Chap 4: Tiến lên
Câu nói này như vật thật nặng đè xuống, Y/N ấn vào vòng bạn bè coi liền nhìn thấy bài đăng mới nhất, là An Nhiên đăng một tấm ảnh chụp hai người, cô ấy mặc áo thun trắng hở vai cùng quần jeans xanh nhạt, khoác tay người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt thư sinh khi cười lên trông rất dịu dàng.
An Nhiên còn đăng một câu.
Bạn trai của tôi
Ban trai tôi
Ngay lập tức mạng xã hội đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Steven bình luận đầu tiên.
[Thật hay giả vậy ?]
[Hẹn hò thật à ? Chúc mừng nhé]
[Chúc mừng chúc mừng]
An Nhiên công khai như vậy nhưng nhóm chat của lớp lại rất yên tĩnh không có bàn tán gì, đa số mọi người đều chạy qua nhóm khác nói về chuyện liệu Huyền My có theo đuổi Avin thành công hay không, liên tục than "Trời ơi trời ơi".
[An Nhiên có người yêu rồi, cơ hội thắng của Bảo Ngọc nhất định sẽ tăng lên]
[Hy vọng Huyền My cố lên, sớm ngày có được Avin, sau đó tuyên bố lên vòng bạn bè]
[Rất muốn cổ vũ cho Huyền My, tiếc là cô ấy không có trong nhóm này]
[Quan trọng nhất là bây giờ không biết tâm trạng của Nhật Hoàng thế nào rồi]
Cuối cùng cũng có người nghĩ đến tâm trạng của người còn lại.
Y/N do dự một lát nhấn vào danh sách bạn bè, Instagram không thông báo người dùng có đang hoạt động hay không, vì vậy không thể biết được rằng anh đã biết chuyện này hay chưa, nhưng giờ vòng bạn bè náo nhiệt như vậy, hơn nữa anh còn kết bạn với An Nhiên, nên sớm hay muộn thì chắc là anh cũng đã biết rồi.
Bảo Ngọc bỗng gửi tin nhắn cho Y/N.
[Có hơi kinh ngạc, mặc dù tớ đã từng có suy nghĩ nhất định sẽ có ngày An Nhiên và Nhật Hoàng sẽ quay lại bên nhau. Nhưng với tình hình bây giờ, xem ra không có hy vọng rồi. Y/N, cậu cảm thấy cậu ấy liệu có còn nhớ An Nhiên không ?]
Ngón tay Y/N chợt dừng lại ở khung bàn phím cảm ứng trên điện thoại, không biết trả lời thế nào.
[Ừm. Tớ không rõ. Dù sao cũng đã từng sâu đậm thế mà]
Y/N cố tỏ ra không biết nhưng thực ra cô hiểu rất rõ.
Và cũng may là Bảo Ngọc đã không hỏi thêm quá nhiều.
Nhân viên phục vụ bưng bánh ngọt tới, Thanh Nhã đưa nó cho Y/N, lúc này cô mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên nhìn Thanh Nhã, Thanh Nhã nhẹ giọng hỏi.
"Em có việc bận sao ?"
Y/N khựng lại.
"Không phải."
"Vậy em ăn thử chiếc bánh kem này đi, anh nghe nói rất ngon."
Thanh Nhã ra hiệu cho Y/N, cô kéo đĩa bánh qua cầm đĩa lên ăn thử, Thanh Nhã thở phào một hơi, vừa rồi còn chưa nói xong bây giờ cũng không còn dũng khí nữa rồi, đành đợi lần sau vậy.
Y/N ăn vài miếng bánh, men say cũng phai dần đi.
Trong lòng cô có tâm sự, cũng không ngồi nói chuyện với Thanh Nhã thêm mà tìm lý do về trước. Thanh Nhã biết cô mặc dù nói không có việc gì, nhưng lúc nãy nhìn vào màn hình điện thoại khá lâu nhất định là bận gì đó, vì vậy cũng không giữ cô lại...
Vào nhà.
Y/N ngả người lên sofa, ngây ra nhìn trần nhà.
Nhà cha mẹ Y/N và An Nhiên có thể tính là khá gần, ở ngay cạnh nhau, có lần hai người đều dậy muộn cùng ra khỏi cửa nhà, đến nơi thì cống trường đã đóng rồi, lúc đó hai người dù ở cạnh nhà nhau nhưng không tính là hoàn toàn thân thiết.
Hai người đứng ở cổng nhìn nhau.
Y/N đột nhiên nhớ tới Bảo Ngọc có lần kể về vụ cổng sau trường từng có rất nhiều nam sinh thích trèo tường lén đi ra ngoài, nghĩ rồi Y/N liền này ra một ý tưởng điên rồ, sau đó cũng ngần ngại kéo An Nhiên cùng đi ra cổng sau trường.
Y/N và An Nhiên nhìn nhau, hai học sinh ngoan chưa bao giờ làm việc này nhưng không có nghĩa là họ không thế, vì vậy sau khi thương lượng xong, Y/N khởi xướng lên trước rồi kéo An Nhiên lên cùng.
Lúc cô định bước lên hòn đá rồi nhảy, bỗng có tiếng bước chân đang tiến lại gần, Y/N quay đầu sang, nhìn thấy một nam sinh cao gầy, miệng ngậm kẹo mút nhìn bọn họ.
Nam sinh trông hơi cà lơ phất phơ, mắt đầy ý cười, ngũ quan xuất chúng, bọn họ đều quen, là Đỗ Nhật Hoàng - một trong những nhân vật nổi tiếng ở trường.
Y/N quên rằng hôm nay là ngày Hội học sinh đi tuần tra, hơn nữa Nhật Hoàng còn là thành viên của Hội học sinh, nếu để ghi tên và bị anh Nhã biết, cô sẽ toi mạng mất.
"G-giúp chúng tớ nhé ?"
Y/N đành thương lượng.
Nhật Hoàng nhướng mày, nhìn đồng hồ đeo tay.
"Giúp các cậu thì tớ được lợi gì ?"
"Lát nữa sẽ mời cậu ly trà sữa."
Hoàng ngẩng đầu nhìn cô vài giây, sau đó ánh mắt quay sang nhìn An Nhiên, có chút bất ngờ khi cô gái nhìn ngoan hiền này có thể nói vậy.
An Nhiên lúc này đang ôm balo, gió thổi qua mái tóc mặt hơi phiếm hồng, Hoàng nghe vậy khẽ cười cũng không gây khó dễ cho họ nữa, đi lên đưa tay như muốn giúp đỡ.
"Leo lên đi."
Y/N không nghĩ nhiều nữa nhưng vành tai lại đỏ ửng lên khi nhìn Hoàng. Còn An Nhiên thì chớp chớp mắt ôm chặt balo, nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn cậu."
Hoàng nghe vậy nâng cao tay hơn chút để Y/N dễ dàng trèo qua tường hơn, hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu niên truyền đến, bàn tay cô khẽ chạm vào tay cậu không kịp phản ứng thì đã buông ra.
Y/N trèo tường thành công.
Cũng vào lúc ấy, sau khi trèo tường vào được bên trong trường, cô nghe thấy tiếng gió thổi qua, ngọn gió ấy khẽ nói nhỏ rằng.
Viên kẹo ngày hè năm đó thật ngọt ngào.
Sau đấy mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.
Cuộc sống Y/N vẫn là thường xuyên gặp gỡ và chơi cùng Bảo Ngọc, kết được thêm nhiều bạn bè mới.
Đến khi lên 11, Hoàng và An Nhiên trở thành bạn cùng lớp với Y/N, Hoàng ngồi cùng bàn với Y/N, An Nhiên ngồi trước họ, cũng không biết từ khi nào Hoàng thường nghịch tóc An Nhiên, lúc ngủ anh úp mặt xuống bàn, tay vắt ra sau gáy, An Nhiên quay người lén trộm lấy bài thi đề dưới tay anh coi, anh giả vờ không biết nhấc tay lên cho cô dễ dàng lấy.
Cảm giác thân mật không âm thanh này là thứ khi Y/N ngồi cùng bàn với anh không thể xảy ra.
Và Y/N biết, Hoàng và An Nhiên đã âm thầm bên nhau, chỉ là từ khi nào thì không rõ.
Tưởng chừng viên kẹo ngọt ấy sẽ mãi mãi là viên kẹo ngọt, vậy mà vào cuối năm 12, giữa bố mẹ An Nhiên xảy ra chuyện, cô ấy rơi vào nỗi lo sợ về việc bố mẹ sẽ ly hôn và căn bản cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Vào ngày họp phụ huynh bàn về chuyện tương lai, mẹ cô ấy đi giày cao gót, đeo kính râm bước vào, trông vô cùng khó gần, toàn bộ phụ huynh không ai dám đến gần bà.
Ngược lại mẹ của Hoàng lại khá hòa hợp với mẹ của Y/N, hai người trước kia đều cùng học chung trường đại học, còn có chung sở thích, vừa bắt đầu nói là không hết chuyện, sau đó hai nhà cũng bắt đầu có qua lại quen biết. Thỉnh thoảng Y/N cũng sẽ bị kéo đến nhà Hoàng chơi. Sau khi đăng ký nguyện vọng, thi đại học xong và đợi giấy thông báo trúng tuyển, An Nhiên gần như không còn xuất hiện tại HCM cũng không xuất hiện ở chỗ bất kì bạn học nào.
Vào một ngày mưa tầm tã, An Nhiên ngồi bệch bên cửa số kính lớn ở phòng khách, vốn định ngắm trời mưa rơi, lại thấy Hoàng cầm ô đứng dưới mưa, kiên trì đợi cô ra nói chuyện. An Nhiên ban đầu không muốn gặp anh, nhưng rốt cuộc vẫn cầm ô chạy ra ngoài.
Khi ấy giữa hai người xảy ra xung đột, một trận cãi và lớn nổ ra, người mặc áo khoác thể thao màu xanh đen đang níu tay An Nhiên, An Nhiên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đứng dưới mưa ngoảnh đầu lại nhìn anh.
Nhà Y/N ở ngay cạnh nhà An Nhiên, lúc đó đứng ở trên ban công, khoảng cách rất xa nên Y/N không thể nghe thấy họ nói gì ngoài bên tai là tiếng mưa rơi, nhưng khi ấy cô đã nhìn thấy An Nhiên hất tay Hoàng ra, Hoàng cố chấp kéo tay cô ấy lại nhưng vẫn bị hất ra như cũ.
Trong lúc giãy giụa cả hai buông ô vứt ra xa, nước mưa lập tức dính lên người họ. An Nhiên hai tay ôm mặt khóc nức nở, Hoàng bất lực chỉ biết đứng cách An Nhiên một khoảng, ngẩng mặt nhắm mắt lại, ở giữa con ngõ có chút lạnh lẽo.
Tiếng mưa không nhỏ.
An Nhiên vội vã quay người chạy vào nhà, đứng ở trước cửa cổng quay lại nhìn Hoàng, lúc này giữa làn mưa tầm tả Y/N có thể nghe thấy tiếng cô ấy nói.
"Tôi đã sớm không còn thích cậu nữa rồi, Nhật Hoàng, đừng tới đây tìm tôi nữa."
Hoàng thất thần mặc kệ mình có bị nước mưa dính ướt.
Cũng không biết có phải là thương xót cho chuyện tình thanh xuân của Hoàng hay không, Y/N trong vô thức từ trên ban công chạy xuống, cô cầm theo ô, mở toang cửa cổng ra, chạy lại gần anh.
Cô đứng ở đằng sau, cầm chiếc ô lớn che mưa cho anh.
Không ai nói ai câu nào.
Sau khi thi đại học, Y/N như mong đợi đậu được vào Đại học ở Mĩ, còn dành được xuất học bổng lớn. Còn Hoàng đậu thủ khoa vào Đại học RMIT, nhưng lại chậm trễ mãi không đến trường nhập học, từ chỗ Steven biết được An Nhiên không thi đại học, cô ấy đã ra nước ngoài, vứt bỏ Hoàng ở lại.
Mãi cho đến khi khai giảng Nhật Hoàng mới cùng Avin Lu nhập học.
Sau khi vào đại học.
Từ chỗ Steven cô biết được nhiều tình tiết hơn nữa, những thứ mà cô từng không chú ý đến và cả việc nhóm con trai bọn họ đều mặc định An Nhiên và Nhật Hoàng là một đôi. Cặp đôi được mọi người gần ghép ấy lại không cùng vào một ngôi trường như từng ước nguyện, mỗi người mỗi hướng, không còn liên lạc nữa.
Thời gian ấy thật dài đằng đẵng.
Y/N bình tĩnh lại.
Ánh đèn khẽ lay động, cô ngồi dậy đi rót một ly nước, tối nay ăn món tôm nướng muối ớt xong cảm thấy hơi cay cay tê tê, thật khát khô cổ họng. Cô đứng ở trước bàn cầm điện thoại lên nhấn vào vòng bạn bè của Nhật Hoàng.
Câu ấy vẫn còn ở đó.
Y/N nhìn ảnh đại diện của anh một hồi không biết vì sao cô lại có một dự cảm chẳng lành, đặt điện thoại và ly nước xuống, cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi ra trang điểm lại, sau đó vội ra ngoài, tối nay cô có uống rượu nên không thể lái xe, chỉ đành gọi taxi.
Rất nhanh sau đó chiếc xe đã dừng lại ở cửa CLB.
Y/N đi thang máy lên tầng ba, đẩy cửa đi vào, bên trong đang bật nhạc, Y/N đi qua nhóm người lập tức nhìn thấy một bóng hình cao lớn mặc đồ màu đen đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar.
Cô đi tới ngồi bên cạnh
Nhật Hoàng mặc quần áo đen, cổ áo hơi hé mở, nghe thấy động tĩnh bên cạnh anh ngẩng đầu sang, vô tình bắt gặp ánh mắt.
"Uống rượu sao không gọi tớ ?"
Hoàng cầm ly rượu, đường gân trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng, anh nhìn cô vài giây nhướng mày.
"Bình thường cậu cũng đâu thích uống?"
Y/N cười cười khẽ gõ bàn, nhân viên trong quầy bar đi tới hỏi cô muốn uống gì.
Tối nay cô đi giày cao gót, mặc đầm đen ngắn tay dài lệch vai, chất vải mềm mại thoải mái, lúc cầm ly rượu cổ tay trắng ngần hiện lên, Hoàng ngay lập tức chuyển hướng ngồi từ nhìn thẳng sang hơi quay nghiêng, cùng cụng ly với cô và uống một ngụm.
Y/N ngồi đó nhìn anh.
Hoàng uống rượu, lướt qua mắt cô.
"Nhìn gì vậy ?"
Y/N cũng nghiêng người qua nhìn thằng anh.
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn chút thôi."
Hoàng khẽ cười một tiếng.
"Không cần phải lo cho tôi đâu."
Mi tâm Y/N khẽ giật.
"Tôi sớm đã không nghĩ về chuyện cũ nữa rồi."
Khoé môi Hoàng cong lên, anh tiếp tục uống rượu mà không nói gì thêm, sau đó còn đưa tay gọi thêm một ly nữa.
Thấy anh như vậy Y/N cũng yên tâm hơn, ở đây bật nhạc khá hay, âm lượng vừa phải, rất thoải mái lại không làm ảnh hưởng đến người ta trò chuyện, Y/N nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở góc phía trước khẽ giơ ly rượu với Hoàng, nhưng anh không để ý đến.
Y/N đưa tay che miệng, ghé gần Hoàng thấp giọng nói.
"Nhìn chéo sang bên kia đi, có một cô gái xinh đẹp muốn cụng ly với cậu đấy."
Nhật Hoàng khẽ nghiêng đầu, cảm thấy cô nói hơi nhỏ muốn nghe rõ hơn nhưng lại vô tình nhìn vào mắt cô, hai ánh mắt cách nhau rất gần, Y/N tưởng anh hiểu rồi ra hiệu cho anh ngẩng đầu.
Hoàng nhìn cô vài giây hướng theo ánh mắt cô nhìn qua, cô gái ấy lại giơ ly rượu lên. Lúc này Hoàng mới kịp phản ứng lại, hóa ra ý của Y/N là cô gái kia muốn cụng ly với anh từ xa, anh cầm ly rượu lên hướng qua đó, mỹ nữ đôi mắt sáng ngời vô cùng xinh đẹp. Hoàng một ngụm uống cạn, Y/N cũng cầm ly rượu lên, làm động tác mời cô ấy.
Hoàng đặt ly rượu xuống nhờ phục vụ cho mình một viên đá, rượu trong ly không nhiều anh khẽ lắc ly rượu làm viên đá cũng lắc theo, rượu này khá nặng nhưng sắc mặt anh lại không hề thay đổi.
Y/N và mỹ nữ sau khi cụng ly xong.
Có người đàn ông ghé qua cụng ly với cô, hỏi.
"Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi không ?"
Cách bắt chuyện quen thuộc.
Y/N cười hỏi.
"Hay là anh cố nhớ lại đi ?"
Người đàn ông nghe vậy liền bật cười.
"Nhưng hình như tôi thật sự từng gặp cô rồi."
Y/N nhướng mày.
Lúc Hoàng cầm ly rượu lên lập tức nhìn thấy người đàn ông đang bắt chuyện với Y/N, anh khẽ liếc nhìn người đàn ông đó.
Người đàn ông đó tưởng Hoàng muốn cụng ly với anh nên giơ ly rượu về phía Hoàng, Hoàng nghiêng người qua tùy ý cụng ly, sau khi uống hết ly rượu anh ta quay sang nói chuyện với Y/N.
"Cô rất xinh đẹp."
Lời khen đột ngột khiến Y/N hơi giật mình, mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn anh."
Hoàng ngồi uống rượu, nghe thấy cuộc đối thoại bên cạnh anh đặt ly rượu xuống, điện thoại khẽ rung lên anh mở máy xem, nhưng giây sau vẫn không giữ được kiên nhẫn bởi người bên cạnh, anh lập tức tắt điện thoại.
Tiếng cười của Y/N mặc dù rất nhẹ, rất dịu dàng nhưng lại ảnh hưởng đến Hoàng không ít. Biết rõ đó là những lời trò chuyện lịch sự, nhưng sau đó người đàn ông kể chuyện cười cho Y/N, còn cô thì chống cằm ngồi nghe, ống tay áo trượt xuống khuỷu tay chạm vào mặt bàn, ngón tay cô khẽ nghịch viên đá trên khuyên tai.
Hoàng uống hết rượu rồi, tâm tình khó chịu đột nhiên đưa tay sang quay ghế của cô lại, Y/N giật mình đến hạ tay xuống, nhìn sang đã thấy Hoàng rũ mi nhìn cô, vẻ mặt có chút hờn dỗi.
"Không phải nói đến uống cùng tôi à ?"
Y/N muốn nói gì đó.
Nhưng Hoàng lại không để cô kịp nói, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia. Người đàn ông giật mình nhìn vào đôi mắt sâu của anh, cảm thấy tiếc nuối, sau đó lại nhìn Y/N lần nữa rồi mới rời đi.
Hoàng lúc này thu lại ánh mắt, nhìn Y/N ở ngay gần mình.
"Tên đó nhìn là biết lăng nhăng rồi, sao còn ráng nói chuyện ?"
Y/N cười nói.
"Chỉ là xã giao thôi mà ?"
"Còn bảo chỉ là xã giao, rõ ràng vui vẻ với nhau..."
Y/N bất đắc dĩ cầm ly rượu lên.
"Tớ cũng không thể tìm được lý do từ chối mà."
Hoàng nhấm thêm một ngụm tay vẫn nắm lấy ghế cô, giọng anh rất trầm.
"Không phải chỉ cần nói đã có bạn trai là được rồi sao, tôi ngồi đây để làm cảnh à ?"
Bàn tay cô khựng lại, cô nhìn anh, có chút không hiểu ý anh nói.
"T-tôi sợ cậu nổi giận."
"Giận cái gì ?"
"Giận vì tôi ăn nói lung tung."
""
Hoàng lập tức quay đầu nhìn thẳng.
Cô thấy vậy chậm rãi uống rượu, nhẹ giọng nói.
"Cậu ăn chút gì đi nha, bụng đói uống rượu không tốt đâu."
Hoàng nghe vậy liền gọi nhân viên tới order một phần Gyoza cho cô.
(*Gyoza: sủi cảo)
Gyoza sau khi được đưa lên, Y/N cầm đũa gấp một miếng ăn, xong gấp miếng khác đưa sang bên.
"Cậu cũng ăn chút đi."
Hoàng nhìn miếng Gyoza rồi lại nhìn sang Y/N, ánh mắt ấy trông phút chốc tỏ ra ngây ngô thật khiến đối phương khó có thể cưỡng lại.
Anh hả miệng đớp lấy miếng Gyoza.
Vừa nhai vừa suy nghĩ.
Liệu Y/N có để ý tới hành động vừa rồi ?
Liệu cô có biết cả hai vừa hôn gián tiếp ?
Có lẽ chỉ mình anh là nghĩ quá giới hạn thôi.
"Hôm nay uống lẫn lộn rồi."
Y/N đặt đũa xuống sau khi đút cho Hoàng một miếng Gyoza.
"Không phải chỉ uống mỗi rượu hay sao ?"
"Trước đó còn uống cả bia nữa."
Nghe vậy Hoàng hiểu ra vấn đề, anh quay sang nhìn hơi nóng ửng trên gò má cô, có giọt mồ hôi lăn xuống sống mũi mà cô đã lau đi rồi nhìn anh. Hoàng đưa ly nước lọc cho cô, cô cầm lên uống, sau đó chân cô hơi ngọ nguậy, vô tình va phải chân bàn cao, Hoàng thấy cô hơi say liền đưa tay đỡ eo cô theo bản năng. Chiếc đầm ôm này lại lần nữa tôn lên chiếc eo nhỏ nhắn và vô tình anh chạm đúng vị trí đó.
"Có đi được hay không ?"
"Được, tớ vào nhà vệ sinh một lát."
Y/N có hơi chóng mặt, sau khi bám vào Hoàng để đứng vững lên thì cô đã nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Đúng lúc mỹ nữ ban nãy cũng đi vào, cô ấy đi đến bên cạnh cô, cười hỏi.
"Mỹ nữ, anh chàng đẹp trai ban nãy là gì của cô vậy ?"
Y/N có hơi chóng mặt, quay sang nhìn người phụ nữ, đáp.
"Bạn bè."
"Trông anh ấy ngầu thật đấy, tôi xin Instagram mà không cho, cô có thể cho tôi không ?"
Y/N lấy khăn giấy lau.
"Cậu ấy không cho thì tôi càng không thể."
Cô gái ấy nghe vậy thì chớp chớp mắt.
Y/N cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô có hơi khó chịu lau mặt xong chống tay vào tường đi ra. Vừa xong Nhật Hoàng đang dựa lưng vào tường gần đấy lướt điện thoại, ống tay áo được xắn lên lộ rõ cánh tay mạnh mẽ, anh ngẩng đầu lên khi thấy Y/N đi từ nhà vệ sinh ra.
"Xong rồi ?"
Y/N gật đầu đi về phía anh, cô không biết bộ dạng lúc này của mình có lảo đảo vài cái, lúc đến gần chỗ anh thì có hơi choáng, Hoàng lập tức đưa tay đỡ cô.
Y/N bám lên vai anh, có chút áy náy.
"Xin lỗi nhé, vốn dĩ hôm nay đến ngồi cùng cậu..."
Hoàng hừ lạnh một tiếng đưa tay bế cô lên, vì động tác ấy Y/N càng chóng mặt hơn, cô nhắm mắt lại, giọng mềm mại.
"Lần sau sẽ uống cùng cậu..."
Hoàng không trả lời, anh đến quầy bar nhờ nhân viên đưa cho anh túi của Y/N, còn chìa khóa xe thì nhờ nhân viên giữ hộ mai lấy.
Hoàng sau đó đi xuống lầu, CLB cũng gọi taxi giúp, khi xe tới, anh bế Y/N ngồi vào hàng ghế sau, cô ngả vào vai anh, cổ áo khẽ trượt xuống lộ ra chiếc cổ trắng ngần, tài xế liếc qua gương chiếu hậu, Hoàng ôm cô vào lòng để cô dán vào ngực mình, chỉ còn chiếc gáy hướng ra phía trước.
Chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có thịt thì đầy đủ, cô mặc được rất nhiều loại quần áo hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp nhưng không phải là bộ dạng mang tính công kích mạnh mẽ, vậy nên trước giờ luôn có rất nhiều người theo đuổi. Chỉ là cô vẫn luôn từ chối, đến giờ vẫn còn độc thân.
Dòng xe bên ngoài lướt qua, những ánh đèn đường như hình cánh quạt chiếu vào hắt lên sống mũi cao thẳng của Hoàng, một lát sau hàng ghế sau lại rơi vào bóng tối, trong không gian là mùi rượu cũng như hương thơm nhàn nhạt từ người Y/N truyền đến. Cô dùng hương nước hoa quen thuộc, vô cùng mềm mại, vô cùng cuốn hút.
Hoàng ôm cô, anh cũng uống rượu nhưng không say lắm, kể cả vậy thì mùi rượu trộn lẫn nhau để lại mùi vị khá nồng, anh dựa lưng vào ghế mở mắt nhìn Y/N ngủ say trong lòng mình, vài giây sau mới từ từ nhắm mắt lại.
Taxi lái đến căn hộ của Y/N, dừng lại ở trước nhà, tài xế định quay đầu định nhắc nhở người đàn ông ở hàng ghế sau, lại vừa hay Hoàng mở mắt nhỏ giọng nói.
"Đã chuyển khoản."
"Cảm ơn."
Tài xế quay lại nhìn thẳng, không dám nhìn người phụ nữ đang ngủ say kia nữa, vừa nãy anh ta đã xém vượt giới hạn rồi.
Sau khi taxi rời đi, khu này bỗng chốc tĩnh lặng hẳn, Hoàng mất kiên nhẫn trực tiếp bế Y/N lên lầu.
Vào trong nhà, anh để túi xách của cô lên sofa rồi bế cô vào phòng ngủ.
Phòng cô cũng có hương thơm nhàn nhạt, sau khi nằm xuống giường cô cau mày hơi khó chịu, có lẽ vì uống lẫn lộn rượu với bia nên rất đau đầu. Hoàng thấy vậy đi ra ngoài pha ly nước ấm với gừng mật ong đã thủ sẵn trong tủ lạnh, lấy thêm một ly nước lọc rồi đi vào đặt lên trên tủ đầu giường cạnh cô nằm.
Y/N nghiêng người lại ngủ thiếp đi. Mái tóc hơi rối, vài lọn tóc vô tình xõa xuống mặt, che đi một phần tư góc cạnh xinh đẹp của cô, Hoàng đứng bên giường rũ mi nhìn cô rồi đưa tay lấy chăn đắp cho cô, trong căn phòng yên tĩnh có mùi trầm hương nhàn nhạt. Hoàng đứng thẳng lên, chỉnh đèn đầu giường tối hơn một chút, ánh mắt vẫn ngắm nhìn cô ngủ say.
Lại không hiểu sao vô thức tuôn ra một câu.
"Zoe, chỉ cần em có ý, một chút thôi, tôi sẽ tiến đến ngay."
Sau đó liền ra khỏi phòng...
Ngày hôm sau.
Lúc Y/N tỉnh dậy vẫn có chút mơ màng, sau khi nhìn thấy nước giải rượu và ly nước lọc ở tủ đầu giường lập tức nhớ lại hình ảnh tối qua. Lúc anh rời đi cô có biết, mơ hồ thấy anh mở cửa đi ra.
Nhưng lúc anh đứng cạnh giường cô, anh đã nói gì thì cô không nhớ rõ.
Nghĩ đến việc tối qua vốn dĩ là đến cùng anh, cuối cùng người say lại là mình, Y/N có hơi áy náy, tửu lượng của cô cũng ổn, thỉnh thoảng uống lẫn lộn rượu với bia cũng không có vấn đề, nhưng phải xem hai loại là gì.
Nghĩ rồi cô lật chăn lên rồi xuống giường.
Nửa tiếng sau, Y/N cầm ly cacao nóng hổi ngồi xuống sofa uống, sau đó gửi tin nhắn cho Gia Huy bảo rằng hôm nay mình sẽ không đến quán nên nhắc họ tự sắp xếp công việc, cũng dặn họ nhớ kiểm tra chất lượng cafe xem có bị ẩm hay không.
Gia Huy nhận việc.
Sắp xếp công việc xong, Y/N nhấn vào vòng bạn bè coi, bài đăng tối qua đã có rất nhiều bình luận, Bảo Ngọc có hỏi An Nhiên bạn trai cô ấy là người ở đâu.
An Nhiên gần như không trả lời bạn học nào, nhưng cô ấy lại trả lời Bảo Ngọc, nói bạn trai là người đồng hương, là sinh viên nghiên cứu cùng trường. Từ cách nhắn tin có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Hơn nữa rất ôn hòa vô cùng tự nhiên.
[Ai theo đuổi ai vậy ?]
An Nhiên trả lời Bảo Ngọc.
[Anh ấy theo đuổi tớ]
Các bạn học khác đều thốt lên, sau đó lần lượt thả icon ồ quao.
Cách mọi người lần lượt thả icon ấy thật giống trước kia khi gắn ghép Hoàng với An Nhiên.
Từng có một lần Y/N vừa đi vào lớp đã nghe thấy tiếng trêu đùa ấy, An Nhiên lườm mọi người một cái rồi đỏ mặt về chỗ của mình, còn Hoàng thì cúi mặt mỉm cười rồi cũng về chỗ ngồi theo, mở nắp chai nước khoáng ra uống. Bọn họ trêu gì Y/N không nghe rõ, nhưng cô chỉ nghe được tiếng "Ồ quao" không ngừng.
Nói ra cũng lạ, nhiều năm như vậy rồi nhưng ký ức về năm tháng cấp 3 của cô vẫn rất rõ ràng, dù cho là Nhật Hoàng hay An Nhiên, mỗi hành động của họ đều ghi lại trong đầu cô.
Những ngày tháng học đại học, bởi cô và Nhật Hoàng ở hai trường khác nhau, cần quen bạn mới, cần tham gia CLB, lại lọt vào mắt của trợ giảng, Y/N còn giúp họ làm rất nhiều việc, những năm tháng đại học bận rộn ấy thời gian hai người nhắn tin với nhau rất ít, không thể giống như hồi cấp 3 lúc nào cũng ở trước mặt nhau. Vì vậy vào khoảng thời gian ấy, chỉ khi đến kỳ nghỉ, Y/N mới được về SG thăm nhà và cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ.
Bởi vì vậy mà cô nhớ quá rõ chuyện cấp 3 và vẫn cảm thấy cho dù thế nào thì sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ quay lại bên nhau.
Ai mà ngờ được giờ đây An Nhiên lại có người yêu, mà đối tượng lại là một người đàn ông khác.
Y/N hơi do dự nhấn vào ảnh đại diện màu đen, nhìn khung trò chuyện cô muốn nói gì đó. Cuối cùng thật lâu sau lại không gõ được chữ nào, Y/N khựng lại.
Hy vọng anh vẫn ổn...
Hai ngày sau đó.
Lô cafe mới về không có vấn đề gì nhưng vì để trong kho nên có một chút hơi ẩm, may là chỉ có một chút nên lúc lấy ra sấy lại rồi nghiền vẫn rất thơm, có điều tổng thể hương vị vô tình bị ảnh hưởng, Y/N đành phải thay đổi cách pha mới để có thể thưởng thức được hương cafe thơm ngon.
Dành nguyên cả ngày nghiên cứu cách pha cafe mới, đến tối muộn, khẩu trang để lại vết hằn trên mặt, Y/N vào phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, đóng cửa quán.
Trở về căn hộ thì đã hơn mười một giờ tối, Y/N thu dọn một chút, tắm rửa rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy đã nhận được cuộc gọi từ Steven.
Steven rất ít khi gọi điện cho cô, chủ yếu là nhắn tin, vì vậy cô có hơi bất ngờ nhưng vẫn "alo" một tiếng, giọng Steven liền vang lên.
"Cậu mới dậy à ?"
Y/N ngồi dậy, đáp.
"Ừ."
"Haha, may là không bị tớ đánh thức."
Gió thổi từ phía Steven, hình như anh đang đi bộ.
"Nghe này, nếu hôm nay cậu có thời gian, ghé chỗ Hoàng thăm cậu ta đi."
Y/N định đứng dậy, nghe vậy hơi khựng lại.
"Bộ có chuyện gì à ?"
"Hai ngày nay tớ nhắn tin cho cậu ta nhưng không thấy cậu ta phản hồi, tớ cũng không muốn nghĩ nhiều nhưng thú thật thì tớ khá lo cho cậu ta. An Nhiên ở bên kia đang yêu đương, mặc dù tớ cảm thấy thời gian trôi qua lâu vậy có thể Hoàng đã không còn nghĩ đến nữa rồi, nhưng tớ vẫn lo lắng."
Y/N ngồi ở mép giường, cầm điện thoại áp vào tai.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi An Nhiên chính thức công khai mối quan hệ mới, sau buổi tối gặp nhau ở CLB, Y/N và Hoàng vẫn chưa liên lạc lại, cũng giống Steven, Y/N không biết tình hình bên anh bây giờ thế nào rồi.
Nhưng Steven cũng coi như đã chứng kiến quá khứ của Hoàng và An Nhiên, cậu ta lo lắng hơn so với người khác cũng là chuyện bình thường.
Y/N mím môi dưới, nói.
"Lát nữa tớ sẽ liên lạc với cậu ấy."
"Hẳn là cậu ta đang ở công ty, cậu và cậu ta tương đối thân thiết, cậu đi qua đó xem thử đi. Vốn dĩ tớ định đi tìm cậu ta nhưng tuần này tớ đang đi công tác, thật sự không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ cậu."
"Tớ biết rồi. Để tớ qua đó xem thử."
"Được. Khi nào về sẽ mời cậu một bữa."
"Đợi cậu về rồi tính tiếp."
"Được rồi."
8h30 sáng, Y/N đi một chuyến đến Blue để mang bữa sáng cho Gia Huy và những người khác, sau khi vài người ăn sáng xong, Y/N lại bảo Hạ Anh làm 6 ly cafe rồi lái xe đến tòa nhà Eblu. Dưới ánh nắng mặt trời, cô đã đến đây rất nhiều lần, từ lúc Eblu mở rộng văn phòng từ tầng ba lên tầng bốn, sau đó là mua luôn cả mấy tầng trên cùng, mỗi lần mở rộng đều là cô làm cafe đến chúc mừng.
Y/N xách theo 6 ly cafe đi vào Eblu.
Lễ tân biết Y/N nên để cô vào ngay, rẽ vào một góc cua đi đến văn phòng của Hoàng, không có ai ở đây kể cả Đình Khang và những người khác cũng không. Cô hơi sửng sốt quay lại hỏi một lập trình viên.
Lập trình viên chỉ vào phòng họp trong cùng.
"Họ đang có cuộc họp."
Y/N nói cảm ơn rồi đặt cafe lên bàn của nhóm Đình Khang, sau đó đi vào hướng phía trong dẫn đến phòng họp, vì ở bên trong nên cửa không đóng, cô đứng ở cửa sau nhìn vào.
4 người đang họp trong phòng, Hoàng mặc áo sơ mi trắng, quần dài, tựa người vào bàn, dùng đầu ngón tay trượt con chuột trước mặt, nói chuyện với mọi người từ lông mày trông có chút mệt mỏi. Vẻ lưu manh bất cần lúc này tất cả đều biến thành sự lạnh lùng.
Đình Khang và những người khác cũng vậy, mọi người đang ngồi, đầu ngón tay xoay bút, trước mặt ai cũng có một chiếc laptop.
Y/N nhìn họ.
Tình cờ Hoàng ngước mắt lên thấy cô đang đứng ở ngoài nhìn vào.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Y/N sửng sốt một giây, ngay sau đó liền mỉm cười nhẹ và giơ tay lắc lắc ly cafe, Hoàng gật đầu thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục thảo luận với nhóm Đình Khang. Y/N không rời đi ngay mà tựa lưng vào cửa sau nhìn, lắng nghe mặc dù cô nghe hơi không hiểu lắm.
Đình Khang và những người khác cũng phát hiện Y/N đến, rất sôi nổi chào cô, Y/N mỉm cười đáp lại.
Khoảng 10 phút sau, Đình Khang và những người khác rời khỏi phòng họp trước chào Y/N, Y/N ra hiệu rằng cafe của họ đã được đặt trên bàn, họ nhanh như chớp bước ra ngoài.
Hoàng là người ra cuối cùng, anh xách theo laptop đi ra thản nhiên dựa vào tường, hỏi.
"Sao lại đến đây?"
Cổ áo sơ mi của anh hơi lộn xộn, giọng điệu cà lơ phất phơ.
Y/N cắm giúp ống hút vào ly cafe rồi đưa cho anh.
"Hai ngày này cậu đều ở công ty à?"
Nhật Hoàng nhận lấy hút một ngụm, ngước mắt nhìn cô.
"Ừ"
Y/N dựa vào cửa, khoanh tay cười nói.
"Có nghỉ ngơi đầy đủ không đấy ?"
Hoàng uống cafe, ánh sáng ở chỗ này khá yếu, anh hơi nheo mắt nhìn Y/N.
"Tôi đã thức liên tục hai đêm để sửa Bug."
(*Bug: Lỗi game)
Y/N gật đầu biết.
"Thế còn ban ngày ? Cậu cũng không ngủ à ?"
Hoàng ừ một tiếng rồi đứng thẳng lên, nói với cô.
"Ở lại chút đi."
"?"
Y/N chớp chớp mắt.
Hoàng đi ngang qua cô, từ trong bóng tối bước ra đẩy cửa vào văn phòng đặt laptop xuống, hai lập trình viên gõ cửa đi theo anh vào trong, anh xắn tay áo lên xem thông tin được hai lập trình viên kia truyền đạt tới. Trong văn phòng có một cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, anh nhìn tài liệu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, khớp xương rõ ràng. Có thể dễ dàng nhìn ra được sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của anh, có lẽ là do thức liên tục hai đêm, nhưng dù vậy trông anh vẫn rất nổi bật giữa đám đông.
Y/N nhìn Hoàng làm việc không nhúc nhích.
Ở công ty nhìn anh bận rộn, đã gần 10 giờ rưỡi trưa, Hoàng lúc này mới mở cửa bước ra khỏi văn phòng, anh liếc nhìn cô một cái. Y/N không nói chuyện với Lan Thy nữa mà đi theo sau Nhật Hoàng, anh giơ tay lên xoa xoa cổ cúi đầu ném chìa khóa xe cho cô, nói.
"Tôi muốn ngủ một giấc."
Y/N hiểu ý liền nhận lấy chìa khóa, nói được.
Sau khi lên chiếc xe màu đen của mình, Hoàng thắt dây an toàn ở ghế phụ, điều chỉnh ghế rồi ngả người ra sau, nhanh chóng nhắm mắt ngủ. Y/N cố giữ yên lặng rồi khởi động xe lái về phía căn hộ của anh.
Mùi hương trong xe là mùi gỗ mun dịu nhẹ, mùi hương này đôi khi giống mùi thuốc lá anh hút. Nội thất trong xe cũng rất đơn giản, sạch sẽ, màu sắc tông lạnh, nhìn đã biết không phải xe phụ nữ lái.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của Y/N xoay vô lăng.
Rất nhanh.
Xe đã đỗ trong hầm để xe.
Nhật Hoàng lúc này cũng tỉnh.
Y/N quay đầu nhìn anh.
"Còn buồn ngủ à?"
"Ừm."
Anh mở cửa, bước ra khỏi xe.
Y/N nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, cô hỏi.
"Cậu có muốn ăn gì không ?"
Nhìn chiếc áo sơ mi xộc xệch cùng vẻ mệt mỏi của anh, Y/N nhún vai nói tiếp.
"Tớ nấu."
Hoàng không chút do dự "ừ" một tiếng.
Hai người cùng lên lầu đi vào nhà anh, căn phòng tối tăm, căn nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách đều mang gam màu lạnh, ghế sofa cũng là màu đen, sau khi Hoàng vào nhà liền cởi bớt cúc áo ra, lười biếng quăng mình xuống ghế sofa.
Y/N đi vào bếp mở tủ lạnh xem còn gì.
"Zoe"
Giọng người đàn ông truyền đến từ phòng khách, Y/N hơi khựng lại rồi đi về phía cửa bếp. Hoàng đang nằm trên ghế sofa, hai tay đặt lên trán không mở mắt nỗi.
"Nấu cháo được không ?"
Y/N nhìn bóng hình cao lớn, hơi thất thần nhưng vẫn đáp.
"Đ-được."
Cô quay lại bếp lấy đùi gà và nấm trong tủ lạnh ra, sợ để lâu quá nên cẩn thận xem hạn sử dụng, hình như gần đây dì Ngân đã đặt đồ ăn trên mạng cho anh, khả năng nấu nướng của anh bình thường trừ khi thực sự cần thiết nếu không sẽ không đụng tay, chắc đùi gà này mua để dự phòng.
Nấu cháo gà nấm rất dễ nhưng tốn chút thời gian. Đợi cho đến khi chín, Y/N tắt bếp đem nồi cháo bước ra ngoài bàn ăn, gọi anh.
Bấy giờ anh đã ngủ say, đôi chân dài buông thõng bên ngoài ghế sofa, cổ áo mở ra, xương quai xanh và yết hầu lộ ra ngoài. Y/N lau đi những giọt nước trên tay rồi ngồi xuống mép ghế sofa.
Hô hấp đều đều, tóc che mắt, sống mũi cao thẳng.
Y/N cũng không vội đánh thức anh dậy, cháo trong nồi vẫn còn nóng hổi, cô hơi ngây ngốc mà nhìn anh, lúc này liếc mắt nhìn thấy tầng dưới cùng của tủ cạnh sofa có hơi hé mở. Chỉ cần dịch chiếc đèn trên tủ sofa qua là thấy được bên trong có một chiếc vòng tay đá thạch anh tím.
Y/N nhìn thật kỹ rồi lại nhìn Hoàng. Anh đang ngủ say nhưng dưới mắt lại có quầng thâm, rõ ràng là rất mệt mỏi.
Có gió từ ban công thổi vào, cửa sổ lập tức bật mở, Y/N không nghĩ ngợi gì mà đứng dậy nhanh chóng đi đóng cửa ở ban công, khi cô quay lại điện thoại trên bàn reo inh ỏi, Hoàng bị đánh thức, anh đặt đôi chân dài xuống sofa, ráng ngồi dậy cầm lấy điện thoại, cúi đầu nhìn vào màn hình.
Y/N thấy vậy đi tới gần.
"Cậu tỉnh rồi ? Tỉnh rồi thì ăn cháo đi."
Hoàng lập tức đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi theo cô tới bàn ăn, cô lấy chén và đũa muỗng.
Hoàng nhận lấy rồi lấy vá múc cháo trong nồi vào chén, nhìn nhìn.
"Cháo đùi gà ?"
"Tủ lạnh nhà cậu chỉ có thế này thôi, đừng có mà kén ăn."
"Biết rồi."
Hoàng ăn trước, chắc hẳn anh đã rất đói bụng nên cũng không sợ bị bỏng. Y/N ngồi đối diện cũng múc một chén rồi chậm rãi ăn.
"Hai ngày này cậu chưa ăn gì phải không ?"
Hoàng ăn xong mấy chén, bụng hơi căng mới tựa lưng vào ghế, đáp.
"Hôm qua có ăn một phần cơm."
Y/N ồ một tiếng.
"Không ngon sao ?"
"Tạm tạm."
"Không ngon cũng nên ăn nhiều chút. Đừng để dì lo lắng."
"Ừm."
Hiếm khi thấy anh đáp lời ngoan ngoãn vậy.
Y/N cầm vá lên múc thêm miếng cháo, cô ăn chậm rãi. Hoàng đã ăn xong nhưng không có ý định rời khỏi bàn, anh vẫn ngồi đó nhìn cô ăn.
Hai người ăn xong, Hoàng đứng dậy dọn dẹp, anh cầm chén đũa muỗng vào bếp tráng sơ qua rồi cho vào máy rửa chén.
Y/N ăn xong thì có hơi nóng, cô đi tới sofa ngồi xuống, cầm remote điều chỉnh điều hòa trong phòng khách. Hoàng nhấn nút rửa chén, lấy khăn giấy lau khô tay trước khi bước ra ngoài.
Y/N đặt remote xuống, nhìn anh hỏi.
"Có muốn chợp mắt thêm một lát nữa không ? Bây giờ cậu cũng không cần phải đến công ty lại mà nhỉ ?"
Hoàng ném khăn giấy vào thùng rác, bóc một viên kẹo cafe cho vào miệng sau đó lấy một viên khác đưa cho Y/N, Y/N nhận lấy mở vỏ bọc ra rồi bỏ vào miệng ngậm.
Hoàng cầm điện thoại ngồi xuống cạnh cô, nói.
"Chơi game một chút đi."
Y/N ừ một tiếng, bấm mở game lên.
Chớp mắt một cái đã hai ngày này anh không lên mạng cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ nào, lần trước sau khi Y/N vượt qua mấy Level khoảng cách đã rất gần với anh, Hoàng hình như biết nên đặt tay lên lưng ghế sofa, nhàn rỗi nói.
"Lo lên level đi, tôi đi làm nhiệm vụ."
Y/N gật đầu, tựa lưng vào ghế và tập trung lên level.
Anh ngồi như vậy người cao che mất ánh sáng trên đầu cô, hai người ngồi rất gần nhau, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình, Y/N bấm điện thoại đang suy nghĩ vài vấn đề.
"Hai ngày này cậu đều ở công ty à?"
"Ừ."
Anh thản nhiên trả lời.
Y/N suy nghĩ một chút.
"Vậy cậu không tắm đúng không?"
Hoàng hơi dừng đầu ngón tay lại nhìn cô, Y/N chạm mắt anh chớp chớp mắt, Hoàng hơi híp mắt nhìn cô.
"Vô duyên."
Y/N dừng một chút, sau đó bất chấp lời vừa rồi mà cúi người lại gần ngửi thử mép cổ áo anh.
Mùi thuốc lá và gỗ mun thoang thoảng bay lên, yết hầu của Hoàng di chuyển, giọng điệu nghiền ngẫm.
"Thật sự có à ?"
Y/N dịch sang một chút, nhìn anh nhún vai nói.
"Không hẳn. Nhưng sao Steven nhắn tin cho cậu mà cậu không trả lời..."
"Trả lời rồi, nhưng tôi không để ý lắm."
"Ồ."
Sau đó Y/N vào ván thực hiện nhiệm vụ của mình, hai người cuối cùng cũng lại ở trên cùng một bản đồ thành lập một đội và đi xuống, cứ thế tiếp tục chơi thêm vài ván nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro