt cả đêm, kể về những lo lắng và háo hức của mình. Sáng hôm sau, cổng trường đại học Bắc Kinh hiện ra trước mắt, rộng lớn và đầy uy nghiêm. Chính thức bước chân vào giảng đường, cô trở thành một tân sinh viên.
6 tháng sau...
Cuộc sống sinh viên đã dần quen thuộc. Một ngày nọ, Minh Nguyệt – bạn cùng phòng kí túc xá – đề nghị:
"Ngữ Yên, cậu tính đi làm thêm không?"
"Mình cũng đang tìm, nhưng sinh viên năm nhất khó kiếm việc quá!"
"Sao cậu không thử làm gia sư? Nhàn mà vui, lại còn được tiếp xúc với mấy đứa trẻ con nữa."
Tối hôm đó, Ngữ Yên lên mạng tìm kiếm. Đa số công việc đều xa hoặc yêu cầu quá cao. Đang định tắt điện thoại thì một tin đăng tuyển gia sư tiếng Anh cho học sinh lớp 9 lọt vào mắt cô. Không yêu cầu nhiều, lại gần trường, chỉ cần đi hai trạm xe buýt. Cô lập tức nhắn tin ứng tuyển.
20 phút sau, có hồi âm.
Buổi dạy thử được hẹn vào 6 giờ tối hôm sau.
Chiều hôm ấy, kết thúc tiết học cuối, Ngữ Yên vội vàng thu dọn đồ đạc, bắt chuyến xe buýt số 36. Trái tim cô đập mạnh vì hồi hộp. Lần đầu tiên cô đi làm!
Điện thoại chỉ đường đến một khu dân cư cao cấp. Đứng trước cánh cổng lớn, cô bấm chuông. Một người giúp việc mở cửa.
"Cháu là Ngữ Yên, gia sư đến dạy thử ạ."
"Cháu vào phòng khách đợi chút nhé."
Một lát sau, một người phụ nữ quý phái bước xuống, nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm.
"Chào cháu, cô là Mộng Dao. Minh Ngọc nhà cô học lớp 9, cháu chỉ cần giúp em ấy làm bài tập về nhà là được. Lương thì cháu tự đề xuất nhé."
"Dạ, cháu là Bạch Ngữ Yên, sinh viên năm nhất. Cháu sẽ cố gắng giúp em học tốt hơn ạ!"
"Dì Dung, đưa Ngữ Yên lên phòng Minh Ngọc giúp tôi nhé."
Ngữ Yên bước đi dọc theo hành lang rộng lớn, lòng không khỏi hồi hộp. Cánh cửa mở ra, một cô bé xinh xắn lao ra kéo tay cô:
"Chị Ngữ Yên! Vào đây ngồi đi ạ!"
Minh Ngọc nhanh nhảu giới thiệu, rồi hai chị em bắt đầu buổi học. Cô bé tiếp thu khá nhanh, lại ngoan ngoãn.
"Em hiểu bài không?"
"Có ạ! Ngày mai chị lại đến dạy em nữa nhé!"
Buổi dạy thử kết thúc suôn sẻ. Cả Minh Ngọc lẫn mẹ cô bé đều rất hài lòng. Dần dần, số buổi dạy tăng từ một, lên hai rồi ba buổi mỗi tuần. Đôi khi, Minh Ngọc còn gọi cô đến chỉ để ôn tập thêm.
Tối hôm ấy, Minh Ngọc chợt hỏi:
"Chị Ngữ Yên, chị là sinh viên năm nhất đúng không? Vậy là chị 19 tuổi à?"
"Ừ, sao thế? Nhìn chị già lắm hả?" – Ngữ Yên trêu.
"Không phải! Chỉ là... anh em cũng bằng tuổi chị, mà từ khi lên đại học, em mới gặp anh ấy đúng hai lần!" – Minh Ngọc phụng phịu.
"Chắc anh em bận học đó, cũng như chị này, học rồi đi làm thêm nữa."
Ngữ Yên cười, rồi đứng dậy xỏ giày ra về.
Cánh cửa vừa mở, một bóng người từ bên ngoài bất ngờ bước vào, suýt nữa cô đã va vào cậu ta. May mắn, một bàn tay kịp giữ lấy cô.
Ngữ Yên ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Cậu con trai đối diện khẽ kéo cô đứng thẳng rồi chỉ lạnh lùng buông một câu:
"Xin lỗi, hơi vội."
"Hạ Vũ về rồi à!" – Quản gia lên tiếng.
"À, cô giáo về nhé!" – Quản gia cũng lên tiếng chào hỏi qua lại
Ngữ Yên chỉ kịp gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hai người giao nhau. Nhưng chỉ thoáng qua, như thể một cơn gió nhẹ...
Mà cô không ngờ rằng, cơn gió ấy sẽ đảo lộn cả thế giới của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro