Chương 19 : Hoàng hôn trong vườn nhà
Chiều về.
Hoàng vừa dựng xe trong sân thì nghe tiếng bà nội gọi vọng ra:
– Hoàng ơi, vào ăn cơm đi con, cả nhà chờ đấy!
Cậu chạy nhanh vào, trên bàn ăn đã bày biện đầy đủ: canh chua cá lóc, rau muốn xào tỏi , thêm đĩa gà hấp lá chanh thơm phức. Ông bà nội và ba mẹ đều đã ngồi vào bàn, gương mặt ai cũng ánh lên niềm vui.
– Về rồi hả cháu? – Ông nội nhìn Hoàng, giọng trầm ấm. – Hôm nay đi chơi với Huy vui chứ?
– Dạ, vui lắm ạ.
– Đi có hai đứa thôi sao ? – Bà nội mỉm cười. – Hà không còn chơi chung với hai đứa nữa à?
– Dạ vẫn còn ạ , nhưng dạo này chúng cháu không còn thường đi chơi chung với nhau như lúc trước nữa.
Mẹ Hoàng :
– Sao thế con , mẹ nhớ gần đây còn đi học về chung nữa mà ?
Hoàng hơi khựng lại, rồi đáp khẽ:
– Dạ ... con cũng không biết phải nói làm sao nữa.
Ba Hoàng gật gù:
– Ở tuổi tụi con, tình bạn, tình cảm gì cũng mới mẻ. Cứ để mọi thứ tự nhiên. Quan trọng là giữ được lòng tốt và sự chân thành.
– Dạ, con hiểu ạ. – Hoàng đáp, ánh mắt thoáng suy tư.
Bữa cơm diễn ra trong tiếng cười đầm ấm.
Sau khi ăn xong, cả nhà cùng ra sau vườn – nơi có khu ao cá và những khóm hoa giấy đang nở rực rỡ dưới ánh chiều.
Ông nội ngồi trên chiếc ghế tre cũ, rót trà sen ra chén, hương trà lan tỏa khắp không gian tĩnh lặng.
Bà nội ngồi kế bên, vừa nhấp ngụm trà vừa ngắm hồ nước phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực.
– Hoàng này... – Ông nội lên tiếng, giọng vừa hiền vừa pha chút nghiêm. – Cháu lớn rồi, có để ý bạn nữ nào chưa?
Hoàng suýt sặc trà, vội xua tay:
– Dạ vẫn chưa ạ .
Bà nội cười khẽ:
– Nhưng đã có ai làm cháu mỉm cười nhiều hơn bình thường chưa?
Hoàng cúi mặt, tim đập nhanh. Một thoáng, hình ảnh Huy bên hồ sen, nụ cười dưới nắng sớm hiện lên trong tâm trí cậu.
– Dạ... cũng có người khiến con thấy vui...
Ông nội gật đầu, nụ cười hiền hậu:
– Vậy là tốt. Cứ để lòng mình tự nhiên, đừng vội. Người khiến cháu thấy bình yên khi ở bên, đó mới là điều đáng quý nhất.
Hoàng mỉm cười khẽ, đáp nhỏ:
– Dạ, con sẽ ghi nhớ lời ông.
Cả nhà tiếp tục trò chuyện, kể chuyện xưa, nói chuyện nay. Tiếng cười hòa vào tiếng cá quẫy nước, tiếng gió xào xạc qua tán lá. Một buổi chiều yên bình, giản dị mà ấm áp lạ thường.
Tối đó, sau khi dọn dẹp xong, Hoàng về phòng học bài. Ánh đèn bàn vàng dịu soi lên trang vở đầy chữ. Điện thoại rung khẽ – là tin nhắn từ Huy.
Huy: "Cảm ơn cậu vì hôm nay nha. Mình thấy vui lắm."
Hoàng: "Mình cũng vậy. Bà nội còn nhắc cậu hoài, bà bảo rủ cậu qua nhà chơi, mai tan học cậu qua nhà mình chơi nha ."
Huy: "Ừ. Mai mình qua"
Hoàng: "Ừ, nhớ nha. Không được bùng đâu nhé ."
Huy gửi lại một icon cười, kèm dòng ngắn gọn:"Ngủ sớm đi. Mai gặp."
Hoàng: " Ngủ ngon ".
Hoàng đặt điện thoại xuống, tựa người ra ghế, nụ cười vẫn vương trên môi.
Sáng hôm sau.
Sương mù trắng toát phủ nhẹ lên con đường . Hoàng đạp xe sang nhà Huy, như mọi ngày.
– Đi thôi, nhanh kẻo trễ. – Hoàng gọi.
– Biết rồi, biết rồi. – Huy đáp, vừa chạy ra vừa cài cúc áo.
Hai người đạp xe đến trường, gió sớm mát lành, lá khẽ rơi trên vai.
Vừa bước vào lớp , Huy chạm mặt Hà.
– Huy! – Hà gọi, giọng vui vẻ. – Mấy ngày rồi không gặp cậu đó nha!
Huy hơi khựng lại, nở nụ cười lịch sự:
– Ừ, dạo này cậu vẫn ổn chứ?
– Mình ổn lắm. – Hà đáp nhanh. – À, hôm qua cậu đi chơi cùng Hoàng hả?
Hoàng chen vào, trêu:
– Cậu theo dõi hai đứa mình à?
Hà bật cười, đánh nhẹ vai Hoàng:
– Đâu có! Chỉ là hôm qua tớ với Khoa đi dạo thì nhìn thấy hai cậu thôi .
–Hai người hạnh phúc quá ha đi dạo đồ đó . – Hoàng đáp, ánh mắt lém lỉnh. – Mà hai người tiến triển sao rồi?
– Gì cơ? – Hà đỏ mặt. – Hoàng, cậu cứ nói linh tinh!
– Thôi thôi, tớ trêu chút. – Hoàng cười vang, còn Huy chỉ đứng nhìn, nụ cười nhạt thoáng qua.
- Vậy thôi bai Hoàng và Huy nha tớ đi về lớp, - Nói xong Hà liền quay đi.
Khi Hà đi rồi, Hoàng khẽ quay sang:
– Cậu vẫn ngại khi nói chuyện với Hà à?
– Không... chỉ là thấy khác trước thôi. – Huy đáp nhỏ. – Mọi thứ thay đổi nhanh quá.
Hoàng không nói gì, rồi cả hai cùng ngồi vào chỗ của mình , gió lùa qua khiến mọi cảm xúc cũng trở nên nhẹ bẫng.
Trưa tan học.
Hoàng chở Huy về nhà mình. Ông bà nội đang ngồi ngoài hiên, thấy hai đứa liền mừng rỡ.
– Ôi trời, Huy đấy à! – Bà nội reo lên. – Lâu lắm rồi mới thấy con sang chơi!
– Dạ, con chào ông bà ạ, ông bà vẫn khỏe hết chứ ạ . – Huy lễ phép cúi đầu.
– Ông bà vẫn khỏe , vào nhà đi con. Mẹ Hoàng có làm bánh chuối nướng đây, ăn cho nóng.
Cả hai cùng ngồi ăn bánh, uống trà, nghe ông nội kể chuyện ngày xưa đi học. Hoàng thỉnh thoảng liếc sang Huy, thấy cậu cười vui với ông bà mà lòng nhẹ hẳn.
Đến chiều, trời bắt đầu ngả nắng.
– Ở lại ăn cơm tối luôn đi con, – Ông nội nói – Lâu rồi mới được thấy hai đứa cùng ăn như hồi nhỏ.
– Dạ... con còn chưa nói với mẹ... – Huy ngập ngừng.
Ba Hoàng cười:
– Không sao đâu, lát gọi điện xin phép đi. Nhà con gần mà.
Không thể từ chối, Huy gật đầu.
Bữa tối tràn ngập tiếng nói cười. Ông nội kể chuyện lính năm xưa, bà nội vừa cười vừa gắp đồ ăn cho hai đứa.
Sau bữa cơm, Hoàng kéo Huy lên phòng.
Vừa bước vào, Huy sững lại. Căn phòng rộng, gọn gàng, treo đầy ảnh – ảnh gia đình, ảnh Hoàng chơi thể thao, và ở góc tường có những khung ảnh nhỏ: những tấm hình chụp hai đứa hồi còn bé, đến bây giờ .
– Cậu vẫn giữ những tấm hình này à? – Huy hỏi khẽ.
– Ừ. – Hoàng cười. – Ảnh cũ nhưng là kỷ niệm quý nhất của mình.
Huy im lặng, chỉ khẽ cười, ánh mắt thoáng ấm.
– À, cậu đâu có mang đồ thay đâu hả? – Hoàng chợt nhớ ra. – Lấy đồ mình mặc tạm đi, tắm cho mát.
– Ờ... ờ được. – Huy đáp, mặt hơi ửng đỏ.
Sau khi tắm xong, Huy mặc chiếc áo phông của Hoàng, hơi rộng một chút, trông vừa buồn cười vừa thân thuộc.
Đúng lúc đó, điện thoại Huy đổ chuông – là mẹ.
– Dạ mẹ, con đang ở nhà Hoàng... vâng, ông bà nội Hoàng giữ con ở lại, con xin phép ngủ lại luôn ạ... Dạ, sáng mai con đi học với Hoàng.
Cúp máy, Huy thở phào, rồi ngồi xuống cạnh Hoàng.
– Mẹ cho rồi. Nay mình ở lại.
Hoàng cười tươi:
– Vậy tối nay mình nói chuyện tới khuya luôn.
Hai người cùng ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn rực sáng dưới ánh đèn vàng.
Ông bà nội vẫn ngồi kể chuyện cho ba mẹ Hoàng nghe, tiếng cười xen tiếng tách tách của ấm trà nóng.
Không khí ấm cúng lan tỏa khắp căn biệt thự nhỏ.
Trong phòng, Hoàng quay sang nhìn Huy, khẽ nói:
– Cậu biết không, mỗi lần ông bà về, mình thấy nhà sáng hơn hẳn.
– Ừ... ấm thật. – Huy đáp. – Giống như tuổi thơ quay lại ấy.
Cả hai im lặng một lúc. Bên ngoài, gió nhẹ thổi, hương sen từ vườn xa thoảng đến.
Một ngày dài khép lại trong bình yên.
Hai chàng trai tuổi mười tám, nằm cạnh nhau trên chiếc giường rộng, vẫn còn nói chuyện đến khi ánh đèn ngủ chỉ còn là đốm sáng nhỏ.
Ngoài trời, trăng tròn vươn lên giữa khoảng mây mỏng, ánh sáng bạc phủ khắp khu vườn đang ngủ yên.
Hoàng nằm nghiêng, nhìn sang bên cạnh — Huy đã khẽ thiếp đi. Gương mặt cậu bạn dưới ánh trăng thật hiền, hơi thở đều đặn, đôi hàng mi khẽ rung theo từng nhịp gió. Hoàng chợt thấy lòng mình lạ lắm — vừa yên, vừa ấm, lại có chút gì đó khó nói thành lời.
Cậu đưa mắt lên trần nhà, nghe tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ, rồi khẽ mỉm cười.
"Ông nói đúng thật," Hoàng nghĩ, "người khiến mình cảm thấy bình yên khi ở bên... có lẽ chỉ duy nhất một mình Huy."
Cậu khẽ kéo chăn lên cho Huy, rồi nhắm mắt lại. Tiếng dế ngoài vườn vẫn râm ran, và ánh trăng vẫn lặng lẽ soi sáng hai bóng hình đang nằm cạnh nhau.
Một ngày khép lại trong yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro