Chương 14: Bữa cơm trưa bất ngờ

Con đường sau mưa vẫn còn long lanh vệt nước. Hoàng đạp xe chậm lại, tránh những vũng nước còn đọng, để Huy ngồi phía sau không bị bắn bẩn.

– Về rồi đấy. – Hoàng dừng trước cổng, giọng trầm.
– Ừ... – Huy đáp khẽ, nhưng cánh tay ôm quanh eo Hoàng vẫn chưa chịu rời.

Trong nhà, mẹ Huy vừa bưng rau ra bếp thì nhìn thấy hai đứa. Bà tròn mắt, kêu lên:

– Trời đất ơi, ướt nhẹp hết cả rồi! Hai đứa đi đâu mà dính mưa thế này?

– Dạ... bọn con ra hồ một chút thôi, không ngờ trời mưa nhanh vậy. – Hoàng giải thích.

– Hừm, mẹ mới bảo đi dạo cho thoáng khí, ai ngờ lại thành ra thế này. – Mẹ Huy vừa trách vừa lo, rồi vội giục. – Mau thay đồ khô đi, cả hai đứa. Hoàng, cháu cũng vào trong, để bác lấy khăn cho.

– Dạ, cháu cảm ơn ạ. – Hoàng cúi đầu lễ phép.

Huy vừa mới bước vào cửa thì ba cậu từ phòng khách nhìn ra, giọng nghiêm nhưng ấm:

– Về đúng lúc đấy, cơm trưa xong cả rồi. Hoàng này, cháu ở lại ăn cùng nhà bác cho vui nhé.

Hoàng thoáng ngập ngừng, mắt liếc sang Huy. Huy mím môi, nhỏ giọng:
– Ở lại đi, Hoàng...

Thấy thế, Hoàng chỉ cười nhẹ, đáp:
– Dạ, vậy cháu xin phép.

Cả hai thay đồ khô rồi cùng xuống bếp phụ mẹ Huy dọn bàn. Không khí vừa lặng đi đôi chút thì tiếng chuông cửa bỗng reo.

– Ai đến thế nhỉ? – Mẹ Huy thắc mắc.

Huy chạy ra mở cửa, ngạc nhiên:
– Hà?

Hà đứng ngoài cổng, tay xách túi bánh , nụ cười tươi rói:
– Trời mưa to thế, mình lo cho cậu nên ghé qua. Với lại, mang ít bánh cho bác trai bác gái.

– Trời mưa mà cậu cũng... – Huy ngẩn người, rồi mỉm cười. – Vào nhà đi, vừa hay đang chuẩn bị ăn cơm.

– Ồ, thế thì may quá. – Hà nhanh nhẹn bước vào, cúi chào lễ phép. – Cháu chào hai bác ạ.

– Ôi, là Hà à! – Mẹ Huy tươi cười. – Thế thì càng đông càng vui, cùng ở lại ăn cơm nhé.

– Dạ, cháu cảm ơn bác. – Hà lễ phép đưa túi bánh . – Bánh cháu tự tay làm đấy ạ, mong bác nhận cho ạ.

– Khách sáo quá, con bé này. – Bà cười hiền, mang túi bánh vào bếp.

...

Bữa cơm trưa hôm đó thật rộn ràng. Hà nhanh nhẹn bắt chuyện với ba mẹ Huy, giọng vừa tự nhiên vừa khéo léo:

– Bác trai, dạo này công việc chắc bận lắm ạ?
– Ừ, cũng tạm, nhưng quen rồi. – Ba Huy cười, gắp cho Huy một miếng thịt. – Còn cháu, học hành sao rồi?
– Dạ, cũng ổn ạ. Nhưng chắc chẳng giỏi bằng Huy đâu, bạn ấy chăm chỉ lắm. – Hà cười.

Mẹ Huy liếc sang con trai, thở dài:
– Chăm thì có, nhưng bệnh suốt. Chỉ mong nó biết giữ gìn sức khỏe.

Huy đỏ mặt, cúi gằm. Hoàng ngồi cạnh khẽ gắp cho cậu một miếng cá, giọng trầm mà chắc:
– Ăn đi, để khỏe lại.

Huy ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Hoàng, tim đập lỡ nhịp, rồi lí nhí:
– Ừ... cảm ơn.

Hà thấy cảnh đó, chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng có gì đó khó nắm bắt.

...

Bữa ăn kết thúc, Hà nhanh nhẹn đứng lên:
– Bác để con phụ dọn dẹp cho ạ.
– Cháu cũng vậy. – Hoàng nói.

– Hai đứa này ngoan thật. – Mẹ Huy cười, để mặc cả hai vào bếp.

Trong phòng khách, Huy nhìn theo bóng Hoàng và Hà đang lúi húi bên nhau rửa bát, cảm giác vừa ấm áp vừa... có gì đó nhói lên.

– Sao mặt con đăm chiêu thế? – Ba Huy hỏi.
– Dạ... không có gì đâu ba. – Huy giật mình, cười trừ.

...

Đến đầu giờ chiều, cả ba – Huy, Hoàng và Hà – cùng trải sách vở ra bàn làm bài tập. Hà vừa viết vừa trêu:
– Này Huy, cậu sai mấy bài dễ thế này mà cũng không biết, mình kể cả lớp là hết đường chối nhé.
– Đừng... – Huy đỏ mặt. – Chỉ là mình sơ ý thôi.
Hoàng liếc sang, giọng nghiêm:
– Đừng trêu nữa. Lo làm bài của cậu đi.

– Rồi rồi. – Hà cười, lè lưỡi. – Hoàng lúc nào cũng bênh Huy cả.

Huy cúi gằm, tim khẽ rung lên lần nữa.

...

Chiều muộn, khi nắng đã ngả vàng, Hà xếp sách vở:
– Thôi, muộn rồi, mình về đây. Hoàng, đi cùng không?
– Ừ. – Hoàng nhìn Huy một thoáng, thấy cậu gật đầu, mới đứng dậy.

Huy tiễn cả hai ra cổng. Mái hiên vẫn còn nhỏ giọt nước mưa, gió chiều thổi man mác. Cậu đứng lặng, nhìn bóng Hoàng và Hà song song dắt xe đi xa dần.

Trong lòng, một nỗi sợ âm thầm dấy lên:
"Liệu mình có thể giữ Hoàng cho riêng mình... hay một ngày nào đó, mình sẽ lạc mất cậu ấy? Hoàng thích Hà sao ? . Mình cũng thích Hà...nhưng mà nhìn Hoàng với Hà thật đẹp đôi. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro